Đồng thời hắn bỗng nhiên tức giận nói:
- Những vật này đâu có đáng giá muội quan tâm bảo hộ chúng như vậy?
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào chú chim nhỏ đang kinh hoảng ở trong ngực Võ Dao, trong nội tâm chẳng biết tại sao càng ngày càng tức giận, trong mắt thậm chí còn có xuất hiện sát ý đối với chú chim nhỏ vô tội kia.
Một tiểu súc sinh mà thôi, cũng xứng đáng được nàng quan tâm như vậy hay sao?
Coi như là đối mặt với hắn, nàng cũng chưa từng để ý như vậy.
Trong lòng của hắn xuất hiện sự ghen tỵ không có cách nào để nói rõ.
Mặc dù Võ Dao liều mạng bảo vệ nhưng nàng đâu có khí lực lớn như Võ Hoàng, lúc này tức giận đến mức nước mắt dâng dâng lên.
- Võ Hoàng!
Nhưng may mắn là vào lúc này một giọng nói nghiêm khắc của nữ tử bỗng nhiên vang lên.
Chỉ thấy được một nữ tử mặc cung trang mũ phượng được một đám cung nữ vây quanh bước nhanh đến, thân hình của nữ tử có chút đơn bạc, đôi má cực kỳ tái nhợt cùng suy yếu, được cung nữ vịn, trừng mắt với Võ Hoàng, quát khẽ:
- Không cho phép con khi dễ Võ Dao!
Võ Hoàng chỉ có thể hừ hừ rút tay về, ôm quyền nói:
- Mẫu hậu.
Võ Dao vội vàng đứng lên, trốn phía sau lưng nữ tử mặc cung trang mũ phượng, ủy khuất nói:
- Mẫu hậu.
Nữ tử mặc cung trang mũ phượng đúng là Vương hậu hiện nay của Đại Võ, cũng là mẹ ruột của Võ Dao cùng Võ Hoàng.
Vương hậu sủng nịch xoa cái đầu nhỏ của Võ Dao, sau đó nhìn về phía Võ Hoàng, trầm giọng nói:
- Võ Hoàng, mẫu hậu không phải đã nói với con bao nhiêu lần rồi sao? Không cho phép dùng sức mạnh khi dễ Võ Dao. Mau nói xin lỗi em đi.
Nghe Vương hậu nói vậy, Võ Hoàng lập tức ngóc đầu lên, nói với sắc mặt không phục:
- Là chính muội ấy quá yếu mà thôi.
- Ngươi!
Vương hậu nhìn chằm chằm vào Võ Hoàng, tức giận đến không nói nên lời.
- Ha ha ha. Tốt rồi tốt rồi, chỉ là tiểu hài tử chơi đùa mà thôi, Vương hậu ngươi cần gì phải tỏ a nghiêm trọng như thế.
Đằng sau có tiếng cười truyền đến, chỉ thấy được Võ Vương đi nhanh đến, cười nói với Vương hậu.
- Ngược lại là nàng, thân thể không tốt thì đừng nên chạy loạn, cứ hảo hảo tĩnh dưỡng.
Nhìn thấy Võ Vương che chở Võ Hoàng như thế, Vương hậu cũng bất đắc dĩ cười, sau đó kịch liệt ho khan vài tiếng và cảm giác được sự suy yếu phát ra từ theo trong cơ thể. Đây chính là di chứng lưu lại do năm đó Võ Vương sử dụng thủ đoạn làm trì hoãn ngày sinh của Võ Hoàng , Võ Dao thêm ba năm.
Võ Vương vỗ vỗ bả vai của Võ Hoàng, sau đó ánh mắt nhìn về phía Võ Dao đang trốn ở sau lưng Vương hậu, dáng tươi cười hơi thu liễm, nói:
- Võ Dao, ngày mai chính là sinh nhật tám tuổi của các ngươi rồi, cũng là lần tẩy lễ cuối cùng. Lúc này đây, con nhất định phải thức tỉnh Số mệnh Thánh Long ở trong cơ thể, tuyệt không thể thất bại nữa, có biết không?
Thanh âm của hắn có chút nghiêm khắc làm cho Võ Dao hơi rùng mình.
Võ Vương nói xong, cũng không hề dừng lại nữa, kéo Võ Hoàng quay người mà đi, cũng không có liếc nhìn Võ Dao thêm nữa.
Khục!
Nhìn thấy Võ Vương đã rời đi, Vương hậu lại kịch liệt ho khan thêm một hồi, ở bên cạnh nàng các cung nữ cũng vội vàng đến đỡ lấy.
- Mẫu hậu, ngài không có sao chứ?
Võ Dao kéo kéo áo bào của Vương hậu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng.
Vương hậu nở nụ cười từ ái với nàng, ngồi xổm người xuống, sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, than nhẹ một tiếng, nói:
- Dao nhi, tẩy lễ vào ngày mai, con nên thành công, bằng không thì sau này con có thể sống thê nào đây?
Làm vợ chồng nhiều năm, nàng hiểu rất rõ Võ Vương rồi, với tư cách là một người đặt hiệu quả và lợi ích lên cao nhất, vì Đại Võ, hắn có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Năm đó, hắn hao tổn tâm cơ, nhẫn nhịn nhiều năm mới có thể chiếm được Số mệnh Thánh Long của vị Thái tử Đại Chu kia, phân biệt rót vào trong cơ thể của Võ Hoàng cùng Võ Dao, nhưng hiện nay Võ Dao lại không có chút dấu hiệu nào muốn là thức tỉnh, hiển nhiên Võ Vương cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, tùy ý để nàng lãng phí phần Số mệnh Thánh Long kia.
Võ Dao ôm cánh tay của Vương hậu, nói:
- Mẫu hậu không cần lo lắng nữa, về sau trông thấy Võ Hoàng, con sẽ trốn tránh hắn. Hơn nữa, không phải còn có mẫu hậu ở đây hay sao.
Vương hậu cười khổ một tiếng, nàng nhìn qua đôi mắt hồn nhiên, thiện lương của Võ Dao, vành mắt ửng đỏ, Dao nhi, chỉ sợ mẫu hậu không còn đủ thời gian để nhìn xem ngươi trưởng thành.
- Dao nhi, đáp ứng mẫu hậu, hãy sớm thức tỉnh ... Trên cái thế giới này, chỉ có sức mạnh thuộc về bản thân mình thì mới có thể không bị người khác khi dễ, mẫu hậu hi vọng con có thể tự bảo vệ mình.
Vương hậu nhìn Võ Dao, ôn nhu nói.
Nhìn thấy ánh mắt rất nghiêm túc kia của Vương hậu, Võ Dao cũng không dám lại làm nũng nữa rồi, nàng gật mạnh đầu, cái hiểu cái không mà nói:
- Mẫu hậu, ta đã biết!
Lúc này, Vương hậu mới mỉm cười, vui mừng xoa cái đầu nhỏ của Võ Dao, sau đó nàng ngẩng đầu, nhìn qua hướng Võ Vương rời đi, chau mày.
Lúc trước, lời nói của Võ Vương làm cho nàng cảm giác được một điểm bất an.
Hi vọng ... Là cảm giác của nàng sai lầm đi.
Hôm sau.
Vương cung của Đại Võ, sâu trong một tòa đại điện.
Trong đại điện, có hai cái ao đầy nước, mà hiện tại, nước ao giống như là đang sôi sục, nước ao màu đỏ sậm, tản ra mùi thơm, đó là dô hội tụ rất nhiều Nguyên tài trân quý mới luyện chế được.
Ở bên bờ ao, Võ Vương đứng chắp tay, ở trước mặt của hắn, Võ Hoàng cùng Võ Dao đều đang mặc áo mỏng, nhưng mà ánh mắt khi nhìn về phía ao nước đang sôi sục ở trước mặt hoàn toàn không giống nhau.
Võ Hoàng là nóng bỏng cùng bức thiết.
Mà Võ Dao thì là lộ ra có chút sợ hãi.
- Võ Hoàng, Võ Dao, chuẩn bị đi xuống đi.
Võ Vương trầm giọng nói:
- Hai ao nước này thế nhưng mà đã tiêu hao rất nhiều Nguyên tài trân quý của Đại Võ ta, dùng để tẩy lễ là thích hợp nhất.
- Vâng!
Võ Hoàng hưng phấn lên tiếng, sau đó không chút do dự đã lập tức nhảy vào trong nước hồ, nước ao nóng bỏng làm cho hắn nhe răng trợn mắt, sau đó liền khoang chân ngồi xuống ở trong đó, bắt đầu hấp thu nguyên khí tinh thuần ẩn chứa trong nước hồ.
Mà Võ Dao thì là có chút do dự, một đôi mắt to nhìn về phía Vương Hậu đứng bên cạnh Võ Vương như có ý xin giúp đỡ.
Vương Hậu cũng tỏ ra đau lòng, nhưng nhìn Võ Vương mặt không biểu tình ở bên cạnh, nàng cũng chỉ có thể thầm than một tiếng, lắc đầu ra hiệu với Võ Dao.
Thấy thế, Võ Dao chỉ có thể cắn môi, trong mắt to có chút ngân ngấn nước, sau đó cắn chặt hàm răng, từng bước một đi vào trong nước hồ nóng bỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại, da thịt trắng nõn như ngọc cũng đỏ bừng lên.
Nhưng mà cuối cùng nàng vẫn cưỡng ép chịu đựng, ngồi xếp bằng ở trong ao.
Trong đại điện trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt hơi có vẻ khẩn trương của Võ Vương không ngừng chuyển động qua lại ở trên người Võ Hoàng cùng Võ Dao.
Oanh!
Mà sự yên tĩnh này giằng co ước chừng một nén nhang thì bỗng nhiên ở trong ao nước Võ Hoàng đang ngâm lại có thêm tiếng nổ vang trầm thấp xuất hiện, chỉ thấy được sóng nước cuồn cuộn, trong cơ thể Võ Hoàng có chấn động nguyên khí phát ra.
Vào lúc này, thân thể của hắn tựa như là đã cao lớn hơn một ít.
- Khai bát mạch!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Võ Vương lập tức đại hỉ, ngửa mặt lên trời cười to nói:
- Tốt! Tốt! Không hổ là Chân Long của Võ gia ta, chỉ không đến hai năm ngắn ngủi đã đả thông toàn bộ bát mạch!
Tốc độ như vậy có thể nói là tương đương xuất sắc rồi.