Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 744 - Chương 743: Huyết Tu La Chi Hồn

Chưa xác định
Chương 743: Huyết Tu La chi hồn

Một cái rãnh kéo dài từ trung tâm chiến trường ra khoảng cách cực xa, những nơi đi qua phòng ốc đều sụp đổ.

Lúc này, vô số những ánh mắt rung động đều nhìn về khu vực nơi Võ Hoàng bị vùi lấp. Sự bộc phát hết sức đột nhiên này của Chu Nguyên khiến cho tất cả mọi người sợ ngây người.

Chống đỡ một đòn toàn lực vừa rồi của Chu Nguyên, thậm chí ngay cả Sở Thanh, Khương Thái Thần cũng triệt để trọng thương.

- Khó có thể tưởng tượng lực lượng cảnh giới Thái Sơ lại có thể tạo ra sức mạnh to lớn như vậy.

- Cả hai người này đều đã đạt tới đỉnh phong của Thái Sơ cảnh. Trong khắp Thương Huyền Thiên này, đã rất nhiều năm rồi không xuất hiện những người mạnh mẽ như vậy.

- Chắc hẳn Võ Hoàng phải chịu trọng thương rồi?

- Nếu như là người bình thường, phải đón chịu một đòn tấn công mạnh như vậy thì cũng đủ để kết thúc chiến đấu. Thế nhưng người kia lại là Võ Hoàng, người có thể đánh bại Khương Thái Thần. Chỉ sợ trận chiến vẫn chưa thể kết thúc được.

- ...

Tiếng bàn luận trần thấp vang lên xôn xao ở khắp nơi.

Hai tay Chu Nguyên nắm chặt Thiên Nguyên Bút, đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo nhìn về đống đổ nát ở xa xa, có lẽ đòn tấn công vừa rồi của hắn có thể khiến cho Võ Hoàng bị thương. Nhưng nếu như nói như vậy đã đủ để kết thúc chiến đấu thì chỉ sợ là không có khả năng.

Oanh!

Đống đổ nát ở xa xa đột nhiên nổ tung lên, nguyên khí huyết hồng phun trào như suối máu, trực tiếp phá vỡ vô số những mảnh đất đá thành bột vụn.

Tất cả ánh mắt đều hội tụ vào nơi đó.

Chỉ thấy ở trong hố sâu, một thân hình được bao phủ trong huyết quang chậm rãi bay lên, chính là Võ Hoàng.

Lúc này, trên cánh tay của hắn tràn đầy những vết nứt còn đang chảy ra máu tươi, hiển nhiên đây là những vết thương mà lúc trước phải đón đỡ một bút của Chu Nguyên.

Võ Hoàng cũng không để ý tới vết thương của mình, trên khuôn mặt của hắn tràn đầy sự hung lệ, đôi mắt đỏ ngòm nhìn về phía Chu Nguyên, nở nụ cười âm u, nói:

- Chu Nguyên, không thể không thừa nhận, ngươi làm cho ta phải cảm thấy ngoài ý muốn rất nhiều lần.

Chu Nguyên nhìn chằm chằm Võ Hoàng, lông mày nhíu lại. Bởi vì trong cảm nhận lúc này của Chu Nguyên, nguyên khí đang chảy xuôi trong toàn thân Võ Hoàng đang trở nên càng ngày càng hung bạo.

Mà những vết thương trên thân thể của hắn vẫn không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì cho hắn.

Võ Hoàng đứng lơ lửng trên không, tay cầm Huyết Tinh Thương, mũi thương vung vẩy, nguyên khí huyết hồng đột nhiên bộc phát toàn thân.

Bành!

Toàn thân Võ Hoàng hóa thành một chùm huyết quang, trong tay mang theo Huyết Tinh Thương, nguyên khí điên cuồng bạo ngược mạnh mẽ đâm về phía Chu Nguyên.

Thiên Nguyên Bút trong tay Chu Nguyên phun trào kim quang, trực tiếp nghênh đón, ngòi bút cùng mũi thương va chạm vào một chỗ.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm vang vọng khắp nơi, sóng khí cuồn cuộn.

Trong nháy mắt khi hai binh khí va chạm, ánh mắt Chu Nguyên lập tức biến đổi. Bởi vì hắn cảm nhận được đòn tấn công của Võ Hoàng đã mạnh mẽ hơn mấy phần, thậm chí cường độ nguyên khí của hắn cũng đang tăng lên.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”.

Trong lòng Chu Nguyên không khỏi kinh ngạc.

Oanh! Oanh!

Dường như Võ Hoàng cũng nhận ra sự kinh nghi trong lòng Chu Nguyên, trên mặt nổi lên nụ cười âm trầm. Thế công không hề dừng lại, Huyết Tinh Thương trong tay hóa thành bóng thương bay đầy trời, tựa như một cơn mưa to bao phủ lấy Chu Nguyên.

Keng! Keng!

Tốc độ giao chiến giữa hai người nhanh đến mức người xem hoa cả mắt.

Thế công của Võ Hoàng càng ngày càng hung ác, tựa hồ là hắn đã từ bỏ phòng ngự, mặc cho ngòi bút Chu Nguyên thỉnh thoảng lại đột phá phòng tuyến, xé rách ra từng vết thương trên thân thể.

Trên thân Chu Nguyên cũng bắt đầu xuất hiện vết thương.

Hai người đang dùng phương thức lấy mạng đổi mạng để chiến đấu.

Tuy nhiên khi thời gian dần trôi qua, có người bắt đầu cảm giác được tình huống lạ thường. Bởi vì bọn hắn phát hiện, khi vết thương trên người ngày càng nhiều, nguyên khí huyết hồng đang phun trào quanh thân Võ Hoàng lại càng ngày càng cuồng bạo, phát ra những âm thanh gào thét đinh tai nhức óc.

Mà thân hình Chu Nguyên thì bắt đầu lùi lại dưới sự tấn công ngày càng liều mạng của Võ Hoàng.

Keng!

Lại một lần ra chạm mãnh liệt, ngòi bút sắc bén xé rách không khí, trực tiếp xuyên thủng bả vai Võ Hoàng, máu tươi chảy ròng ròng, nhưng Võ Hoàng lại không thèm để ý chút nào, mũi thương vẩy một cái, đồng thời tạo thành một vết máu trên lồng ngực Chu Nguyên.

Hai người đồng thời bay ngược lại.

Võ Hoàng đứng lại, nhìn lỗ máu trên bờ vai, bàn tay bôi lên máu tươi, đặt ở bên miệng liếm láp, sự hung ác trong mắt càng thêm nồng nặc, kẽ răng bộc phát ra từng tiếng rít nhỏ.

- Ha ha, Chu Nguyên, ngươi cũng chỉ được đến vậy thôi sao?

- Đến bây giờ mà ngươi còn chưa phát hiện à? Đặc thù Huyết Tu La chi thể của ta là khi vết thương càng nặng thì nguyên khí trong cơ thể sẽ càng mạnh!

- Thế nên, ngươi còn muốn đấu với ta như thế nào?!

Nghe được lời này của Võ Hoàng, khắp nơi trong ngày Ly Thánh thành đều bộc phát lên những tiếng xôn xao. Thảo nào Võ Hoàng càng đánh càng mạnh, thậm chí không quan tâm tới vết thương của mình. Thì ra hắn cũng không sợ bị thương, ngược lại vết thương càng nặng, nguyên khí của hắn liền càng mạnh!

Có thể nhìn ra điều này từ việc lúc mới bắt đầu, trận chiến giữa hai người còn bảo trì thế cân bằng, nhưng càng về sau Chu Nguyên lại càng bị áp chế.

Trên không trung bên ngoài thành, sắc mặt của mấy người Sở Thanh, Khổng Thánh, Lý Khanh Thiền lập tức trở nên nghiêm trọng. Không ngờ Huyết Tu La chi thể của Võ Hoàng lại có năng lực biến thái như vậy.

Hai bên giao chiến, lấy (vết) thương đổi (vết) thương, cá nhân Võ Hoàng lại là càng thương nặng thì càng mạnh!

Nếu cứ để tình huống như vậy kéo dài , chỉ sợ Võ Hoàng sẽ hoàn toàn có thể khống chế cục diện!

Trong thành, Chu Nguyên híp mắt lại, quả nhiên, kẻ này càng bị thương thì càng mạnh, dự đoán lúc trước của Chu Nguyên cũng không hề sai.

- Huyết Tu La chi thể quả là khó giải quyết.

Chu Nguyên cúi đầu nhìn thoáng qua người mình, bởi vì lúc trước cũng là lấy vết thương đổi vết thương, trên thân thể hắn cũng xuất hiện từng vết máu dài. Tuy nhiên hắn cũng không quá để ý, hơi điều khiển nguyên khí, từng đường vân cổ xưa lập tức hiểu hiện dưới làn da, một luồng sinh cơ bàng bạc tràn ngập từ trong cơ thể ra bên ngoài.

Thế là vết thương trên thân thể hắn trực tiếp khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

- Thái Ất Thanh Mộc Ngấn!

Trên bầu trời, nụ cười lạnh trên mặt Võ Hoàng hơi ngưng lại, hiển nhiên Chu Nguyên cũng có thủ đoạn đặc biệt để khôi phục vết thương.

“Xem ra trong suốt hai năm vừa qua, kẻ này cũng đã tiến bộ rất nhiều, vẫn cứ khó chơi cùng phiền phức như vậy.”

“Tuy nhiên...”

“Vậy thì đã sao?”

“Chu Nguyên, hôm nay ta sẽ để cho ngươi được mở mang kiến thức một chút, xem đến tột cùng thì Huyết Tu La chi thể của ta mạnh mẽ tới nhường nào!”

Đôi mắt đỏ như máu của Võ Hoàng nhìn chằm chằm Chu Nguyên, khóe miệng nở rộ ra nụ cười dữ tợn, hai tay khép lại, Huyết Tinh Thương chậm rãi bay lên, cuối cùng trực tiếp đâm vào bụng hắn trong vô số những tiếng kinh hô.

Xoẹt!

Huyết Tinh Thương xuyên thủng phần bụng Võ Hoàng, máu tươi cuồn cuộn chảy ra, thậm chí thấy được cả ruột xen lẫn trong đó.

Nhưng Võ Hoàng lại tựa như không cảm nhận được cái cảm giác đau nhức kịch liệt kia, lúc này khuôn mặt hắn trở nên cực kỳ dữ tợn, khiến cho người ta không rét mà run, hai tay nhanh chóng kết ấn.

Toàn thân máu tươi lập tức chuyển động quanh hắn, cuối cùng dung hợp với nguyên khí, hóa thành sương mù máu, chậm rãi dâng lên.

- Huyết Tu La chi hồn!

Tiếng gầm gừ truyền ra từ trong miệng Võ Hoàng.

Rống!

Những lớp sương mù máu kia nhanh chóng ngưng tụ, cuối cùng trực tiếp biến thành một huyết ảnh cực kỳ to lớn trong vô số những ánh mắt chấn động kia.

Huyết ảnh không có dung mạo, trên đầu lâu mọc lên một đôi sừng cong, từng luồng khí Huyết Sát phun trào tựa như núi lửa quanh thân nó, tràn ngập toàn bộ đất đai.

Bộ dạng nó tựa như một con Huyết Tu La vừa mới leo ra từ trong Cửu U địa ngục, muốn phá hủy, cắn nuốt hết thảy.

Trong vô số những ánh mắt kinh hãi muốn tuyệt kia, đôi mắt ngập máu của Võ Hoàng nhìn về phía Chu Nguyên, âm thanh khàn khàn mang theo sát khí nồng đậm vang lên:

- Chu Nguyên, năm đó, ngươi chém thân xác ta!

- Lần này, ta muốn bắt ngươi phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần!

Bình Luận (0)
Comment