Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 767 - Chương 766: Long - Hoàng Gặp Nhau.

Chưa xác định
Chương 766: Long - Hoàng gặp nhau.

- Phụ Vương, người còn nhớ Mẫu Hậu chết như thế nào không?

Trong nghĩa trang, một cô gái áo đỏ đứng lặng, âm thanh u lãnh nhàn nhạt vang vọng, mang theo từng tia khí lạnh, làm cho không khí nơi đây càng thêm lạnh lẽo.

Võ Vương nghe được lời này, hơi sửng sốt một chút, khuôn mặt có chút dao động, gượng cười nói:

- Võ Dao, chuyện đã qua nhiều năm rồi, sao con còn nhắc tới việc này?

- Con cũng biết mà, chuyện đó xảy ra là ngoài ý muốn, bản Vương cũng không muốn như vậy.

Trong con mắt của Võ Hoàng hiện lên vẻ lo lắng.

Khuôn mặt Võ Dao vẫn cực kỳ lạnh lùng, trong con ngươi không có một chút tình cảm nào, nói:

- Vậy việc năm đó Phụ Vương dự định tước đoạt Thánh Long chi khí trong cơ thể con để giao cho Võ Hoàng thì sao?

Sắc mặt Võ Vương càng trên mất tự nhiên. Bởi vì năm đó Võ Dao chậm chạp không thể đánh thức Thánh Long chi khí trong cơ thể, hắn cảm thấy cứ để như vậy là cực kỳ lãng phí, vậy nên mới có quyết định như vậy.

- Dù cho con có để mất Thánh Long chi khí thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng, nhiều lắm là không cách nào tu luyện được nữa mà thôi. -Võ Vương giải thích.

Võ Dao bình tĩnh nói:

- Sau đó sẽ vĩnh viễn giam cầm ở trong Vương cung, để cho Võ Hoàng tùy ý khống chế ta sao?

Trong con ngươi của nàng hiện lên sự chán ghét sâu đậm, nói:

- Võ Hoàng có thể có ý nghĩ buồn nôn như vậy, chỉ sợ cũng là do sự thúc đẩy của Phụ Vương chứ?

Khuôn mặt Võ Vương đã trở nên cứng ngắc, hắn cũng rất hiểu loại tâm lý chiếm hữu biến dạng của Võ Hoàng đối với Võ Dao. Nhưng chính xác là hắn đã không ngăn cản, bởi vì hắn thấy đây chính là động cơ để khích lệ Võ Hoàng tiến lên.

Mặc dù có chút lúng túng, nhưng Võ Vương lại càng tức giận. Bởi vì từ trước đến nay Võ Dao chưa từng dám nói năng với hắn như vậy. Có lẽ có thể khó chịu, nhưng cũng sẽ giấu giếm sự khó chịu ấy vào sâu trong lòng. Mà bây giờ nàng lại dám đối chất với hắn như vậy.

- Võ Dao, dù sao ta cũng là Phụ Vương của ngươi. Có phải là trong mấy năm này sống ở Hỗn Nguyên Thiên, cảm thấy bản thân đã đủ cứng cáp rồi à? -Võ Vương tức giận nói.

Võ Dao thản nhiên nói:

- Thật ra ta cũng không muốn trở về, bởi vì nơi này quá buồn nôn. Thế nhưng năm đó ta đã lập ra lời hứa trước mộ Mẫu Hậu, bây giờ trở về để thực hiện lời hứa ấy.

Trong ánh mắt Võ Vương lộ ra vẻ kinh sợ:

- Ngươi muốn làm cái gì?

Võ Dao chậm rãi nâng lên bàn tay ngọc ngà, chỉ thấy từng tia sấm chớp màu đen đang nhảy múa quanh bàn tay nàng. Trong một cái chớp mắt tiếp theo, vô số tia chớp màu đen bộc phát ra.

Ầm ầm!

Sấm chớp màu đen lao ra, trực tiếp tấn công toàn bộ Vương cung cùng cả tòa đô thành Đại Võ. Trong lúc nhất thời, mặt đất chấn động, từng cơn sóng lửa phóng lên tận trời.

- Võ Dao! Chớ có làm càn! -Võ Vương cực kì tức giận, vội vàng gầm thét lên.

Từng cơn sóng lửa bốc lên tựa như một chùm pháo hoa, Võ Dao ngắm nhìn ngọn lửa ngập trời kia, khuôn mặt tuyệt mỹ tựa như một pho tượng, không nhúc nhích tí nào, lạnh lẽo mà vô tình.

Thần hồn Võ Vương tức giận đến mức kịch liệt dao động, cắn răng nói:

- Là ngươi cầm Bảo Liên Nê à? Mau đưa cho ta!

Võ Dao nắm tay một cái, một cái bình ngọc xuất hiện. Có thể thấy được bên trong bình ngọc là một lớp bùn màu đỏ sậm đang chậm rãi nhúc nhích. Nàng nhìn chằm chằm vật này, khóe miệng đỏ tươi nhếch lên một đường cong lạnh lẽo.

Oanh!

Sấm chớp màu đen bộc phát, trực tiếp phá hủy chiếc bình ngọc cùng Bảo Liên Nê được cất giữ ở trong đó.

Võ Vương ngây người, một lát sau gầm thét lên:

- Võ Dao! Ngươi đáng chết!

Võ Vương giận điên lên, Thần hồn gào thét lao xuống, đánh ra một chưởng về phía Võ Dao, sát khí phun trào, không nương tay chút nào.

Đối mặt với một chưởng tràn đầy lửa giận ấy, Võ Dao búng tay một cái, một tia chớp đen bắn mạnh mà ra, va chạm cùng với Thần hồn của Võ Vương.

Oanh!

Tiếng sấm vang lên, Võ Vương lập tức gào lên thảm thiết, Thần hồn bắt đầu băng liệt, vội vàng lùi lại phía sau.

- Phụ Vương lại định giết ta một lần nữa sao? -Võ Dao hỏi.

Thần hồn Võ Vương kịch liệt rung động, càng ngày càng hư ảo, đây là dấu hiệu khi Thần hồn sắp không chịu được, chuẩn bị tiêu tán. Lúc này khuôn mặt hắn đã trở nên cực kỳ vặn vẹo, nghiêm nghị nói:

- Võ Dao! Thứ con ngỗ nghịch, ngươi muốn giết cha ngươi hay sao?!

Võ Vương không thể nào ngờ tới, lần này Võ Dao trở về cũng không phải là vì giúp hắn, trái lại là vì muốn giết hắn!

Trước kia lúc còn sống tại Đại Võ, Võ Dao chưa bao giờ để lộ sự hận thù dù đối với hắn. Bây giờ nghĩ lại, Võ Vương không khỏi run rẩy. Hiển nhiên là trong suốt những năm này, Võ Dao đã che giấu nội tâm của mình. Bởi vì khi đó nàng còn chưa có đủ tư cách khiêu chiến cùng với Võ Vương.

Nhưng hôm nay, khi nàng đã trở nên cực kỳ mạnh mẽ, những lớp vỏ ngụy trang kia đã không còn cần nữa.

Nhìn bóng dáng gầy yếu của thiếu nữ áo đỏ đứng trước lăng mộ, Võ Vương lại cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Có lẽ từ cái ngày mà Vương Hậu ra đi, Võ Dao đã khắc ghi mối hận thù này vào trong lòng.

- Võ Dao, Dao nhi, năm đó là Phụ Vương sai rồi. Con thử nghĩ xem, trong những năm này, Phụ Vương đã bao giờ đối xử tệ bạc với con hay chưa? - Ánh mắt Võ Vương biến ảo, cuối cùng không khỏi hạ thấp mình. Bởi vì hắn cảm nhận được sự sợ hãi.

Bây giờ chỉ có thể ổn định lại Võ Dao, chỉ cần giữ được tính mạng, tương lai sẽ có lúc tính sổ.

Nhưng mà đối mặt với sự khiêm nhường của Võ Vương, Võ Dao chỉ nói khẽ:

- Phụ Vương, ngài đi bầu bạn bên Mẫu Hậu được không? Suốt những năm tháng này, bà chỉ có một mình, thật là cô đơn!

Võ Vương giận dữ hét lên:

- Võ Dao, ngươi điên thật rồi!

Võ Dao nhìn hắn, trong chỗ sâu nhất của đôi mắt hiện lên vẻ đau thương:

- Phụ Vương, trong cái Võ gia này... Còn có ai không điên sao? Hết thảy những điều này đều là do một tay ngài tạo nên!

Nói đoạn, nàng vươn tay, từng tia chớp đen lấp lóe.

Võ Vương vô cùng kinh sợ, Thần hồn điên cuồng lui lại, muốn chạy trốn.

Xoẹt!

Chỉ tiếc tia chớp màu đen trong tay Võ Dao đã bắn mạnh mà ra, trực tiếp xuyên thủng hư không, tạo thành một chiếc xiềng xích quấn quanh Thần hồn Võ Vương.

Võ Vương điên cuồng giãy dụa nhưng không cách nào tránh thoát được.

Vút!

Ngay tại lúc này, một tiếng xé gió vang lên trên bầu trời đô thành Đại Võ. Một bóng người giáng xuống từ trên trời, trực tiếp hạ xuống khu vực nghĩa trang trong chỗ sâu của Vương cung.

Bóng người đó chính là Chu Nguyên.

Ngay khi vừa rơi xuống nghĩa trang, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hắn là Võ Vương bị trói buộc bởi một dây xích tia chớp màu đen. Thế là không khỏi ngẩn người, ngay sau đó ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ áo đỏ đang đứng trước lăng mộ.

Lúc này thiếu nữ áo đỏ cũng ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt hai người đối mặt, đồng tử đều không khỏi co rút lại.

Trong một chớp mắt ấy, dường như có một tiếng sấm rền vang vọng trong đầu hai người, làm cho trái tim cả hai đều không hẹn mà cùng sợ hãi rung động. Loại cảm giác ấy tựa như giữa núi rừng, hai con thú Vương, một sư (tử), một hổ gặp nhau.

Chu Nguyên nhìn chằm chằm thiếu nữ áo đỏ, sắc mặt ngưng trọng, chậm rãi nói:

- Võ Dao.

Mặc dù chưa bao giờ gặp mặt, nhưng trong chớp mắt ấy, Chu Nguyên đã biết rõ thân phận của cô gái này.

- Chu Nguyên. -Đôi mắt phượng hẹp dài của Võ Dao cũng hơi híp lại, nói.

Bầu không khí trở nên yên tĩnh. Chu Nguyên nhíu mày nhìn tình hình xung quanh, cũng không hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Làm sao cảm giác Võ Dao đang muốn ra tay với Võ Vương?

- Ha ha ha!

Mà lúc này, Võ Vương lại cười to lên, tiếng cười thê lương tuyệt Vọng:

-"Hoàng không gặp Long, gặp thì Võ vong", ha ha, lời tiên đoán này quả là không sai.

- Bản Vương vốn cho rằng một Long một Hoàng mà lời tiên tri nói tới chính là Võ Hoàng, Võ Dao. Bây giờ nhìn lại thì hóa ra lại chính là hai người các ngươi, ha ha!

Võ Dao quay lại nhìn Võ Vương, đôi mắt phượng hơi nhắm lại, nói khẽ:

- Phụ Vương, mời người đi theo Mẫu Hậu đi thôi!

Âm thanh vừa rơi xuống, Võ Dao đột nhiên nắm bàn tay một cái, vòng xiềng xích hình thành từ tia chớp màu đen đang quấn quanh người Võ Vương kia đột nhiên co vào.

Từng tia chớp đen điên cuồng ăn mòn Thần hồn Võ Vương.

Trong tuyệt vọng, Võ Vương không khỏi cười thảm:

- Ha ha, không ngờ tới, thật không Ngờ tới, kết cục cuối cùng của Võ Huyền ta lại là bị chính đứa con đẻ của mình giết chết. Ha ha, Võ Dao ơi là Võ Dao, ta đã khinh thường ngươi rồi!

- Ta mưu đồ biết bao nhiêu năm, cuối cùng lại là hai người các ngươi đi tới cuối cùng...

- Ha ha, thú vị, thật thú vị. Võ Dao, ngươi có biết câu cuối cùng trong lời tiên đoán của Võ gia ta không?

- “Long - Hoàng đấu, phệ giả sinh”*!

*Long Hoàng đấu nhau, kẻ chiến thắng (phệ: nuốt) thì sống.

- Ha ha, số mạng cuối cùng chính là hai người các ngươi là phải đấu với nhau, quả là đặc sắc. Thật đáng tiếc là cuối cùng sẽ chỉ có một người còn sống sót. Ha ha, dù cho bất kể là ai thì đây cũng là một tuồng kịch hay. Thế nên bản Vương ở dưới Hoàng Tuyền chở các ngươi!

Âm thanh của hắn trần đầy oán độc.

Oanh!

Tia chớp đen bộc phát, ngay thời khắc ấy, Thần hồn Võ Vương cũng ầm vang vỡ vụn.

Suốt đời Võ Vương, mưu đồ nhiều năm, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy!

Bình Luận (0)
Comment