Từng sợi chớp đen vẫn còn quanh quẩn ở trong nghĩa trang, mà âm thanh oán độc của Võ Vương vẫn còn vang vọng trong không gian, tựa như U Linh.
Chu Nguyên chỉ bình tĩnh nhìn sự việc xảy ra, chỉ là ánh mắt khi nhìn về phía Võ Dao trở nên càng ngưng trọng cùng kiêng kỵ. Mặc dù hắn không biết đó có chuyện gì xảy ra giữa Võ Dao và Võ Vương. Nhưng chỉ nhìn cái cách mà Võ Dao quả quyết giết chết Võ Vương cũng đủ hiểu tâm tính của nàng lạnh bạc tới nhường nào.
Ánh mắt Võ Dao thì nhìn chăm chú vào nơi mà Thần hồn Võ Vương bị trói trước đó, thân thể run run, đôi mắt phượng hẹp dài không nhịn được khép lại.
Sau một lúc lâu, hai con mắt đột nhiên mở ra, trong đó chẳng có chút tình cảm nào, nếu có, thì chỉ còn sự lạnh lẽo đến mức làm cho lòng người ta run sợ.
Ánh mắt Chu Nguyên và Võ Dao lại va chạm vào nhau, cả hai bên đều không nói gì, nhưng sát khí đã ngập tràn.
Mặc dù lời nói cuối cùng của Võ Vương trước khi chết có mục đích chia rẽ làm cho hai người phải chém giết lẫn nhau, nhưng thật ra hành động ấy là dư thừa, bởi vì ngay thời điểm khi Chu Nguyên nhìn thấy Võ Dao, hắn cũng đã hiểu chính nàng mới là người Võ gia khó giải quyết nhất...
Tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì Võ Dao lại giết cha mình, nhưng đây cũng không thể trở thành một cái cớ để Chu Nguyên hòa giải với nàng được.
Cả hai người là đối thủ trời sinh.
Hơn nữa Chu Nguyên có thể cảm nhận được từ trong ánh mắt của Võ Dao một loại cố chấp muốn mạnh lên không thể dao động.
Loại người này sẽ đi được rất xa trên con đường tu luyện.
Nhưng mục đích của Chu Nguyên là đoạt lại Thánh Long chi khí, mà Võ Dao sẽ chủ động trả lại sao? Hiển nhiên là không thể nào!
Thậm chí không chút khách khí mà suy đoán rằng, lúc này Võ Dao đang có ý đồ tiêu diệt Chu Nguyên, cướp đi toàn bộ phần Thánh Long chi khí trong cơ thể hắn, khiến cho Thánh Long chi khí của tự thân trở nên viên mãn. Điều này có ích lợi cực lớn với con đường phát triển của nàng.
Oanh!
Ngay tại lúc khi tầm mắt hai người đụng vào nhau, mặt đất bỗng nhiên chấn động, một tiếng Long ngâm vang lên quanh quẩn giữa thiên địa.
Chu Nguyên ngẩng đầu, chỉ thấy ở giữa thiên địa đang có từng sợi khí tức huyền diệu hội tụ tới từ bốn phương tám hướng, cuối cùng tập trung vào vị trí nơi mà Thần hồn Võ Vương vừa mới tiêu tán.
Rống!
Những khí tức ấy quấn quanh, một ảo ảnh hình rồng hiển hiện.
Ánh mắt Chu Nguyên ngưng tụ lại, hắn quá quen thuộc với những khí tức này, chính là Thánh Long chi khí!
Võ Vương chết đi, Đại Võ sụp đổ, Quốc Vận tiêu tán, một phần Thánh Long chi khí nương tựa ở trên đó cũng hội tụ về chỗ mà Võ Vương chết đi.
Oanh!
Một chùm kim quang sáng chói bộc phát ra từ trong cơ thể Chu Nguyên, thân ảnh hắn trực tiếp bắn mạnh mà ra. Hiển nhiên có ý đồ cướp đoạt lại phần Thánh Long chi khí này.
Chỉ tiếc Võ Dao còn nhanh hơn hắn.
Bởi vì ở vị trí nơi Thần hồn Võ Vương tiêu tán vẫn còn dư lại một vài tia chớp đen còn chưa tán đi, chắc hẳn cũng là vì chờ đợi giờ khắc này.
Ông!
Tia chớp đen phun trào, tựa như một mặt lưới trực tiếp bao phủ Thánh Long chi khí, sau đó lôi kéo bắn mạnh mà về, rơi vào bên trên bàn tay Võ Dao.
Chu Nguyên dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Võ Dao, nói:
- Giết cha cướp đoạt Long khí, đây chính là ý đồ của ngươi? Người Võ Gia các ngươi, kẻ nào kẻ nấy đều điên cuồng!
Trong đôi mắt phượng của Võ Dao cũng hiện lên sự lạnh lẽo, nàng quan sát Thánh Long chi khí đang bị tấm lưới lôi điện màu đen bao phủ trong tay, đôi môi đỏ hé mở:
- Chỉ sợ ta chính là người chán ghét nhất cái thứ Thánh Long chi khí này trên cõi đời này!
Chu Nguyên nhíu lại lông mày:
- Nếu đã vậy thì hãy để nó được trả về với chủ nhân cũ đi!
Võ Dao nhìn hắn một cái, chỉ nói hai chữ:
- Ngây thơ!
- Chu Nguyên, giao ra toàn bộ Thánh Long chi khí mà ngươi có. Như vậy tất cả ân oán đều sẽ chấm dứt. Ngươi đã giết Võ Hoàng, bây giờ lại tiêu diệt Đại Võ, ta có thể không truy cứu chuyện này.
- Ta không có hứng thú báo thù cho bọn họ. Thậm chí là trong tương lai, ta cũng sẽ không bước nửa bước chân vào cái nơi Thương Huyền Thiên này.
Chu Nguyên nghe vậy, chỉ cười nhạt một tiếng, nói:
- Dã tâm lớn thật!
- Nhưng thật đáng tiếc, đây cũng là lời mà ta muốn nói. Trả lại cho ta Thánh Long chi khí, vậy ngươi còn có thể rời đi. Tất cả ân oán đều xóa bỏ.
Ánh mắt hai người va chạm, không khí trở nên lạnh hơn bao giờ hết.
Trên thân thể mềm mại của Võ Dao dần hiện lên từng tia chớp màu đen, cái cằm tuyết trắng của nàng hơi nâng lên, đôi mắt phượng híp lại:
- Chu Nguyên, chắc hẳn ngươi cũng biết, trừ khi Thánh Long chi khí có thể hợp nhất, bằng không giữa chúng ta sẽ phải không chết không thôi!
Chu Nguyên nhìn nàng, nhếch miệng cười:
- Nếu đã như vậy... Vậy hãy không chết không thôi đi!
Oanh!
Trong nháy mắt khi âm thanh rơi xuống, ánh mắt Chu Nguyên đột nhiên trở nên hết sức sắc bén, một vòng sáng Hỗn Độn xuất hiện ở sau lưng, nguyên khí phun trào ngút trời, trực tiếp hóa thành một bàn tay màu vàng, chụp mạnh về phía Võ Dao.
Hắn cũng đã biết chỉ dùng ngôn ngữ là không giải quyết được chuyện gì. Hai người đều là loại người sát phạt quyết đoán, ai cũng không muốn nhượng bộ. Nếu nói vậy thì chỉ còn cách chém giết một trận.
Bàn tay lớn màu vàng óng chụp xuống, Võ Dao ngẩng đầu lên, trên gương mặt không chút sợ hãi, thân thể mềm mại cũng không nhúc nhích tí nào.
Oanh!
Bàn tay lớn màu vàng óng đập xuống, một làn sóng xung kích tàn phá bừa bãi ra xung quanh.
Chu Nguyên nhìn nơi xảy ra va chạm kia, nhíu mày. Không ngờ Võ Dao lại trực tiếp đón nhận một chiêu này của hắn.
Sóng xung kích dần dần lắng lại.
Chu Nguyên nhìn lại, trong nháy mắt tiếp theo, con ngươi của hắn đột nhiên co rút lại.
Chỉ thấy ngay tại phía trước, Võ Dao đứng lơ lửng trên không, tà áo dài đỏ tươi khoác trên thân mình, tóc đen bay phấp phới, đẹp tới mức kinh tâm động phách.
Đôi lông mày như lá liễu của nàng nhấc lên, sắc bén cùng bá đạo chẳng kém nam nhi.
Đương nhiên, điều làm cho Chu Nguyên chấn động nhất chính là ba vòng sáng lơ lửng sau lưng Võ Dao, mỗi một vòng sáng đều tỏa ra ánh sáng chín màu!
Thần Phủ cảnh hậu kỳ!
Thần Phủ cấp chín!
Trên mặt Chu Nguyên hiện lên sự kiêng kỵ nồng đậm. Để có thể ngưng tụ ra ba vòng sáng Thần Phủ thì tu vi chắc chắn đã tiến vào cấp độ Thần Phủ cảnh hậu kỳ.
Hơn nữa, mỗi vòng sáng Thần Phủ sau lưng Võ Dao đều tỏa ra ánh sáng chín màu, sáng chói chói mắt, đã gián tiếp chứng tỏ Võ Dao mở ra được Thần Phủ cấp 9!
Quả nhiên cô gái Võ Dao này mới là đối thủ khó giải quyết nhất của Võ Gia, cũng chính là kẻ địch mạnh mẽ nhất của Chu Nguyên!
Đôi mắt phượng của Võ Dao nhìn chằm chằm Chu Nguyên, âm thanh lạnh lẽo truyền ra:
- Chu Nguyên, có lẽ bây giờ ngươi đã được coi là bậc Thiên kiêu đỉnh cao của Thương Huyền Thiên. Nhưng hãy nhớ thiên ngoại hữu thiên*, tại Thiên Nguyên giới này, cho dù không tính tới năm Thiên đã bị Thánh tộc chiếm Đoạt, chỉ xét bốn Thiên còn lại, Thương Huyền Thiên cũng chỉ xếp ở cuối cùng mà thôi.
*Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Ý tứ giống câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
- Mà Hỗn Nguyên Thiên mới là nơi đứng đầu trong bốn Thiên. Nơi đó mới là Thánh địa tu luyện chân chính. Rất nhiều Thiên kiêu cái thế mạnh mẽ vượt qua tưởng tượng của ngươi.
- Cho nên, nếu ngươi cho rằng chỉ dựa vào thực lực của mình bây giờ liền có thể cướp đoạt Thánh Long chi khí của ta thì ta cũng chỉ đành nhắc nhở ngươi đã đánh giá cao mình rồi đấy.
Oanh!
Vừa nói xong, ngón tay ngọc của Võ Dao đột nhiên bắn ra, từng tia chớp đen thoát ra, uốn lượn giữa không trung tựa như một con Lôi Long, mang theo từng đợt dao động hủy diệt, trực tiếp gào thét lao về phía Chu Nguyên.
Chỉ trong chớp mắt thì ánh chớp đã lao tới, Chu Nguyên cảm nhận được loại lực lượng hủy diệt kia, không dám coi thường, ánh ngọc nở rộ trên thân thể.
- Huyền Thánh thể!
Năm ngón tay hắn nắm chặt, đấm ra một quyền, không khí đều bị nổ bể.
Cùng lúc đó, một đạo ảo ảnh xuất hiện ở bên ngoài thân thể, đó là Thái Huyền Thánh Linh thuật.
Oanh!
Một quyền toàn lực của Chu Nguyên lôi cuốn nguyên khí hùng hồn va chạm chính diện với con Lôi Long đang lao tới kia.
Ầm ầm!
Âm thanh nổ lớn vang lên.
Mặt đất bị xé rách, thân thể Chu Nguyên cũng chấn động mạnh, bàn chân kéo lê trên mặt đất, cả người bị đẩy ngược lại, trên nắm đấm đã cháy đen một mảnh, nhỏ xuống từng giọt máu tươi.
Chỉ một chiêu, Chu Nguyên lại hoàn toàn ở thế hạ phong.
Sắc mặt Chu Nguyên trở nên cực kỳ ngưng trọng, Võ Dao với cảnh giới Thần Phủ cảnh hậu kỳ mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với Võ Vương. Nếu không nhờ vào thân thể mạnh mẽ của mình, chỉ sợ lúc trước Chu Nguyên đã bị con Lôi Long kia xuyên qua toàn bộ cánh tay, trực tiếp trọng thương.
Võ Dao thấy vậy, nói:
- Chỉ ở cấp độ Thần Phủ cảnh sơ kỳ mà có thể tiếp được một chiêu của ta, ngươi cũng có chút năng lực đấy! Nhưng đáng tiếc là bây giờ ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta.
Nói tới đây, khuôn mặt Võ Dao lại càng trở nên lạnh lẽo như trời đông, sắc bén khiến cho lòng người hoảng sợ.
Nàng phất lên tay, chỉ thấy từng tia chớp đen xoay quanh, tựa như từng con Lôi Long, phóng thích ra từng đợt dao động cực kỳ kinh người.
- Hắc Long Huyền Lôi!
- Rống!
Tiếng rồng ngâm vang vọng, chỉ thấy từng chùm chớp đen lao xuống, che trời lấp đất, tựa như muốn phá hủy toàn bộ tòa đô thành Đại Võ này.
Sắc mặt Chu Nguyên hơi trầm xuống, quan sát đòn tấn công kinh khủng kia, trong lòng trầm ngâm một lúc, sau đó chỉ đành bất đắc dĩ hít một hơi. Hắn hiểu rõ, nếu như bây giờ đánh nhau cùng với Võ Dao thì đúng là chẳng có mấy phần cơ hội giành chiến thắng.
Võ Dao chính là Thần Phủ cảnh hậu kỳ chân chính, hơn nữa Thần Phủ còn là cấp chín!
Mặc kệ nhìn theo phương diện nào, nếu lúc này chiến đấu, vậy khả năng là hắn sẽ thua nhiều thắng ít.
Chu Nguyên cũng là người quả quyết, sau khi nhận ra sự khác biệt về mặt thực giữa hai bên, không do dự nữa, nhanh chóng lùi lại.
- Còn muốn chạy trốn? -Võ Dao thấy vậy, mắt phượng càng lạnh lùng.
Oanh!
Chớp đen uốn lượn, linh hoạt không gì sánh được. Chỉ qua mấy giây đã trực tiếp xuất hiện ở bốn xung quanh Chu Nguyên, ngăn trở tất cả đường lui, sau đó gào thét mà xuống.
“Nữ nhân này thật hung ác!”
Chu Nguyên cau mày, cảm giác nguy hiểm do Võ Dao tạo nên còn mạnh hơn gấp trăm lần so với Võ Hoàng.
Chu Nguyên hít sâu một hơi, Thiên Nguyên Bút xuất hiện trong tay, nguyên khí trong cơ thể phun trào. Hắn hiểu rõ, xem ra hôm nay không thể tránh khỏi một trận tử chiến với Võ Dao.
Oanh!
Từng luồng chớp đen lao tới, chỉ là ngay trong khoảnh khắc khi Chu Nguyên sắp sửa bộc phát toàn lực, với ý đồ xé tan lưới chớp đen, tìm đường rút lui, thì những chùm chớp đen kia lại đột nhiên dừng lại tựa như va chạm phải một bức tường vô hình.
Ầm ầm!
Chớp đen nổ tung lên, nhưng sóng xung kích tạo ra lại không thể lan đến gần Chu Nguyên, tất cả là bởi vì lồng ánh sáng đột ngột xuất hiện quanh thân Chu Nguyên.
- Lực lượng Thần hồn?!
Chu Nguyên giật mình, nhưng rất nhanh hắn cũng cảm nhận được sự quen thuộc đến từ luồng lực lượng Thần hồn vô hình ấy.
- Là ai?! -Võ Dao cũng quát lên, đôi mắt phượng sắc bén đảo qua xung quanh.
Ánh mắt của Chu Nguyên cùng Võ Dao đồng thời nhìn về một phía ở cách đó không xa, chỉ thấy ở nơi đó, trên một cây đại thụ, một bóng hình xinh đẹp đang đứng lặng.
Trong ngực nàng ôm một con thú nhỏ, đôi mắt đẹp trong veo như nước hồ thu, mép váy phất phơ theo gió, mái tóc đen tung bay, khí chất phiêu miểu như tiên giáng trần!
- Yêu Yêu!
Chu Nguyên không khỏi vui mừng hô lên thành tiếng.
Đôi mắt đẹp của Yêu Yêu nhìn lại, thấy bộ dạng chật vật của Chu Nguyên, đôi môi đỏ hơi vểnh lên, từ tốn nói:
- Ăn phải đau khổ rồi chứ gì? Thật sự cho rằng có thể vượt cấp đánh bại một tên Võ Vương cảnh giới Thần Phủ trung kỳ liền đã vô địch trong cùng thế hệ rồi à?
Chu Nguyên cũng có chút bất đắc dĩ, đúng thật là lần này hắn quá chủ quan, không ngờ tới Võ Dao đã là Thần Phủ cảnh hậu kỳ, hơn nữa còn là Thần Phủ cấp chín!
- Ngươi là ai? -Đôi mắt phượng của Võ Dao khóa chặt Yêu Yêu, lần đầu tiên lộ ra vẻ ngưng trọng, hiển nhiên nàng cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm trên thân của cô gái mới xuất hiện này.
Điều này khiến cho Võ Dao không khỏi cảm thấy kinh dị, không ngờ trong Thương Huyền Thiên này cũng có người lợi hại như vậy?
Yêu Yêu quay đầu nhìn về phía Võ Dao, đôi mắt gần như trở nên đạm mạc như cũ, nói:
- Ta là ai cũng không quan trọng, điểm quan trọng là ngươi đừng hòng tổn thương đến hắn!
- Ồ?
Mặc dù khí thế của Yêu Yêu rất mạnh, nhưng Võ Dao cũng không phải là kẻ yếu, đôi mắt phượng híp lại:
- Nếu như ta cứ nói không thì sao?
Ánh mắt của hai cô gái đụng vào nhau. Trong khoảnh khắc ấy, tựa như ngay cả gió thổi đều dừng lại.
Cả hai đều đẹp như tranh vẽ. Nếu như nói khí chất của Yêu Yêu là thanh cao mà đạm mạc, phiêu miểu như thần nữ. Vậy khí chất của Võ Dao lại sắc bén cùng bá đạo, tựa như một vị Nữ Đế quân lâm thiên hạ, lật tay thành mây trở tay thành mưa.
Tựa như tất cả vẻ đẹp của thế gian đều hội tụ trên người hai nàng.
Thế nên, tại thời điểm khi cả hai xuất hiện cùng một chỗ, đồng thời còn giằng co, thì toàn bộ ánh sáng của thiên địa đều tập trung trên người các nàng. Thậm chí ngay cả Chu Nguyên đứng ở một bên cũng trở nên phai mờ, thường thường không có gì là nổi bật...