Ở giữa trời đất, tất cả mọi người đều tỏ ra kinh hãi, khó tin khi nhìn lên bầu trời, bởi vì ở chỗ đó sau khi đám mây hình nấm màu đỏ tươi tiêu tán, Chu Nguyên cầm Thiên Nguyên Bút không chút sứt mẻ xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Nhìn kỹ lại thì ngoại trừ quần áo hơi rách rưới một chút còn lại thì Chu Nguyên không có thương thế quá nặng, tựa hồ vụ nổ khủng bố lúc trước cũng không có tạo thành tổn thương gì đối với hắn.
Nhưng mà chuyện này sao có thể như thế được?!
Phải biết rằng lúc trước Võ Hoàng lấy thân thể làm mồi nhử rồi tự bạo, uy năng quả thực là tương đương với một đòn toàn lực của cường giả Thần Phủ Cảnh, hơn nữa còn là ngay sát bên canh. Ở dưới uy lực này, e rằng bất luận Thái Sơ Cảnh nào đều sẽ ở trong khoảnh khắc hóa thành tro tàn.
Nhưng mà vì sao Chu Nguyên lại chịu đựng mà lông tóc không tổn hao gì cho được?
Thấy thế, tất cả mọi người đều xôn xao bàn luận với nha.
Lúc này, trong Ly Thánh Thành cũng có không ít cường giả Thần Phủ Cảnh đang quan chiến, nhưng mà khi nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ đều tỏ ra bất ngờ.
Ở xa xa, mấy người Sở Thanh, Lý Khanh Thiền vốn dĩ là đang điên cuồng lao vào trong nội thành cũng ngừng lại, nhìn Chu Nguyên đang đứng lơ lửng trên bầu trời với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Như những người khác, bọn họ cũng không rõ Chu Nguyên làm như thế nào mà có thể chống đỡ được.
Lúc này, trên một tòa tháp cao ở trung tâm Ly Thánh Thành, một nam tử ngẩng đầu, nhìn lên không trung, người này chính là thành chủ của Ly Thánh Thành, cường giả Thiên Dương Cảnh hàng thật giá thật. Mà lúc này, hắn cũng nhìn chằm chằm vào thân hình của Chu Nguyên với ánh mắt nghi hoặc, không xác định.
- Lúc trước, ta tựa hồ là cảm giác được một luồng chấn động khác thường thì phải!
Vị thành chủ của Ly Thánh Thành này lẩm bẩm.
Chấn động này cực kỳ thần bí cùng mịt mờ, tựa hồ là có chút tương tự với Pháp Vực, nhưng hắn biết được chuyện này là không thể nào, đừng nói Chu Nguyên chỉ là một Thái Sơ Cảnh nho nhỏ, cho dù là cường giả Thiên Dương Cảnh như hắn cũng không thể chạm đến sự huyền diệu của Pháp Vực thần bí.
Cho nên cuối cùng thành chủ của Ly Thánh Thành chỉ có thể quy rằng Chu Nguyên mang theo một loại Nguyên bảo cao cấp nào đó, lúc này mới có thể chống cự lại đòn tự bạo của Võ Hoàng.
- Chu Nguyên này đúng là có chút ý tứ.
Vị thành chủ của Ly Thánh Thành này cười cười. Hắn biết, trận chiến cuối cùng này đã phân ra kết quả. Võ Hoàng kia tự bạo thân thể, chẳng khác gì là đoạn tuyệt tất cả đường lui của mình, nhưng hiện nay Chu Nguyên đã chống đỡ được đòn tự bạo này của hắn, giờ đây chỉ dựa vào thần hồn thì Võ Hoàng kia đã là đồ ăn trên bàn của Chu Nguyên, mặc kệ người sau vuốt ve.
Lúc này, ở trên không trung, nhìn qua Chu Nguyên ở phía dưới, thần hồn của Võ Hoàng cũng tỏ ra kinh hãi, khó tin rồi hắn chợt rống lên giận dữ:
- Không có khả năng!
- Ngươi làm sao có thể sống sót sau đòn vừa rồi?!
Thần hồn của Võ Hoàng dao động kịch liệt, gần như là sắp sửa nổ tung, có thể thấy được cảnh tượng trước mắt này tạo thành trùng kích lớn đến như thế nào đối với hắn.
Hắn đã bỏ ra một cái giá lớn chính là thân thể Huyết Tu La của mình, nhưng kết quả lại không có tốt như hắn tưởng tượng vậy, thậm chí có thể nói là không có tác dụng gì, bảo làm sao mà hắn có thể tiếp thu được?
Giữa không trung, ánh mắt của Chu Nguyên lạnh lùng nhìn về phía thần hồn của Võ Hoàng, sát ý đậm đặc xẹt qua.
Mà sát ý trong mắt Chu Nguyên giống như là một gáo nước lạnh làm cho Võ Hoàng tỉnh táo lại. Lúc này người sau mới hiểu được thế cục hôm nay là như thế nào, sau việc Chu Nguyên vẫn còn tồn tại sau khi nhục thể của hắn tự bạo thì phiền toái nên thuộc về hắn rồi.
Hiện tại, hắn vẻn vẹn chỉ còn sót lại thần hồn, sức chiến đấu có thể nói là rơi xuống đáy cốc.
Với trạng thái này, hắn căn bản không thể nào là đối thủ của Chu Nguyên.
Khí lạnh phát ra từ trong tâm làm cho thần hồn của Võ Hoàng đều kịch liệt lay động.
Mà lúc này, tất cả mọi người ở trong ngoài Ly Thánh Thành đều tỉnh táo lại, bọn họ đưa mắt nhìn về phía bầu trời, bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng kết quả của trận chiến này đã triệt để rõ ràng rồi.
Thái Sơ Cảnh mạnh nhất cuả Thương Huyền Thiên đã xuất hiện.
Trên bầu trời, Chu Nguyên mặt không biểu tình nhìn chằm chằm vào thần hồn của Võ Hoàng, Thiên Nguyên Bút được chậm rãi nâng lên rồi hắn hờ hững nói:
- Võ Hoàng, ngươi còn có cái gì muốn nói sao?
Lúc này, khuôn mặt của Võ Hoàng trở nên vặn vẹo, nhưng hắn cũng không nói lời nào, mà là nhanh chóng quay đầu, chạy về phía những đệ tử của Thánh Cung ở bên ngoài thành kia.
Trước mắt, hắn đã mất thân thể, không có khả năng còn là đối thủ của Chu Nguyên nữa, cho nên hắn biết rõ lần này hắn đã lại thất bại, nếu như tiếp tục lưu lại tại đây thì tất nhiên sẽ bị Chu Nguyên hủy diệt cả thần hồn.
Nhưng mà, rút kinh nghiệm từ lần ở Thánh Tích Chi Địa, lúc này, Chu Nguyên sớm đã tập trung vào hắn, cho nên khi thần hồn của hắn vừa động, ở chỗ mi tâm của Chu Nguyên đã có thêm ánh sáng thần hồn ngưng hiện ra.
Hưu hưu!
Ngay sau đó, thần hồn bộc phát ra lực hút cực mạnh, lập tức định trụ thần hồn của Võ Hoàng, sau đó Chu Nguyên sải bước ra, đi đến trước mặt thần hồn của Võ Hoàng.
- Võ Hoàng, kẻ trộm chung quy lại vẫn là kẻ trộm, trả lại thứ thuộc về ta đây!
Chu Nguyên xòe bàn tay ra, chộp tới thần hồn của Võ Hoàng.
Thấy thế, thần hồn của Võ Hoàng phát ra tiếng rít:
- Cung chủ, cứu ta!
Oanh!
Võ Hoàng vừa dứt lời thì ở một chỗ trên không trung bỗng nhiên chấn động, một sức mạnh to lớn đến mức không có cách nào để hình dung tựa hồ là xuyên thấu không gian, từ một chỗ cực kỳ xa xôi phóng đến.
Sức mạnh to lớn này vừa xuất hiện, Chu Nguyên lập tức cảm giác được toàn thân của mình giống như là đã cứng lại, thậm chí ngay cả nguyên khí trong cơ thể cũng không có cách nào để vận chuyển.
Trên mặt của hắn xẹt qua vẻ kinh ngạc, có thể làm được một bước này tất nhiên là vị cung chủ kia của Thánh Cung ra tay!
- Ha ha ha. Thánh Nguyên, chỉ là đám tiểu bối tranh đấu với nhau vậy mà ngươi cũng có mặt mũi để nhúng tay hay sao? Thật muốn làm cho Thánh Cung các ngươi mất hết mặt mũi hay sao?
Nhưng mà, trong khi Chu Nguyên còn đang kinh hãi thì ở một chỗ khác trên không trung lại là có thêm một luồng sức mạnh khổng lồ giáng lâm, nhanh chóng chặn đứng luồng sức mạnh to lớn lúc trước.
Oanh!
Vào lúc này, trời đất kịch liệt chấn động, thiên địa nguyên khí cuồn cuộn, phát ra thanh âm điếc tai nhức óc, toàn bộ trời đất tựa hồ cũng sắp sửa lật úp.
Vô số người tỏ ra hoảng sợ, động tĩnh này đã vượt xa trận chiến giữa Chu Nguyên cùng Võ Hoàng lúc trước, bọn họ có thể cảm giác được lần này là chân chính hủy thiên diệt địa.
Chỉ cần thoáng bộc phát, toàn bộ Ly Thánh Thành trong khoảnh khắc sẽ bị hóa thành tro bụi.
Mà tất cả mọi người cũng đã biết ngọn nguồn của hai luồng sức mạnh kia.
Một bên là của Thánh Nguyên cung chủ của Thánh Cung!
Một bên khác là của Thanh Dương Chưởng môn của Thương Huyền Tông!
Hai vị này chính là hai tồn tại mạnh nhất của Thương Huyền Thiên lúc này!
Mà ở trên không trung, trong khi hai luồng sức mạnh to lớn dây dưa với nhau, thân hình vốn cứng lại của Chu Nguyên cũng đã khôi phục, lúc này, trong mắt của hắn xẹt qua thần sắc tàn khốc, chỉ trong một cái chớp mắt, một chưởng đã hung hăng đập tới thần hồn của Võ Hoàng.
Thấy thế, thần hồn của Võ Hoàng rít lên, nhưng không có cách nào để tránh né, trong mắt xuất hiện thần sắc tuyệt vọng, cuối cùng hóa thành oán độc:
- Chu Nguyên, ngươi giết ta thì lại có thể làm được cái gì?! Đại Chu của ngươi nhất định bị Đại Võ ta tiêu diệt!
- Coi như ngươi chạy trở về thì có làm sao? Thương Huyền Tông sẽ không dám phá vỡ quy củ để trợ giúp ngươi. Chẳng lẽ chỉ bằng một mình ngươi thì có thể chống lại Đại Võ cùng phụ vương của ta hay sao? Phải biết rằng phụ vương của ta đã đột phá Thần Phủ Cảnh lâu rồi!
- Ha ha ha. Cho nên ta sẽ ở dưới địa ngục chờ ngươi, còn có Đại Chu của ngươi nữa!
Chu Nguyên mặt không biểu tình, ra tay không chút lưu tình. Một chưởng nhanh chóng vỗ lên thần hồn của Võ Hoàng, sóng trùng kích cuồng bạo lập tức phá hủy thần hồn của Võ Hoàng.
A!
Tiếng kêu thảm thiết, thê lương, tuyệt vọng của Võ Hoàng quanh quẩn ở giữa trời đất.
Trong ngoài Ly Thánh Thành, vô số người cảm thấy da đầu run lên, hiển nhiên cũng bị sự tàn nhẫn của Chu Nguyên chấn nhiếp, thằng này trực tiếp phá hủy thần hồn của Võ Hoàng, nói rõ là muốn triệt để giết chết đối phương.
Từ trên không trung có thanh âm tức giận của Thánh Nguyên cung chủ truyền đến khiến cho trời đất chấn động:
- Tiểu bối! Thủ đoạn thật ác độc!
Có sức mạnh vô cùng to lớn hóa thành cột sáng, xuyên thấu hư không, đánh xuống, uy lực mạnh mẽ khiến cho không gian đều bị chôn vùi.
Nhưng mà cột sáng còn chưa rơi xuống thì ở phía dươi hư không vỡ ra tạo thành một cái hố đen, đón lấy cột sáng kia, hiển nhiên là thấy Thánh Nguyên cung chủ định ra tay với Chu Nguyên, Thanh Dương Chưởng môn cũng ra tay.
Rầm rầm!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, toàn bộ trời đất tựa như là đều rung chuyển.
Chu Nguyên không để ý đến chấn động khủng bố trên không trung, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ thần hồn của Võ Hoàng vỡ vụn, lúc này ở chỗ đó có một luồng khí lưu thần bí hội tụ, trong lúc mơ hồ có tiếng long ngâm trầm thấp phát ra.
Thánh Long chi khí!
Đây là một nửa Thánh Long chi khí khác trong cơ thể Võ Hoàng.
Năm đó ở Thánh Tích Chi Địa, Chu Nguyên phá hủy thân thể của Võ Hoàng, vốn dĩ là hắn có thể cướp đi hết Thánh Long chi khí, nhưng cuối cùng bị thần hồn của Võ Hoàng mang đi một nửa. Nhưng hiển nhiên lúc này đây, Võ Hoàng không còn vận may như thế nữa rồi.
Chu Nguyên tâm niệm vừa động, Thánh Long chi khí thần bí kia đã gào thét lao đến, sau đó nhanh chóng chui vào trong đỉnh đầu của hắn.
Tới lúc này, Thánh Long chi khí đã từng bị tước đoạt cuối cùng bị hắn đoạt lại một phần ba.
Mà ở hôm nay, người vốn được hắn coi là đối thủ lớn nhất cũng bị hắn triệt để gạt bỏ.
- Võ Hoàng, ân oán giữa ngươi và ta đến đây là kết thúc
Chu Nguyên nhìn qua chỗ thần hồn của Võ Hoàng vỡ vụn, bình tĩnh nói.
- Nhưng còn có hai phần Thánh Long chi khí, ta đều sẽ thu hồi, bởi vì đó là thứ thuộc về ta.