Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 765 - Chương 764: Võ Dao (3)

Chưa xác định
Chương 764: Võ Dao (3)

Lúc này, khuôn mặt của Võ Vương tràn đầy vui sướng, nhưng mà khi ánh mắt của hắn chuyển hướng, nhìn về phía ao nước Võ Dao đang ngâm thì nụ cười trên mặt lập tức trì trệ, bởi vì hắn nhìn thấy Võ Dao vẫn như trước khoang chân ngồi xuống ở trong đó nhưng lại không hề có chấn động nguyên khí xuất hiện.

Tựa hồ Võ Dao căn bản không có cách nào để hấp thu nguyên khí tinh thuần ở bên trong ao nước.

Theo thời gian trôi qua, nước ao sôi trào cũng dần dần làm lạnh, nguyên khí tinh thuần ẩn chứa trong đó cũng theo đó mà tiêu tán, Võ Dao khoang chân ngồi ở trong đó, nước ao lạnh thấu xương làm cho nàng run rẩy.

- Phụ ... Phụ vương, con ... con có thể đi ra sao?

Hàm răng của Võ Dao va vào nhau, nàng run lẩy bẩy nói.

Ở một bên, Vương Hậu cũng vội vàng nhìn về phía Võ Vương.

Khuôn mặt của Võ Vương tràn đầy u ám, ánh mắt của hắn khi nhìn về phía Võ Dao cũng tỏ ra cực kỳ thất vọng, cuối cùng hắn không có nói câu nào, vung tay áo lên và lạnh lùng xoay người rời đi.

Hiển nhiên là lần tẩy lễ này, Võ Dao vẫn không thể thức tỉnh Số mệnh Thánh Long.

Trong nước hồ, bé gái toàn thân ẩm ướt nhìn qua bóng lưng của Võ Vương đã rời đi, ánh mắt tràn đầy thất vọng cùng lạnh lùng của người sau lúc trước rời đi làm cho thân hình vốn dĩ là băng hàn của nàng càng thêm lạnh lẽo rồi.

- Dao nhi, mau ra đây!

Chỉ có Vương Hậu ở một bên, cầm chăn lông dày, đau lòng nói.

Võ Da sa sút đứng lên từ trong ao, tùy ý để Vương Hậu lau người giúp nàng, thấp giọng nói:

- Mẫu hậu, phụ vương hình như rất thất vọng về ta ...

Cánh tay của Vương Hậu cứng đờ, nàng cười lớn nói:

- Dao nhi không nên nghĩ nhiều, phụ vương cũng chỉ là lo lắng mà thôi, cũng không có thất vọng với con.

Nghe Vương hậu nói vậy, Võ Dao nhẹ nhàng gật đầu, nhưng thần sắc trên mặt hiển nhiên vẫn lộ ra sự sa sút.

Ở bên ngoài đại điện .

Sắc mặt của Võ Vương âm trầm, một gã lão giả khoác áo bào đen đi lên.

Hai tay của Võ Vương thả lỏng phía sau lưng. Sau khi trầm mặc hồi lâu, hắn chậm rãi nói:

- Bắt đầu chuẩn bị đi. Buổi tối hôm nay, chúng ta sẽ cướp đoạt Thánh Long chi khí trong cơ thể Võ Dao, rót vào trong cơ thể Võ Hoàng.

- Nếu như nàng đã không có biện pháp thức tỉnh Số mệnh Thánh Long, như vậy không thể để nàng tiếp tục lãng phí rồi.

Nghe Võ Vương nói vậy, thân thể của lão giả khoác áo bào đen khẽ run, cuối cùng không có mở miệng, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.

- Vâng!

...

Ầm ầm!

Phía trên không đô thành của Đại Võ, mây đen hội tụ, tiếng sấm vang động quanh quẩn trong trời đất.

Toàn bộ trời đất đều khiến cho người ta có cảm giác áp lực.

Ở trên một hành lang của Vương cung, Võ Vương chậm rãi đi về phía trước, ở bên cạnh hắn, Võ Hoàng đi sát theo sau.

- Phụ vương, chúng ta muốn đi đâu?

Võ Hoàng nhìn chung quanh, có chút nghi ngờ hỏi.

Lúc này, ánh mắt cuả Võ Vương vẫn nhìn về phía trước, hắn trầm mặc một hồi rồi mới chậm rãi nói:

- Hoàng nhi, con mang Số mệnh Thánh Long, chính là Vương giả trời sinh, tương lai con nhất định có thể trở thành Chân Long bay lượn trên chín tầng trời, được vạn người cúng bái.

Võ Hoàng cười nói:

- Phụ vương, chuyện này là chuyện đương nhiên rồi.

Trong lời nói có sự tự tin cùng với cao ngạo mãnh liệt.

Bởi vì từ lúc còn nhỏ đến nay, hắn đã nhận được lời ngợi khen của vô số người rồi. Bất luận là làm cái gì, thu được thành tích ra sao thì kết quả đều khiến cho vô số người thán phục, ngưỡng mộ.

Những ánh mắt tôn sùng kia đã sớm làm cho hắn biết được bản thân mình phi phàm.

Võ Vương cũng cười cười, lại một lần nữa nói:

- Nhưng mà Số mệnh Thánh Long trên người của con lại chỉ có một nửa, một nửa khác ở trên người Võ Dao. Hôm nay, ta quyết định lấy một nửa Số mệnh Thánh Long trong cơ thể nàng giao lại cho con.

Nghe Võ Vương nói vậy, Võ Hoàng hơi sững sờ, hiếm thấy có chút do dự, nói:

- Phụ vương, người muốn cướp đoạt Số mệnh Thánh Long ở trong cơ thể Võ Dao hay sao? Chuyện này liệu có tạo thành tổn thương đối với nàng hay không?

Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng tâm tính của Võ Hoàng đã siêu việt bạn cùng lứa tuổi.

Võ Vương bình tĩnh nói:

- Có lẽ sẽ có một chút di chứng nhỏ, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng.

Nghe Võ Vương nói vậy, trong đôi mắt của Võ Hoàng có thần sắc giãy dụa hiển hiện.

Võ Vương liếc nhìn Võ Hoàng rồi chậm rãi nói:

- Võ Hoàng, con cảm thấy, tương lai, khi Võ Dao xuất giá, lấy người khác, con có thể tiếp nhận hay sao?

Nghe được câu hỏi của Võ Vương, Võ Hoàng lập tức ngẩng đầu lên rồi quả quyết lắc đầu, nói:

- Trên cái thế giới này, những người khác đâu có xứng đôi với Võ Dao!

Võ Dao cùng hắn là anh em song sinh, hơn nữa theo người cao ngạo như Võ Hoàng thấy thì chỉ có huyết mạch của hai người bọn họ mới là tinh khiết nhất, có lẽ là do hai người đều có được Số mệnh Thánh Long cho nên Võ Hoàng có một loại cảm giác thân cận phát ra từ nội tâm đối với Võ Dao.

Mà theo thời gian trôi qua, loại thân cận này dần có chút biến chất, đúng là diễn biến thành nào đó dục vọng khống chế, cho nên, mỗi khi Võ Hoàng trông thấy Võ Dao biểu lộ ra sự quan tâm đối với những thứ khác thì đều tỏ ra cực kỳ tức giận.

Bởi vì theo hắn thấy, tren đời ngoại trừ hắn ra thì bất kỳ vật gì khác đều không xứng đáng để được Võ Dao quan tâm.

Mà về chuyện tương lai Võ Dao phải xuất giá, theo Võ Hoàng thấy, càng là chuyện không thể nào tiếp nhận.

Nghe được câu trả lời của Võ Hoàng, Võ Vương mỉm cười, nói:

- Nếu như Võ Dao không có Số mệnh Thánh Long thì có lẽ sẽ không có cách nào để tu luyện, tương lai nàng cũng chỉ có thể lưu lại ở trong Vương cung, mà con thì có thể một mực bảo hộ nàng. Đến lúc đó, con muốn làm cái gì thì nàng đều nghe lời con.

Võ Hoàng cúi đầu, thoáng trầm mặc một lúc, cuối cùng hắn khẽ gật đầu.

Thấy thế, Võ Vương cũng vui mừng cười rộ lên, đưa tay xoa đầu Võ Hoàng.

- Con ngoan.

Bên ngoài trời, mây đen phủ kín, tiếng sấm rền không ngừng quanh quẩn, Võ Hoàng mang theo Võ Hoàng xuyên qua hành lang, cuối cùng dừng lại ở chỗ sâu trong Vương cung. Hiện tại, ở chỗ này có một tòa tế đàn đứng sừng sững.

Ở trên đỉnh tế đàn có một bộ giường đá, có một cô bé nằm ở phía trên giống như là đang hôn mê, người này đúng là Võ Dao.

Ở dưới giường đá, có vô số Nguyên văn quỷ dị đang lóe sáng.

- Hoàng nhi, con lên trên nằm đi.

Võ Vương chỉ vào bộ giường đá mà Võ Dao đang nằm ở trên đỉnh tế đàn.

Võ Hoàng gật gật đầu, đi lên tế đàn. Hắn nhìn Võ Dao đang yên tĩnh nằm ở trên giường đá một lúc, sau đó mới nằm xuống ở bên cạnh nàng, đồng thời xòe bàn tay ra, cầm bàn tay nhỏ bé, lạnh buốt của người sau.

- Võ Dao, trên thế giới này, chỉ có chúng ta mới xứng với nhau ...

Hắn thấp giọng nói.

Nhìn thấy Võ Hoàng đã nằm lên giường đá, Võ Vương chậm rãi đưa hai bàn tay lên, nguyên khí trong trời đất nhanh chóng vọt tới, chỉ thấy được vô số Nguyên văn quỷ dị trên tế đàn này sáng rực lên.

Những Nguyên văn kia bắt đầu nhúc nhích giống như có tánh mạng vậy, dần dần bò lên giường đá và bao trùm thân thể của Võ Dao cùng Võ Hoàng.

Nguyên văn giống như cái dùi vậy, khoan sâu vào trong thân thể của Võ Dao, sự đau đớn làm cho nàng mặc dù là đang hôn mê nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có thần sắc thống khổ hiển hiện. Sau đó, ở trong cơ thể nàng, tựa hồ là có một tia máu bắt đầu nhúc nhích, chạy đến chỗ bàn tay đang bị Võ Hoàng nắm lấy rồi giống như là đang cố gắng chui vào trong cơ thể của người sau.

Trong trời đất, tựa hồ có tiếng rồng ngâm mơ hồ vang lên.

Bình Luận (0)
Comment