Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 747 - Chương 746: Thân Thể Làm Mồi Nhử

Chưa xác định
Chương 746: Thân thể làm mồi nhử

Con rồng khổng lồ màu đỏ tươi quấn quanh người Chu Nguyên, oán khí ngập trời tràn ngập đi ra, khiến cho nhiệt độ trong trời đất đều là bỗng nhiên giảm xuống, lạnh lùng thấu xương.

Nhìn thấy con rồng khổng lồ màu đỏ tươi đang quấn quanh người Chu Nguyên, tất cả mọi người đều tỏ ra hoảng sợ. Oán khí bàng bạc toát ra từ con rồng này làm cho bọn họ cảm thấy da đầu hơi run lên, nhưng bọn họ cũng có thể tinh tường cảm ứng được sức mạnh ẩn chứa trong con rồng khổng lồ màu đỏ tươi kia.

Tựa hồ không có sai biệt với đòn Võ Hoàng vừa thi triển lúc trước.

Trên bầu trời, nhìn qua con rồng khổng lồ màu đỏ tươi quấn quanh bên ngoài cơ thể của Chu Nguyên, con ngươi của Võ Hoàng cũng co rụt lại, hắn trầm giọng nói:

- Ngươi vậy mà có thể hàng phục Oán Long độc hay sao?

Hiển nhiên là Võ Hoàng cũng biết được Oán Long độc ở bên trong cơ thể của Chu Nguyên, dù sao đây là thủ bút lúc trước của phụ vương hắn.

Nghe nói loại độc này vô cùng bá đạo, vốn dĩ là Võ Vương định dùng cái này để triệt để phá hủy Chu Nguyên, nhưng ai có thể ngờ tới, Chu Nguyên không chỉ không có bị Oán Long độc giết chết mà hôm nay thậm chí còn hàng phục, mượn sức mạnh của nó!

Chu Nguyên lạnh nhạt nói:

- Đúng vậy! Đây chính là Oán Long độc năm xưa Võ Vương đã phong ấn vào người ta.

- Lại nói tiếp, cũng may mắn mà có phụ vương của ngươi, nếu không nhờ việc hắn làm năm đó thì hôm nay ta cũng không có cách nào để khống chế Oán Long độc này.

Từ nhỏ đến lớn, qua nhiều năm như vậy, Chu Nguyên luôn phải chịu đựng sự tra tấn của Oán Long độc, hắn cũng không biết mình đã bao nhiêu lần bồi hồi quanh Quỷ Môn quan rồi, nhưng mà cũng may chính là lần này được sự trợ giúp của Yêu Yêu, hắn cuối cùng là đã triệt để hàng phục, trấn áp Oán Long độc này.

Mà đây cũng là lần đầu tiên Chu Nguyên có thể chủ động vận dụng sức mạnh cuả Oán Long độc.

Ánh mắt của Chu Nguyên dừng lại ở chỗ con rồng khổng lồ màu đỏ tươi kia rồi chỉ trong một cái chớp mắt, hai tay của hắn đột nhiên kết ấn.

Rống!

Con rồng khổng lồ màu đỏ tươi ngửa mặt lên trời thét dài. Sau một khắc, nó đáp xuống, chui vào bộ giáp màu bạc đang mặc trên người Chu Nguyên.

Ngay sau đó, con rồng khổng lồ màu đỏ tươi giống như là hóa thành chất lỏng, nhanh chóng sáp nhập vào bên trong bộ giáp màu bạc kia, tiếp đó, mặt ngoài bộ giáp màu bạc liền có thêm một dấu ấn hình rồng máu hiện ra đến.

Rầm rầm!

Vào lúc này, một luồng sóng nguyên khí cuồng bạo đến mức tận cùng nhanh chóng bạo phát đi ra từ trong cơ thể của Chu Nguyên, không khí chấn động mang theo tiếng ma sát chói tai.

Nhưng chưa kết thúc, cường độ nguyên khí cũng đang liên tiếp kéo lên.

Nhìn qua Chu Nguyên đang bộc phát, tất cả mọi người đều chấn động.

Trận chiến đấu của hai người này quả thực là khiến cho người xem đi hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, người này vừa bộc phát thì người kia cũng không chịu thua kém, lá bài tẩy không ngừng được lật lên.

Nhưng mà, trong lòng của bọn họ cũng cảm thấy kính sợ với hai người này, bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng, hiện tại biểu hiện của Chu Nguyên cùng Võ Hoàng đã vượt qua rất xa trình độ mà Thái Sơ Cảnh có đủ khả năng đạt tới rồi.

Nếu như không phải lúc này hai người đều không có Quang hoàn của Thần Phủ xuất hiện, bọn họ thậm chí đều muốn hoài nghi hai người này có phải đã đột phá đến Thần Phủ Cảnh rồi hay không.

Ở trong vô số tiếng cảm thán, những ánh mắt kia nhanh chóng tập trung lại vào hai bóng người trên bầu trời. Lúc này ai cũng đều có thể cảm giác được, khi át chủ bài của hai bên lần lượt được lật lên thì trận chiến đỉnh phong này chỉ sợ cũng sẽ sắp sửa xuất hiện kết quả cuối cùng.

Võ Hoàng đứng sừng sững trong hư không. Lúc này thân hình của hắn như rồng cũng như Tu La, tản ra khí tức hung lệ, hai con ngươi âm lãnh gắt gao tập trung vào Chu Nguyên. Lúc nà, sau khi Chu Nguyên mở một lá bài tẩy thì người này đã lại lần nữa làm cho hắn cảm thấy được sự uy hiếp cực kỳ mãnh liệt.

Trận chiến của hai bên đã đi đến thời điểm khẩn yếu nhất.

Bàn tay của Võ Hoàng nắm chặt, Huyết Tinh Thương xuất hiện ở trong tay của hắn. Sau đó, hắn âm trầm nói:

- Hôm nay, ta ngược lại là muốn nhìn xem, là Oán Long Biến này của ngươi lợi hại, hay là Tu La Thánh Long Biến của ta càng tốt hơn!

Bàn tay của hắn cầm chặt Huyết Tinh Thương. Vào lúc này, nguyên khí điên cuồng vận chuyển, cuối cùng đều truyền vào trong Huyết Tinh Thương, lập tức Huyết Tinh Thương bộc phát ra hào quang nghìn trượng.

Ông ông!

Vào lúc này, Huyết Tinh Thương chấn động, khiến cho không gian ở xung quanh đều hơi vặn vẹo.

Võ Hoàng tay cầm Huyết Tinh Thương vung vẩy, mỗi lần vung lên tựa như là có thêm tiếng sóng máu vang lên.

Vào lúc này ánh mắt âm lệ của hắn tập trung vào Chu Nguyên, sát ý trong mắt cường thịnh đã đến cực hạn, chỉ trong một cái chớp mắt, hắn nhấc chân bước về phía trước một bước, thân hình hóa thành một vệt sáng bắn mạnh tới chỗ Chu Nguyên.

Sát ý tràn ngập.

Ở sau lưng hắn, ánh sáng màu máu che phủ nửa bầu trời, tựa như là một biển máu đi theo sát phía sau.

Ở những nơi mà hắn đi qua, không gian chấn động.

Nhìn biển máu ngập trời đang gào thét lao đến kia, ánh mắt của Chu Nguyên cũng dần trở nên nghiêm nghị, đòn thế công lần này củaVõ Hoàng giống như là đã dốc hết toàn bộ sức mạnh, có thể nói là tuyệt sát.

Hắn hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt, bên trên Thiên Nguyên Bút có ánh sáng bàng bạc ngưng tụ, mà theo sau nguyên khí hội tụ đến càng ngày càng hùng hồn, mọi người chỉ thấy được ngòi bút trắng như tuyết của Thiên Nguyên Bút dĩ nhiên là dần dần hóa thành màu đỏ tươi.

Vào lúc này, dấu ấn hình rồng máu ở trên bộ giáp màu bạc cũng khẽ nhúc nhích rồi nó chui ra và bao trùm lên trên Thiên Nguyên Bút.

Chu Nguyên đưa tay ra, Thiên Nguyên Bút cũng theo đó chậm rãi bay lên, ngòi bút chấn động khiến cho không gian chập trùng.

Giờ này khắc này, toàn bộ sức mạnh của Chu Nguyên cũng đã hội tụ ở bên trên Thiên Nguyên Bút.

Vào lúc này, ánh mắt của hắn cũng đột nhiên trở nên lăng lệ, ác liệt như đao.

Bá!

Thân hình của hắn cũng mãnh liệt bắn ra, hóa thành một vệt sáng xẹt qua phía chân trời, tư thế như vậy hiển nhiên là có ý muốn trực diện va chạm.

Trong trời đất, nhìn qua cảnh tượng này, vô số người đều tỏ ra chấn động.

Oanh!

Chỉ sau mấy giây, hai vệt sáng mang theo khí thế hủy diệt vạn vật đã là ầm ầm chạm vào nhau.

Keng!

Thương bút va chạm, gió xoáy bằng nguyên khí đáng sợ lập tức khuếch tán ra bốn phía xung quanh. Vào lúc này, những đám mây ở trên không trung cũng bị đánh tan.

Mà công trình kiến trúc ở phía dưới cũng không ngừng đổ nát, hóa thành phế tích, một con đường đi dài hẹp bị cày nát, đá vụn văng tung tóe, lực phá hoại kinh người đến cực điểm.

Bá!

Lúc này, trong thành thị có một bóng người lao lên trời, hai tay khép lại, lập tức có nguyên khí cuồn cuộn hội tụ đến, hóa thành một màn hào quang, ngăn cản sóng xung kích kia.

Đó là cường giả của Ly Thánh Thành ra tay, bảo vệ thành trì.

Nhưng mà lúc này, không người nào để ý đến những chuyện này, gần như tất cả mọi ánh mắt đều gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ hai người Chu Nguyên và Võ Hoàng chiến đấu ở trên bầu trời.

Chỉ thấy được ở chỗ đó, mũi thương cùng ngòi bút dính chặt vào nhau, mà lúc này, ở một đầu khác của hai thanh binh khí, trên thân thể của Chu Nguyên cùng Võ Hoàng đều có sương máu phun ra.

Nhưng lúc này sắc mặt của bọn họ đều cực kỳ sâm lãnh, dữ tợn, không ai có dấu hiệu là mình sẽ nhượng bộ.

Keng!

Lúc này, ánh mắt của Võ Hoàng dần trở nên âm trầm. Hắn nhìn qua Chu Nguyên rồi cánh tay chợt run lên, mũi thương khẽ chấn động, đúng là tránh đi ngòi bút của Thiên Nguyên Bút, mũi thương nhanh như là điện, hung mãnh đâm tới vị trí trái tim của Chu Nguyên.

Thấy thế, sắc mặt của Chu Nguyên không khỏi trầm xuống. Lúc này, hắn không có nửa điểm do dự, cũng không có chút dấu hiệu là sẽ chuyển sang thế phòng ngự, ngòi bút sắc bén cũng đâm về phía lồng ngực của Võ Hoàng.

Hai người đều ra tay tàn nhẫn, đánh thẳng vào chỗ hiểm của đối phương.

Đây đúng là một trận chiến lấy mạng đổi mạng, làm cho vô số người dnadg quan chiến cảm thấy da đầu run lên.

Xùy!

Một giây sau, mũi thương cùng ngòi bút cơ hồ là cùng lúc đâm xuyên thủng qua lồng ngực của hai người, máu tươi phun trào ra.

Vào lúc này, trời đất cũng trở nên yên tĩnh.

- Võ Hoàng, lúc này đây, ngươi lại thua một điểm rồi.

Chu Nguyên cúi đầu nhìn xuống trường thương đã đâm xuyên qua lồng ngực của mình, hờ hững nói.

Mặc dù Huyết Tinh Thương của Võ Hoàng đã đâm xuyên thủng thân thể của hắn, nhưng một phần lớn sức mạnh đều bị Ngân Ảnh hấp thu. Mà Thiên Nguyên Bút của Chu Nguyên thì khác, sau khi xuyên thủng thân hình của Võ Hoàng thì vô số lông tơ còn dài ra, hủy diệt các cơ quan trong cơ thể Võ Hoàng.

Võ Hoàng nhìn thoáng qua cơ thể của chính mình, chỉ thấy được ở dưới máu thịt có vô số ánh sáng đang khuếch tán ra, trên thân thể của hắn không ngừng xuất hiện từng vết thương dữ tợn.

Rõ ràng là lúc này đây, nhờ có được Ngân Ảnh cùng thân thể cường hoành, mà Chu Nguyên tựa hồ là hơi chiếm chút thượng phong.

Nhưng mà sau khi nhìn thoáng qua Thiên Nguyên Bút đang cắm trên lồng ngực mình, Võ Hoàng lại nở một nụ cười quỷ dị.

- Chu Nguyên, lúc này đây, chỉ sợ người thua chính là ngươi rồi.

- Thân thể Huyết Tu La không phải là thứ bình thường. Mặc dù thân thể bị hủy diệt, chỉ cần có một giọt máu Tu La tồn tại là sẽ được trùng sinh.

Nụ cười ở trên mặt hắn càng ngày càng quỷ dị, sau đó hai tay của hắn đột nhiên kết ấn.

Ở chỗ mi tâm của Võ Hoàng, thần hồn vô hình ngưng tụ, không ngờ ở bên trong đó có một giọt máu tươi màu đỏ đậm.

Thần hồn bao vây lấy một giọt máu tươi màu đỏ đậm kia rồi phóng lên trời.

- Chu Nguyên, bây giờ, ta sẽ dùng thân thể Huyết Tu La này để tiễn đưa ngươi về nơi chín suối.

- Tu La Táng!

Tiếng cười to, bén nhọn của Võ Hoàng vang vọng khắp trời đất. Mà ngay khi hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hoảng sợ khi nhìn thấy, phía trên thân thể của Võ Hoàng có vô số tia máu hiển hiện, khí tức hung hãn bộc phát ra.

Đó là dấu hiệu cuả việc tự bạo!

Ở bên ngoài Ly Thánh Thành, sắc mặt của mấy người Sở Thanh, Lý Khanh Thiền đều kịch liệt biến đổi, điên cuồng lao về phía nội thành.

Oanh!

Nhưng mà còn không đợi bọn họ xông vào trong thành thì thân thể của Võ Hoàng đã nổ tung, một đám mây hình nấm màu đỏ như máu xuất hiện, mang theo tựa là khí tức hủy diệt khuếch tán ra bốn phía xung quanh, sóng xung kích đụng vào bên trên màn hào quang bằng nguyên khí do cường giả của Ly Thánh Thành bố trí khiến cho màn hào quang này cũng không ngừng rung động.

Trong trời đất, nhìn qua đám mây hình nấm màu đỏ như máu rồi lại nhìn thần hồn của Võ Hoàng đã thoát ra, chính ngửa mặt lên trời điên cuồng cười to kia, vô số người đều trầm mặc lại.

Trận chiến giữa hai Thái Sơ Cảnh mạnh nhất củaThương Huyền Thiên này rốt cục bởi vì Võ Hoàng dùng thân thể làm mồi nhử để đặt bẫy mà xuất hiện kết quả.

Thân hãm ở trung tâm vụ tự bạo này, Thái Sơ Cảnh tuyệt đối không thể sống sót.

Chu Nguyên kia hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng mà, cũng chính là ở trong tiếng thở dài tiếc hận của vô số người cùng tiếng cười to, điên cuồng của thần hồn Võ Hoàng, ở bên trong đám mây hình nấm màu đỏ như máu kia giống như là có thêm một giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy lặng yên truyền ra.

- Thiên Tru.

Khi giọng nói kia vừa vang lên, đám mây hình nấm màu đỏ như máu vốn đang khuếch tán ra bốn phía xung quanh tựa hồ là vào lúc này nhanh chóng cứng lại, một loại sức mạnh huyền ảo xuất hiện, sau đó tất cả mọi người đều tỏ ra không thể tưởng tượng nổi khi nhìn thấy đám mây hình nấm màu đỏ như máu kia lặng yên tán đi.

Tất cả cuồng bạo đều quy về bình tĩnh.

Trên bầu trời, Võ Hoàng vốn đang ngửa mặt lên trời điên cuồng cười to cũng cảm thấy có chút không đúng, tiếng cười cứng lại, đưa mắt nhìn qua phía dưới, thần hồn của hắn tỏ ra khó tin.

Chỉ thấy được ở chỗ đó, sau khi đám mây hình nấm màu đỏ như máu lặng yên tán đi, Chu Nguyên cầm trong tay Thiên Nguyên Bút chậm rãi đi ra, một đôi mắt không mang theo chút nào tình cảm nhìn chăm chú lên thần hồn của Võ Hoàng.

Bình Luận (0)
Comment