Nhiều năm trước, khi Võ Vương phản nghịch, Đại Chu nhanh chóng bị đánh ngã.
Vương thượng của Đại Chu là Chu Kình suất lĩnh tàn quân liên tiếp bại lui, cuối cùng bị buộc phải đi vào Bắc Vực hoang vu mà xa xôi, từ đó, Đại Chu Vương Triều đã từng uy chấn Thương Mang đại lục bị tiêu diệt. Võ Vương sáng lập Đại Võ Vương Triều và Đại Võ đã thay thế Đại Chu trở thành Vương Triều đỉnh tiêm trên Thương Mang đại lục.
Võ Vương đặt bẫy, cướp lấy Số mệnh Thánh Long từ Thái tử của Đại Chu là Chu Nguyên rót vào trong cơ thể của hai đứa con một nam một nữ sinh cùng ngày cùng tháng của mình, vì vậy, Đại Võ Vương Triều có Số mệnh Long Hoàng bảo hộ, trấn áp vận mệnh quốc gia.
Mà những trong năm này, vận mệnh quốc gia của Đại Võ Vương Triều cường thịnh như mặt trời ban trưa, đứng sừng sững ở trên Thương Mang đại lục, được các nước triều bái.
...
Trong vườn hoa của Vương cung của Đại Võ.
Trên một mảnh đất trống, mấy tên thị vệ có dáng người cường tráng đang vây quanh một đứa bé trai mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt. Lúc này, đứa bé trai thong dong đứng chắp tay, sự cao ngạo trong đôi mắt giống như là được phát ra từ trong xương cốt, tựa như là Vương giả trời sinh.
Mà trái với sự thong dong của bé trai, những người thị vệ chung quanh nhìn chằm chằm với hắn với ánh mắt ngưng trọng. Một lát sau, tất cả xông lên, đánh tới đứa bé trai, quyền cước mạnh mẽ tạo nên những tiếng xé gió.
Nhìn thấy những thị vệ này đánh tới, khóe miệng của đứa bé trai hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười tươi nhưng trong đôi mắt lại xuất hiện sự hung hãn.
Oanh!
Hắn không chỉ có không tránh lui, ngược lại còn lao lên, nhanh chóng tiến vào bên trong khu vực tấn công của những người thị vệ kia, chỉ thấy được trên nắm tay nho nhỏ của hắn có nguyên khí nhàn nhạt bao phủ, nắm đấm nhìn như nhỏ bé nhưng lại ẩn chứa lực đạo trầm trọng.
Phanh! Phanh!
Mỗi khi quả đấm của hắn rơi xuống thân thể của một gã thị vệ thì thân hình của người sau lập tức chấn động, lồng ngực tựa như là đều lõm xuống, một búng máu tươi phun ra.
Đứa bé trai ra tay tàn nhẫn, không lưu tình chút nào, đợi đến khi thân hình của hắn xuyên qua đám người kia thì mấy tên thị vệ đều bay ngược đi ra ngoài, lăn qua lăn lại ở trên mặt đất, miệng không ngừng phun máu tươi.
Loại kết quả này tựa hồ là có chút ngoài dự đoán mọi người.
- Ha ha ha. Tốt! Tốt! Không hổ là Chân Long của Võ gia ta!
Ngay sau khi chiến đấu vừa kết thúc, ở một bên, trên thềm đá, lập tức có tiếng cười to truyền đến, những thị vệ và cung nữ ở chung quanh đều tranh thủ thời gian quỳ sát xuống.
Chỉ thấy được ở chỗ đó, một nam tử trung niên có dáng người cao to, cường tráng đang nở nụ cười tươi. Người này có khuôn mặt kiên nghị, hai đầu lông mày tràn đầy uy nghiêm, một cảm giác áp bách từ trong cơ thể của hắn phát ra, làm cho người ta cảm thấy nơm nớp lo sợ.
Người này chính là Vương thượng hiện tại của Đại Võ, Võ Vương.
Mà đứa bé trai có thể được hắn xưng là Chân Long của Võ gia, tự nhiên chính là Thái tử của Đại Võ Vương Triều - Võ Hoàng.
Ở bên cạnh Võ Vương có một lão giả mặc áo choàng màu đen cười nói:
- Thái tử điện hạ thật đúng là kỳ tài ngút trời. Hai năm trước mới vừa vặn bắt đầu tu luyện vậy mà hôm nay cũng đã khai bảy mạch, tốc độ như vậy có thể nói là nhanh nhất từ trước đến nay.
Võ Vương cười gật gật đầu, trong ánh mắt nhìn về phía Võ Hoàng cũng đầy thoả mãn, có được đứa con như vậy, Đại Võ Vương Triều của hắn lo gì không cường thịnh.
Mà đúng lúc này, khi ánh mắt của hắn nhìn về một hướng khác của vườn hoa, lông mày cũng không nhịn được mà hơi nhíu lại.
Chỉ thấy được ở chỗ kia có một đứa bé gái mặc váy hồng ngồi xếp bằng, ở trong ngực của nàng tựa hồ còn đang ôm một con chim nhỏ bị thương ở chân, nàng đang cẩn thận từng li từng tí băng bó cho chú chim nhỏ này.
Mặc dù bé gái tuổi còn nhỏ nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn đã hiển lộ ra khuôn mặt của một mỹ nhân tuyệt thế trong tương lai, da thịt trắng nõn giống như ngọc, ở dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ.
Bé gái tên là Võ Dao, cũng là tiểu công chúa của Đại Võ Vương Triều.
Nhìn qua Võ Dao, Võ Vương chau mày. Vốn dĩ là hắn gửi kỳ vọng rất cao vào Võ Dao, dù sao năm đó Số mệnh Thánh Long của Thái tử Đại Chu, Chu Nguyên kia là được chia đều cho cả hai người Võ Hoàng, Võ Dao.
Nhưng hiện nay, đã qua mấy năm rồi, Võ Hoàng thì đã triệt để thức tỉnh được Số mệnh Thánh Long kia, hơn nữa hóa làm thực lực của mình, hai năm trước mới bắt đầu tu luyện nhưng tốc độ đã tăng mạnh, hôm nay đã khai được bảy mạch.
Mà trái lại Võ Dao lại không hề có động tĩnh gì, không hề hiển lộ ra điểm gì khác với người bình thường bởi vì đã từng thôn phệ Số mệnh Thánh Long, thậm chí, ngay cả tốc độ tu luyện cũng có chút chậm chạp, thậm chí còn hơi kém hơn người bình thường.
Hiển nhiên là nàng cũng chưa làm cho Số mệnh Thánh Long ở trong cơ thể tỉnh lại.
Chuyện này làm cho người nguyên bản ôm kỳ vọng cao đối với nàng là Võ Vương tỏ ra cực kỳ thất vọng.
- Hẳn là thân thể của Võ Dao cũng không thích hợp Thánh Long chi khí kia sao?
Ánh mắt của Võ Vương có chút lập loè.
Hắn chỉ thoáng trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói:
- Ngày mai, Võ Hoàng cùng Võ Dao đều đã tám tuổi rồi ...
- Đi gọi người chuẩn bị tẩy lễ vào ngày mai, hi vọng lúc này đây, Võ Dao có thể thức tỉnh Số mệnh Thánh Long ở trong cơ thể nàng, bắt đầu tu luyện, bằng không thì phần Số mệnh Thánh Long này ở chỗ nàng là quá lãng phí rồi.
Khuôn mặt của Võ Vương lộ ra có chút lãnh khốc, hắn thản nhiên nói:
- Nếu như nàng thật sự không thích hợp vậy thì nghĩ biện pháp cướp đoạt Số mệnh Thánh Long ở trong cơ thể nàng, truyền vào cho Võ Hoàng thôi.
- Chỉ có như vậy, Võ Hoàng mới có thể triệt để phát huy ra tác dụng của Số mệnh Thánh Long, bảo hộ Đại Võ ta nghìn năm không ngã.
Ở một bên, nghe Võ Vương nói vậy, lão giả khoác áo bào màu đen lập tức cả kinh, thấp giọng nói:
- Bệ hạ, nếu như cướp đoạt Thánh Long chi khí trong cơ thể tiểu công chúa thì chỉ sợ sẽ khiến cho nguyên khí của nàng đại thương, thậm chí tương lai cũng có thể không có cách nào để tu luyện.
Võ Vương trầm mặc một lát rồi đạm mạc nhìn lão giả một lúc và nói:
- Cho dù không có cách nào để tu luyện thì nàng vẫn là công chúa của Đại Võ Vương Triều ta, bổn vương cũng sẽ không bạc đãi nàng, nàng là nữ tử trong Hoàng gia, nhận được sự ưu đãi từ nhỏ, tự nhiên cũng phải làm một việc gì đó cho Đại Võ.
Lão giả khoác áo bào màu đen im lặng, nhìn về phía bé gái bên trong vườn hoa kia, trong nội tâm thở dài một tiếng, toàn bộ Đại Võ ai chẳng biết, nội tâm của vị tiểu công chúa điện hạ này nhu nhược, thiện lương, đáng tiếc chính là ở bên trong Hoàng gia, thiện lương sợ là thứ không nên có nhất.
Hi vọng ngày mai, tiểu công chúa điện hạ có thể thức tỉnh Số mệnh Thánh Long ở trong cơ thể mình.
Khi bọn họ đang nói chuyện, trong bụi hoa, bàn tay nhỏ bé của Võ Dao cẩn thận từng li từng tí đỡ chú chim nhỏ bị thương kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười tươi hồn nhiên.
- Này, Võ Dao, con chim nhỏ này đã sắp chết rồi, muội còn cứu nó làm cái gì? Đưa cho ta nướng ăn đi!
Nhưng mà đúng lúc này, một giọng nói bỗng nhiên truyền đến, sau đó liền có bàn tay duỗi ra, bắt lấy chú chim nhỏ trong tay Võ Dao.
Võ Dao quá sợ hãi, vội vàng ôm chim nhỏ vào trong ngực.
Phanh!
Nhưng bàn tay kia vỗ vào trên cánh tay Võ Dao, sức mạnh cũng không nhỏ, lập tức làm cho nàng ngã xuống đất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra sự đau đớn, trên cánh tay của nàng, vết năm ngón tay đỏ hồng hiện ra đến.
- Võ Hoàng, ngươi!
Nàng tức giận nhìn về phía đứa bé trai ở trước mặt, người này đúng là Võ Hoàng.
Võ Hoàng bĩu môi, thò tay ra, tóm lấy cánh tay đang ôm chú chim nhỏ kia của Võ Dao, nói:
- Một con chim nhỏ mà thôi. Muội tức cái gì.