Trong Ly Thánh thành, Chu Nguyên khoác trên mình bộ giáp bạc, cầm Thiên Nguyên Bút trong tay, từng đợt dao động nguyên khí cực kỳ kinh người lan tràn ra tựa như bão táp, khiến cho vô số người không khỏi kinh hãi.
Ai cũng có thể cảm nhận được lúc này thực lực của Chu Nguyên đã tăng vọt tới một mức độ cực kỳ đáng sợ.
Thậm chí còn mạnh hơn so với Võ Hoàng!
Điều này khiến cho không ít người không khỏi cảm thán. Trận chiến Long Tranh Hổ Đấu này quả là đặc sắc vô cùng. Chỉ là hai đệ tử cảnh giới Thái Sơ mà lại có thể chiến đấu tạo ra cảm giác tựa như hai cao thủ cảnh giới Thần Phủ đang so đấu.
- Võ Hoàng cùng Chu Nguyên quả không hổ danh là những người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ tuổi của đại lục Thánh Châu.
- Trận chiến ngày hôm nay của hai người chắc chắn sẽ được vang danh trên khắp đại lục trong thời gian rất dài.
Vô số ánh mắt bắt đầu chuyển nhìn về phía Võ Hoàng đang đứng giữa không trung. Lúc này sắc mặt của kẻ này đang cực kỳ âm trầm, hiển nhiên cũng cảm thấy khí tức nguy hiểm phát ra từ trên người Chu Nguyên.
Tuy nhiên vẻ mặt ấy của Võ Hoàng chỉ tồn tại một lúc liền dần dần biến mất. Dù sao hắn cũng đã hết sức quen thuộc bộ giáp bạc này của Chu Nguyên. Mà một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến cho năm đó hắn bị Chu Nguyên chém vỡ thân thể chính là bởi bộ giáp bạc thần bí này.
Thế nên đối với át chủ bài này của Chu Nguyên, Võ Hoàng vẫn luôn phòng bị.
- Hô!
Võ Hoàng hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Chu Nguyên, đôi mắt đỏ đậm người máu, chậm rãi nói:
- Chu Nguyên, tuy rằng năm đó ngươi có thể dựa vào thứ này để chém thân xác ta, thế nhưng ngươi cho rằng bây giờ lại có thể lặp lại điều đó ư?
Chu Nguyên cười nhạt một tiếng:
- Cứ thử một lần thì chẳng phải là sẽ biết rồi?
Đôi mắt lạnh lùng của Võ Hoàng nhìn Chu Nguyên một cái, không nói gì thêm, hai tay đột nhiên khép lại.
Ông!
Một dòng khí lưu màu vàng cực kỳ thần bí đột nhiên chậm rãi dâng lên từ trong cơ thể Võ Hoàng, vờn quanh tại thân thể hắn, một tiếng Long ngâm bàng bạc mà uy nghiêm lặng lẽ vang lên.
Dòng khí lưu màu vàng óng ngày càng nồng nặc, cuối cùng biến thành một con Cự Long màu vàng, quấn quanh bên ngoài thân thể Võ Hoàng.
Một luồng uy áp khó mà tả rõ bắt đầu lan tràn ra.
Chu Nguyên nhìn chằm chằm dòng khí lưu màu vàng kia, mặt không biểu tình, nhưng sự lạnh lẽo trong mắt lại càng thêm nồng đậm. Bởi vì hắn cũng không hề lạ lẫm với dòng khí lưu này, đó chính là Thánh Long chi khí!
- Chu Nguyên, có cảm thấy quen thuộc hay không? -Võ Hoàng mỉa mai nói.
Chu Nguyên híp mắt lại, thản nhiên nói:
- Thánh Long Biến à? -Võ Hoàng, chắc hẳn ngươi đã quên, năm đó khi ngươi sử dụng chiêu này thì vẫn bị ta chém tan thân xác hay sao?
Khóe miệng Võ Hoàng nở rộ ra một nụ cười quỷ dị, hắn không nói gì, hai tay kết ấn.
- Ngâm!
Tiếng Long ngâm vang vọng khắp đất trời, chỉ thấy dòng khí lưu màu vàng óng biến thành con Cự Long kia bay vút lên không trung, sau đó tại trong vô số những tiếng kinh hô của người đứng xem, dung nhập vào bên trong Huyết Tu La chi hồn đang che phủ bên ngoài thân thể Võ Hoàng.
Ầm ầm!
Cả hai dung hợp, huyết quang cùng kim quang trộn lẫn vào nhau, một luồng dao động cực kỳ quỷ dị cùng cực đoan đột nhiên bộc phát.
Con ngươi Chu Nguyên co rút lại, không ngờ Võ Hoàng lại có thể dung hợp Huyết Tu La chi hồn và Thánh Long Biến lại với nhau!
- Chu Nguyên, may mắn là trước đó ngươi phá hủy thân xác của ta...Để bây giờ, ta đã không còn cần tới Thánh Long Biến nữa...
- Chiêu thức mới này của ta được gọi là...
- Tu La Thánh Long Biến!
Ngay khi âm thanh lạnh lùng cuối cùng của Võ Hoàng vừa phát ra, chỉ thấy hai dòng khí lưu màu đỏ tươi cùng vàng óng dung hợp lại với nhau, tạo thành một chất lỏng màu đỏ thắm cực kỳ thần bí. Những chất lỏng đó rủ xuống, rơi vào trên thân thể Võ Hoàng.
Xuy xuy!
Chỉ tiếp xúc trong nháy mắt liền có sương mù bốc lên, những chất lỏng kia tựa như có sinh mệnh, bao phủ bên ngoài thân thể Võ Hoàng, không ngừng nhúc nhích, vô cùng quỷ dị.
Mà thân thể Võ Hoàng cũng bắt đầu xuất hiện những biến hóa cực lớn, bắt đầu phóng to đến hơn mười trượng, rất nhiều gai thịt nhô ra từ trên cơ thể, đâm rách làn da ngoài nhỏ xuống từng giọt máu tươi.
- Rống!
Võ Hoàng ngửa mặt lên trời gào thét, nguyên khí trong thiên địa đều ầm vang nổ tung, một luồng dao động cực kỳ cực đoan điên cuồng càn quét ra xung quanh.
Giữa đất trời, vô số ánh mắt của người đứng xem đã trở nên chết lặng, lúc này Võ Hoàng đã trở nên quá kinh khủng.
Điều này khiến cho bọn họ không nhịn được hoài nghi, đến tột cùng thì cực hạn của Võ Hoàng là ở đâu?
Võ Hoàng đứng lơ lửng trên không, ở sau lưng hắn là một đôi cánh dài màu đỏ thắm, khuôn mặt lúc này của hắn cũng trở nên tựa như rồng, lại tựa như Tu La, cực kỳ xấu xí.
Ánh mắt của hắn nhìn xuống Chu Nguyên, âm thanh bén nhọn vang lên:
- Chu Nguyên, đây chính là món quà mà ta chuẩn bị tặng cho ngươi, thế nào, hài lòng không?!
- Ngươi còn có át chủ bài nào thì cũng mau sử dụng đi, còn nếu không có thì... Ha ha, hôm nay tại nơi Ly Thánh thành này sẽ là nơi chôn thây của ngươi đấy! - Tiếng rít của Võ Hoàng vang vọng khắp đất trời.
Ngoại thành, sắc mặt của đám người Sở Thanh, Lý Khanh Thiền điều trở nên cực kỳ ngưng trọng.
- Chắc hẳn bộ giáp kia chính là thủ đoạn sau cùng của Chu Nguyên, thế nhưng lúc này hắn vẫn không phải là đối thủ của Võ Hoàng. -Lý Khanh Thiền nhỏ giọng nói.
Tính ra thì bọn họ cũng có chút hiểu rõ với thủ đoạn của Chu Nguyên, lúc trước trong trận đấu với Võ Hoàng, Chu Nguyên đã sử dụng tất cả những biện pháp mà bọn họ có thể biết đến.
Bộ giáp bạc thần bí kia chính là con át chủ bài mà Chu Nguyên vẫn ẩn giấu rất lâu. Nhưng hôm nay khi phải đối mặt với Võ Hoàng, thì dù cho có sử dụng bộ giáp ấy cũng chỉ sợ là còn chưa đủ.
Sở Thanh sờ lên cái đầu trần trùng trục, cắn răng một cái, quả quyết nói:
- Nếu như lát nữa xảy ra điều gì ngoài ý muốn, không tiếc hết thảy cứu Chu Nguyên ra ngoài!
- Vậy tên Võ Hoàng kia... -Lý Khanh Thiền không nhịn được nói.
- Để ta đến ngăn cản hắn. -Sở Thanh chậm rãi nói, trong con mắt hiện lên vẻ kiên quyết.
Lý Khanh Thiền nghiến chặt hàm răng, nàng hiểu rõ Sở Thanh không thể là đối thủ của Võ Hoàng, dù cho chỉ ngăn cản một chút cũng có nguy hiểm tới tính mạng.
- Chu Nguyên mạnh hơn ta, tương lai cũng càng to lớn hơn, Thương Huyền Tông chúng ta cần hắn! -Sở Thanh nhìn Lý Khanh Thiền, nói.
Lý Khanh Thiền trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng gian nan gật gật đầu.
Nàng hiểu rõ, nếu như tất cả át chủ bài của Chu Nguyên đều đã bị sử dụng, như vậy quả thật hắn không thể là đối thủ của Võ Hoàng...
Giữa đất trời, vô số ánh mắt nhìn về phía Chu Nguyên.
Tình thế bây giờ là hai bên tựa như đang cược bài, Võ Hoàng đã lật ra lá bài tẩy sau cùng của mình. Nếu như Chu Nguyên không thể lấy ra một lá bài chủ nào khác, vậy kết quả cuối cùng cũng đã bị định trước.
Tại trong rất nhiều những cái nhìn soi mói ấy, Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn chăm chú lên thân ảnh Võ Hoàng đang lơ lửng giữa trời, ánh mắt ngưng trọng, phải nói sự biến hóa bây giờ của Võ Hoàng là nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Xem ra trong những năm này, để đối phó với mình, Võ Hoàng đã làm chuẩn bị đầy đủ.”
Đối mặt với lá át chủ bài này của Võ Hoàng, nếu chỉ là lúc trước, chỉ sợ hắn không thể làm gì, cũng may là...
Chu Nguyên chậm rãi xòe ra bàn tay, ánh mắt nhìn về phía lòng bàn tay, nơi đó có một điểm sáng màu đen. Nếu nhìn chăm chú thì có thể phát hiện điểm sáng ấy tựa như một cái lao tù, hình dạng từng vòng từng vòng.
Mà đối tượng bị giam cầm chính là Oán Long Độc.
Trong quá khứ, Chu Nguyên không có cách có thể sử dụng Oán Long Độc làm lực lượng của mình. Nhưng bây giờ nó đã bị Đại Hàng Long văn trấn áp. Chu Nguyên cũng đã có thể vận dụng lực lượng của nó, cùng lực lượng của phần Thánh Long chi khí đã từng bị nó nuốt mất kia...
Bàn tay Chu Nguyên chậm rãi nắm lại, điểm sáng màu đen trong lòng bàn tay lập tức xoay tròn, lập tức có tiếng Long ngâm cực kỳ oán độc truyền ra.
Dòng khí lưu màu đỏ cực kỳ nồng đậm chảy ra từ trong lòng bàn tay Chu Nguyên, sau đó quấn quanh thân thể hắn.
Thân hình Chu Nguyên cũng chậm rãi bay lên không.
Ánh sáng màu huyết hồng ngưng tụ ở sau lưng hắn, cuối cùng dần dần hình thành một con Cự Long màu đỏ rực.
Con Cự Long kia kia ngửa mặt lên trời gầm thét, trong đôi mắt nó tràn đầy sự oán hận khiến người ta không khỏi kinh hãi.
Hai mắt Chu Nguyên cũng dần trở nên đỏ tươi, nhưng trong đó cũng không có vẻ ngang ngược, ngược lại lại cực kỳ tỉnh táo. Hắn nhìn chằm chằm Võ Hoàng, âm thanh đạm bạc vang lên:
- Thánh Long Biến à? Nhờ phúc của ngươi, bây giờ ta cũng có... Chỉ là ta còn thích gọi nó với cái tên khác hơn...
- Oán Long Biến!