Lúc này, sắc mặt của Võ Vương cực kỳ ngưng trọng, hắn tập trung thao túng tế đàn, không dám phân tâm, chỉ là ánh mắt của hắn lộ ra sự cuồng nhiệt nồng đậm, chỉ cần chuyện ngày hôm nay thành công vậy thì Võ Hoàng sẽ có thể độc hưởng số mệnh Thánh Long, chắc hẳn thành tựu trong tương lai là không thể đong đếm được.
Đến lúc đó, Đại Võ Vương Triều bọn họ mới có thể vạn năm không ngã.
- Vương thượng, ngài đang làm cái gì vậy?!
Mà khi Võ Vương còn đang chuyên tâm khống chế tế đàn thì đột nhiên, một tiếng quát chói tai truyền đến từ phía sau lưng.
Võ Vương nhướng mày, đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy được Vương Hậu đang bước nhanh đến với sắc mặt tái nhợt.
- Vương Hậu, chuyện nơi đây không có quan hệ với nàng, đi nghỉ ngơi đi.
Võ Vương nhìn thoáng qua Vương hậu rồi thu hồi ánh mắt, đạm mạc nói.
Nhưng Vương Hậu giống như không có nghe thấy lời nói của Võ Vương, ánh mắt của nàng chỉ tập trung vào hai bóng người trên tế đàn rồi nàng thảm thiết nói:
- Ngài … ngài lại muốn ra tay với Võ Dao ư?! Vương thượng, ngài nhẫn tâm như vậy hay sao?!
Võ Vương thản nhiên nói:
- Chỉ là cướp đoạt Số mệnh Thánh Long ở trong cơ thể Võ Dao mà thôi, nhiều lắm là làm cho nàng không thể tu luyện, sẽ không đả thương tới tính mạng nàng.
Vương Hậu nở nụ cười sầu thảm, nói:
- Ở trong mắt của ngài, có phải bất luận kẻ nào cũng chỉ là công cụ để lợi dụng thôi hay không?
- Năm đó ngài tốn hao hết vô số thủ đoạn, làm cho ta chậm ba năm mới sinh con, chính vì mưu đồ bá nghiệp của ngài. Ngài có biết sau chuyện kia nguyên khí của ta bị tổn thương đến mức nào hay không? Ngài có biết, tuổi thọ của ta còn có bao lâu hay không?
- Nhưng mà tuy vậy, ta cũng không trách ngài, chỉ cần có thể sinh hạ Võ Dao cùng Võ Hoàng khỏe mạnh, trả giá bằng tánh mạng thì ta cũng có thể chịu được.
- Nhưng vì cái gì …. vì cái gì, ngài còn muốn đối xử với Dao nhi tàn nhẫn như vậy cơ chứ?!
Vương Hậu lao về phía Võ Vương, hai bàn tay đánh mạnh lên ngực hắn, hai mắt đẫm lệ, khàn giọng nói:
- Vương thượng, ngài hãy buông tha cho Dao nhi đi! Cầu xin ngài!
Nàng cầm lấy cánh tay của Võ Vương.
Võ Vương đang hết sức chăm chú khống chế tế đàn, bị nàng quấy rầy, cũng không có cách nào để tập trung tình thần, lúc này tức giận nói:
- Cút ngay!
Oanh!
Một luồng nguyên khí bộc phát ra từ trong cơ thể của hắn.
Vương Hậu chưa từng tu luyện, hơn nữa thân thể lại suy yếu, sao có thể thừa nhận một đòn này của Võ Vương, thế cho nên nàng lập tức bay ngược ra ngoài, đầu đâm vào phía trên cột đá, máu chảy kín mặt.
- Vương Hậu …
Thấy thế, Võ Vương cũng kinh hãi, muốn tiến đến nâng nàng dậy, nhưng trước mắt tế đàn đúng là ở thời khắc mấu chốt, lúc này chỉ có thể dậm chân, nhẫn tâm đưa mắt dời đi chỗ khác.
Thân hình của Vương Hậu chậm rãi đổ xuống dọc theo cột đá, máu tươi từ trên trán chảy xuống, dần dần che lấp ánh mắt của nàng.
Nàng vô lực xòe bàn tay ra, giơ về phía tế đàn, tựa hồ là muốn kéo thân hình nho nhỏ trên tế đàn xuống, nhưng cuối cùng, bàn tay của nàng vẫn vô lực rủ xuống.
Tầm mắt trở nên tối đen.
Dao nhi, mẫu hậu không thể bảo hộ con nữa rồi ... Thật sự … xin lỗi.
Có lẽ, năm đó nàng không nên đáp ứng yêu cầu của Võ Vương. Nếu như nàng không sinh muộn ba năm thì có lẽ tất cả ân oán cũng sẽ không phát sinh lần nữa rồi.
Cái này có khả năng chính là báo ứng của nàng ...
Ầm ầm!
Trong trời đất, tiếng sấm rền vang vọng, những tia chớp to như những con trăn lớn vô cùng dữ tợn không ngừng xuất hiện, chạy khắp ở trên bầu trời.
Trên tế đàn, hai con ngươi vốn đang đóng chặt của Võ Dao vào lúc này lại đột nhiên mở ra, nàng nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường đá, tựa hồ là có cảm ứng nhìn về phía dưới tế đàn.
Ở trong vũng máu bên cạnh cột đá, thân thể của Vương Hậu dần dần lạnh buốt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Võ Vương lập tức cả kinh, không nghĩ tới Võ Dao lại thức tỉnh đúng vào lúc này.
- Mẫu ... Mẫu hậu …
Võ Dao run rẩy nói, nàng trở mình nhảy xuống khỏi giường đá.
- Võ Dao, con …
Võ Hoàng cũng ngồi dậy, dùng sức bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Võ Dao, muốn ngăn trở nàng.
Oanh!
Nhưng mà, ngay khi Võ Hoàng bắt lấy bàn tay của Võ Dao thì trong cơ thể của người sau bỗng nhiên có một luồng nguyên khí cực kỳ hùng hồn ầm ầm bộc phát ra đến, mái tóc dài không gió tự tung bay. Sau đó, Võ Dao đánh ra một quyền.
Phốc!
Một quyền kia nhanh chóng đánh Võ Hoàng bay ngược đi ra ngoài, một búng máu tươi phun ra đến.
Nhìn qua lên Võ Dao đang giận dữ ở trên tế đàn, ánh mắt của hắn có chút kinh hãi. Sức mạnh của một quyền kia đã vượt qua hắn rất xa, hơn nữa nguyên khí phát ra từ trong cơ thể của Võ Dao cũng hùng hậu hơn hắn rất nhiều!
- Cút ngay.
Võ Dao quát khẽ, sau đó lung la lung lay đi xuống tế đàn, đi về hướng Vương Hậu đang nằm trong vũng máu.
Võ Vương cũng kinh ngạc nhìn qua Võ Dao một lúc lâu. Sau đó, trên mặt của hắn có nụ cười mừng rỡ hiện ra.
- Dĩ nhiên là chín mạch cùng khai!
- Võ Dao, con rốt cục cũng đã thức tỉnh Số mệnh Thánh Long rồi!
Đối mặt với sự vui vẻ của Võ Vương, Võ Dao căn bản cũng không có để ý, nàng đi đến bên cạnh thi thể của Vương Hậu, chậm rãi quỳ xuống, vươn bàn tay nhỏ bé, dùng sức ôm Vương Hậu vào trong ngực mình.
Ầm ầm!
Sấm sét vạch phá bầu trời đêm.
Vào lúc này, cơn mưa to như trút nước rơi xuống, màn mưa bao phủ trời đất.
Võ Dao ôm thi thể của Vương Hậu, thân thể nho nhỏ khẽ run rẩy, cuối cùng nàng rốt cục không nhịn được ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt đã đẫm nước mắt, tiếng khóc đau như xé lòng vang vọng ở trong màn mưa.
- Mẫu hậu …
- Mẫu hậu, người tỉnh đi!
- Ta là Dao nhi đây. Mẫu hậu, người tỉnh lại được không?!
- Chỉ cần người tỉnh lại thì tất cả Dao nhi đều nghe theo người mà!
Trong khi Võ Dao đang gào khóc thảm thiết, nàng không có trông thấy, ở phía sau của nàng tựa như là có một ngọn lửa bốc lên, trong ngọn lửa giống như là có thêm một con Hỏa Hoàng dần dần hiển hiện.
...
Vương Hậu qua đời, Đại Võ buồn bã.
Ở trước một lăng mộ cao lớn, Võ Dao mặc tang phục lẳng lặng quỳ, nàng thả tiền giấy vào cái chậu đang cháy ở trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn chết lặng nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, có đôi khi ngọn lửa cháy lên tay nàng nhưng nàng cũng thờ ơ.
Ở phía sau nàng còn có rất nhiều cung nữ đang quỳ.
Không biết đã quỳ trong bao lâu, con ngươi vốn chết lặng của Võ Dao rốt cục có thêm một chút thần thái hiển hiện. Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trông cực kỳ lạnh lùng, nụ cười tươi hồn nhiên giống như là đã chôn vùi trong ngày mưa đó.
Cảm nhận được sự lạnh lùng tản ra từ trên người Võ Dao, những cung nữ ở chung quanh đều hơi rùng mình. Trong lòng các nàng tựa hồ là cảm thấy tiểu công chúa của hiện tại không giống với nàng của lúc trước nữa ...
Võ Dao chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Vương cung của Đại Võ.
Mặc dù bây giờ là ngày đưa tang của mẫu hậu nhưng nàng lại biết, hiện tại ở trong Vương cung vẫn còn mở tiệc chúc mừng, chúc mừng nàng đã thức tỉnh số mệnh Thánh Long, từ nay về sau, Đại Võ tự nhiên sẽ cường thịnh không suy.
Thật sự là châm chọc.
Cái miệng nhỏ nhắn của Võ Dao hơi giật giật, nàng đưa tay, đốt tờ tiền giấy, sau đó nâng lên, đặt ở trước mắt.
Trong đôi mắt phượng hẹp dài giống như là có thêm ngọn lửa đang thiêu đốt.
Vương cung làm cho nàng cảm thấy chán ghét, thành thị cùng với con người làm cho nàng cảm thấy chán ghét còn có thứ gọi là Số mệnh Thánh Long làm cho nàng cảm thấy chán ghét nữa ...
Mẫu hậu, người nói đúng, trên cái thế giới này, chỉ có khống chế sức mạnh ở trong tay mới có thể ngăn cản người khác làm hại bản thân và những người ta quan tâm ...
Đã như vậy, sau này, ta sẽ biến thành người mạnh nhất trên cái thế giới này.
Mẫu hậu, ta biết rõ, kỳ thật người vẫn không thích ở trong Vương cung này ... Có lẽ, ngay cả Đại Võ Vương Triều này, người cũng không thích ...
Đã như vậy ...
Trong tương lai, nếu như có cơ hội thì ta sẽ lấy bọn họ làm tiền giấy, đốt lên để tế điện cho người nhé ...
Hai con ngươi của Võ Dao chậm rãi nhắm lại.
Mà khi chúng lại một lần nữa mở ra thì đôi mắt đã từng thiện lương cùng hồn nhiên đã bị sự lạnh lùng, vô tình bao phủ.
Từ hôm nay trở đi
Ta là một Võ Dao mới!
Trong tương lai, ta sẽ là người mạnh nhất trên cái thế giới này!