Rống!
Hình ảnh Huyết Tu La đang bao phủ Võ Hoàng phát ra tiếng gào thét gầm rú, huyết khí trùng thiên, mùi máu tươi tràn ngập khắp thiên địa.
Vô số người đứng xem đều lộ ra vẻ hoảng sợ, bởi vì cường độ nguyên khí quanh thân thể Võ Hoàng lúc này đang mạnh mẽ tới mức độ khiến cho người ta run rẩy.
- Võ Hoàng quả là quá hung hãn, với mức độ nguyên khí như vậy, nếu đổi sang số lượng tinh thể nguyên khí thì chỉ sợ là không ít hơn 250 nghìn viên!!!
- Chậc chậc, 250 nghìn viên tinh thể nguyên khí... Đây còn là Thái Sơ cảnh sao? Nếu như lại mạnh hơn một chút thì nói không chừng đã có thể đánh một trận với cao thủ cảnh giới Thần Phủ.
- Quả thực là yêu nghiệt!
- ...
Trên bầu trời ngoài thành, sắc mặt đám người Sở Thanh, Lý Khanh Thiền đều biến đổi. Bọn hắn quan sát Huyết Tu La chi hồn đang bao vây quanh thân Võ Hoàng, dù ở khoảng cách xa, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được cảm giác cực kỳ áp lực.
- Cái tên Võ Hoàng này còn có thể mạnh hơn nữa được ư? -Hai đầu lông mày Lý Khanh Thiền nhíu chặt lại. Với cái nhìn của nàng, trước đó số lượng 180 nghìn viên tinh thể nguyên khí của Chu Nguyên đã đủ để quét ngang toàn bộ cảnh giới Thái Sơ. Nào ngờ tên Võ Hoàng này lại càng thêm khủng bố!
Ánh mắt Sở Thanh cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Khương Thái Thần thấy vậy, đạm mạc nói:
- Đây chính là sự cường đại của Huyết Tu La chi thể, là cấp độ mà các ngươi không thể nào tưởng tượng được.
Ánh mắt của hắn cũng có chút phức tạp. Ngày đó chiến đấu cùng với Võ Hoàng, trong khoảnh khắc khi Võ Hoàng gọi ra Huyết Tu La chi hồn thì Khương Thái Thần cũng đã biết mình không thể có phần thắng.
Khoảng cách giữa hai bên là quá lớn.
Sở Thanh nhìn hắn, không nói gì. Có thể khiến cho một kẻ cao ngạo như Khương Thái Thần đều phải than thở, cũng đủ để thấy sự cường đại của Võ Hoàng. Hôm nay nếu Chu Nguyên muốn phá cục diện này, quả là rất khó.
Oanh!
Trong lúc vô số người kinh hãi bởi sự xuất hiện của Huyết Tu La chi hồn, Võ Hoàng cũng không nói nhảm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chặt Chu Nguyên, bước ra một bước, thân ảnh biến mất chỉ trong nháy mắt.
Ngay lúc đó, ánh mắt Chu Nguyên cũng ngưng tụ lại, nguyên khí bộc phát, thân hình lùi lại phía sau.
Bành!
Chỉ tiếc lúc này tốc độ của Võ Hoàng đã đạt tới một mức độ cực kỳ kinh người, như bóng với hình xuất hiện ở phía trước Chu Nguyên. Hắn cười nhe cả răng, Huyết Tinh Thương trong tay đã lao ra ngoài.
Huyết Tinh Thương mang theo huyết khí sền sệt đã gần như ngưng tụ thành chất lỏng, với uy thế cực kỳ mạnh mẽ, không khí nổ đùng đoàng, hư không chấn động.
Nguyên khí màu vàng óng bên trong cơ thể Chu Nguyên cũng lập tức bộc phát, Thiên Nguyên Bút trong tay cũng tỏa ra kim quang óng ánh, đón đỡ chính diện.
Keng!
Lại một lần nữa thương cùng bút va chạm vào nhau.
Một làn sóng xung kích mà mắt trần có thể thấy được quét ra, với trung tâm là vị trí đứng của hai người, mặt đất xung quanh đều sụp đổ xuống.
Mà thân ảnh Chu Nguyên lại kịch liệt run lên, trực tiếp bị luồng sức mạnh đó chấn động tới mức bay ngược trở lại, Thiên Nguyên Bút trong tay cắm ngược vào trên mặt đất, kéo ra từng vết rãnh dài ngoằng, dựa vào đó mà giảm lại tốc độ.
Chỉ vừa mới tiếp xúc, Huyết Tu La chi hồn đã thể hiện ra sự kinh khủng của nó, Chu Nguyên gần như đã hoàn toàn bị áp chế.
- Ha ha, Chu Nguyên, ngươi chỉ có chút bản lĩnh này hay sao?
- Nếu chỉ có đến vậy, còn về Đại Chu làm cái gì? Muốn đi chịu chết à?!
Võ Hoàng ngửa mặt lên trời cười to, đòn tấn công lại không giảm lại, mạnh mẽ như lôi đình, liên miên bất tận bap phủ về phía Chu Nguyên.
Keng! Keng!
Đối mặt với thế công dồn dập của Võ Hoàng, Chu Nguyên không ngừng lui lại. Nếu như không phải dựa vào sự mạnh mẽ của Thiên Nguyên Bút trong tay, có thể phòng ngự đến giọt nước không lọt, lúc này chỉ sợ đã bị cây Huyết Tinh Thương trong tay Võ Hoàng xuyên thủng.
Nhìn cảnh tượng này, đám người đều âm thầm lắc đầu. Lúc này Võ Hoàng đã chiếm toàn bộ ưu thế, nếu Chu Nguyên không còn lá bài tẩy thì kết cuộc của cuộc chiến cũng đã định.
Bành!
Thân ảnh Võ Hoàng tựa như ma quỷ, sát khí trong mắt bừng bừng, Huyết Tinh Thương trong tay chấn động, nơi đầu mũi thương đột nhiên ngưng tụ ra một vầng trăng máu.
- Huyết Nguyệt!
Ông!
Vầng trăng bắn mạnh mà ra, bay qua chỗ nào thì không gian ở chỗ đó bị xé nứt.
Đòn tấn công này còn mạnh mẽ hơn so với lúc trước, hiển nhiên là Võ Hoàng dự định triệt để đánh bại Chu Nguyên.
Chu Nguyên nhìn vầng trăng máu đang phóng đại ở trong tầm mắt kia, ánh mắt cũng trở nên hung hăng, hắn buông Thiên Nguyên Bút trong tay ra, năm ngón tay nắm chặt.
Vút!
Vầng trăng máu lao tới chỉ trong chớp mắt.
Ngay trong khoảnh khắc khi nó sắp sửa chém tới, tại trong vô số những tiếng kinh hô, năm ngón tay Chu Nguyên nắm lại thành quyền, hung hăng đấm mạnh về phía vầng trăng máu kia.
Vô số người không nhịn được kêu lên, lúc trước Chu Nguyên có thể ngăn cản được thế công cuồng bạo của Võ Hoàng cũng là nhờ vào sự bền bỉ của Thiên Nguyên Bút. Thế mà bây giờ hắn lại dám bỏ đi Thiên Nguyên Bút, lấy nắm đấm để đón đỡ, đúng là muốn chết!
Oanh!
Nhưng tiếng hô kia còn chưa kịp phát ra, nắm đấm của Chu Nguyên đã va chạm cùng với vầng trăng máu.
Ầm ầm!
Nguyên khí cuồng bạo tàn phá ra xung quanh.
Tuy nhiên điều khiến cho vô số người không khỏi kinh ngạc là, cảnh tượng Chu Nguyên bị chém đứt đôi tay cũng không hề xuất hiện, ngược lại vầng trăng máu kia lại bị một đấm này của Chu Nguyên đấm nổ tung.
Lần này thân hình Chu Nguyên chỉ hơi chấn động một chút, cũng không bị đánh bay.
Giữa không trung, đồng tử Võ Hoàng co lại.
Huyết quang dần dần tán đi, thân hình Chu Nguyên cũng xuất hiện. Mọi người đều nhìn về phía nắm đấm của hắn, chỉ thấy ở nơi đó đang có một chất lỏng màu bạc dũng mãnh tiến ra từ trong cơ thể.
Chất lỏng màu bạc bao phủ nắm đấm của hắn, cuối cùng càng ngày càng lan rộng, bao trùm toàn bộ thân thể Chu Nguyên.
Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, chất lỏng màu bạc đã hóa thành một bộ chiến giáp hình giọt nước màu bạc.
Sắc mặt Võ Hoàng cực kỳ âm trầm nhìn bộ chiến giáp cực kỳ quen thuộc kia, hai năm trước hắn bại dưới tay Chu Nguyên, một phần nguyên nhân lớn nhất chính là bởi vì Chu Nguyên có bộ giáp bạc quỷ dị này.
Trên mặt đất, Chu Nguyên quỳ một chân, một tay chạm nhẹ xuống mặt đất.
- Địa Thánh văn!
Mặt đất lại lần nữa chấn động, sâu trong lòng đất, nguyên khí đại địa nặng nề mà hùng hồn lao đến tựa như dòng lũ, tràn vào trong cơ thể Chu Nguyên.
Ầm ầm!
Lần này mức độ tràn vào còn mạnh hơn so với trước đó!
Số lượng nguyên khí đại địa mà cơ thể có thể tiếp nhận tương đồng với độ dẻo dai cùng mạnh mẽ của thân thể. Mà khi Chu Nguyên sử dụng Ngân Ảnh thì bộ giáp này đã dung hợp với cơ thể hắn, gián tiếp tăng cường độ dẻo dai của thân thể.
Nếu như lúc trước đó khi vận chuyển Địa Thánh văn thì Chu Nguyên còn chưa xuất hết toàn lực, như vậy lần này là đã vận chuyển tới mức cực hạn.
Ầm ầm!
Từng tiếng vang như sấm rền truyền ra từ trong cơ thể Chu Nguyên, quang mang thần bí màu xanh xám như ẩn như hiện, cuối cùng hóa thành một chiếc quang văn màu xanh xám ngay phía trên thân bộ giáp.
Ngay tại thời khắc này, vô số người đang chú ý cuộc chiến ở trong ngoài Ly Thánh thành đều nhìn thấy, mức độ dao động của nguyên khí xung quanh người Chu Nguyên đang tiếp tục tăng lên với một tốc độ cực kỳ khủng khiếp.
Mức độ như vậy đã bắt đầu vượt qua Võ Hoàng!
Thậm chí mặt đất dưới chân Chu Nguyên đều không thể thừa nhận sức nặng và bắt đầu nứt toác.
Trên bầu trời, sắc mặt Võ Hoàng cực kỳ âm trầm, khóe mắt hơi run rẩy.
Tại trong vô số những ánh mắt chấn động kia, Chu Nguyên khoác bộ giáp bạc trên người, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy sắc bén tập trung vào Võ Hoàng đang đứng trên không, bàn tay hắn nắm lại, Thiên Nguyên Bút rơi vào trong tay, ngòi bút sắc bén dần nâng lên, cuối cùng chỉ về phía không trung:
- Đem tất cả át chủ bài của ngươi ra đi...
- Bằng không, vào hôm nay, tại nơi Ly Thánh thành này, ngươi sẽ không còn có cơ hội có thể trốn thoát như lần trước nữa đâu!!!