Hưu!
Vào lúc này, phía trên không trung của Đại Võ đang hỗn loạn có tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy được một vệt sáng đang nhanh chóng lao qua.
Vệt sáng kia chính là một thần hồn, chỉ là ở chung quanh thần hồn này có hai Vòng sáng đang không ngừng hấp thụ nguyên khí trong trời đất.
Thần hồn này tự nhiên chính là Võ Vương.
Lúc này, hắn đang điên cuồng chạy thục mạng, vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía sau, bởi vì hắn có thể cảm giác được, Chu Nguyên kia vẫn còn đang một mực đuổi giết hắn.
- Chết tiệt! Thằng nhãi con của Chu gia kia thật là bám dai như đỉa!
Lúc này, trong nội tâm của Võ Vương phẫn nộ đến cực điểm. Hắn tung hoành Thương Mang đại lục nhiều năm như vậy, uy danh hiển hách, có khi nào rơi vào tình huống chật vật như thế này cơ chứ.
- Năm đó, mình thực sự nên đập chết kẻ này ở trên tế đàn kia!
Trong mấy ngày này, Võ Vương đã lập lại những lời này không biết bao nhiêu lần, từ đó có thể thấy được hận ý của hắn đối với Chu Nguyên là đậm đặc bực nào.
Trên đoạn đường này, mặc dù đang chạy thục mạng nhưng hắn tự nhiên cũng biết được Đại Võ Vương Triều đang hỗn loạn. Nhưng hắn vẫn không dám dừng lại để ngăn chặn hỗn loạn và ổn định cục diện, bởi vì Chu Nguyên kia vẫn đang đuổi theo sát ở phía sau, một khi hắn dừng lại thì tất nhiên sẽ bị đuổi kịp.
Mà dựa vào sức mạnh khác của Đại Võ thì căn bản là không thể ngăn được một vị cường giả Thần Phủ Cảnh phổ thông, chứ đừng nói đến Chu Nguyên.
Cho nên, mặc dù biết được lúc này Đại Võ có nhu cầu cấp bách cần hắn lộ diện tọa trấn, nhưng Võ Vương lại không thể không liều mạng bỏ trốn, dù sao một khi hắn bị Chu Nguyên giết chết thì Đại Võ cũng không tránh khỏi được kết cục diệt vong.
- Xem ra chỉ có thể dẫn hắn đi đến đô thành của Đại Võ rồi. Ở chỗ đó, bổn vương còn có chút bố trí, chưa hẳn không thể lật ngược thế cờ, đánh lui Chu Nguyên.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Võ Vương hơi lập loè, hơn nữa ở trong Quốc khố, hắn có bí bảo, có thể khôi phục thân thể, đến lúc đó mượn nhờ địa lợi mới có thể đánh lui Chu Nguyên.
Sau khi nghĩ kỹ, Võ Vương không do dự nữa. Vòng sáng của Thần Phủ sáng rực lên, mà tốc độ cũng đột nhiên tăng vọt, thần hồn lại hóa thành một vệt sáng tan biến ở phía chân trời.
Mà sau khi Võ Vương biến mất được chừng nửa nén hương, thân hình của Chu Nguyên cũng xuất hiện ở trên bầu trời. Hắn nhìn qua phương hướng Võ Vương vừa đi rồi híp hai mắt lại.
- Xem ra là lão tặc này định chạy về đô thành của Đại Võ rồi ...
- Có lẽ là còn không có bỏ cuộc đây ...
- Ta ngược lại là muốn nhìn xem ngươi còn có chiêu gì để lật bàn!
Trong mắt Chu Nguyên xẹt qua sát ý lạnh lùng. Lúc này đây là cơ hội tốt nhất để giết chết Võ Vương. Vì chấm dứt hậu hoạn cho Đại Chu, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha Võ Vương.
Bá!
Ngay sau đó, nguyên khí màu vàng bộc phát ra đến, Chu Nguyên cũng hóa thành một vệt sáng màu vàng, nhanh chóng bay về hướng đô thành của Đại Võ.
...
Võ Vương một đường liều mạng chạy trốn. Mấy ngày sau, cuối cùng hắn đã về đến đô thành của Đại Võ.
Thần hồn của Võ Vương đứng ở phía trên không trung của đô thành Đại Võ. Lúc này, đô thành cũng đã cực kỳ hỗn loạn, hiển nhiên là mọi người đều biết tin tức Đại Võ thất bại rồi.
Thấy thế, thần sắc trên mặt của Võ Vương có chút bi thương. Nhớ ngày đó hắn suất quân đi ra đô thành là cảnh tượng hùng tráng bực nào, nhưng ai có thể nghĩ đến, kết cục cuối cùng lại là hắn một mình một người trốn về đến giống như là chó nhà có tang.
- Thằng nhãi con của Chu gia kia, bổn vương nhất định phải bắt ngươi trả giá thật nhiều!
Trong thanh âm cuả Võ Vương tràn đầy oán độc. Chợt hắn hít sâu một hơi, áp chế sự phẫn nộ ở trong lòng. Sau đó, hắn không dám trì hoãn nữa, nhanh chóng bay vào trong đô thành. Sau mấy ngày liều mạng chạy trốn, thần hồn của hắn đã trở nên cực kỳ mỏng manh, nếu như lại tiếp tục chạy nữa, không có thân thể cùng Nguyên tài uẩn dưỡng thần hồn, chỉ sợ thần hồn của hắn sẽ nhanh chóng tiêu tán ở giữa trời đất.
- Trong Quốc khố, bổn vương có cất giấu một bảo vật có tên là Bảo Liên Nê, có thể dùng để dựng lại thân thể, hôm nay vừa vặn có thể sử dụng.
Thần hồn của Võ Vương khẽ động và nhanh chóng lướt về phía Vương cung trong đô thành, sau đó bay thẳng đến Quốc khố.
Quốc khố vốn dĩ là một chỗ cấm địa, thủ vệ sâm nghiêm, nhưng một đường đi tới, Võ Vương lại cảm thấy nghi hoặc khi phát hiện không có một người nào trông giữ Quốc khố, chuyện này làm cho hắn cảm thấy phẫn nộ, chẳng lẽ những thủ vệ này cũng đã phản bội hắn và bỏ chạy rồi hay sao?
Hơn nữa quan trọng nhất là chớ có làm hư mất Quốc khố!
Bởi vì có lo lắng, cho nên Võ Vương tăng tốc độ lên, nhanh chóng đi về phía Quốc khố. Mà đợi được đến khi hắn nhìn thấy hai cánh cửa lớn bên ngoài Quốc khố vẫn hoàn hảo không tổn hao gì thì mới thở dài một hơi, Quốc khố có bí pháp thủ hộ, người bình thường không thể mở ra.
Lúc này, Võ Vương không còn có tâm tư để ý tới những thủ vệ đã biến mất kia rồi, hắn nhanh chóng dùng bí pháp mở Quốc khố ra rồi bay vọt thẳng vào trong.
Trong Quốc khố, vô số bảo vật sáng lóng lánh, nhưng Võ Vương lại chưa từng để ý, thẳng đến chỗ sâu nhất, một lát sau, thần hồn của hắn bay đến trên một bệ đá. Nhưng hắn lại hoảng sợ khi phát hiện trên bệ đá không có thứ gì cả, Bảo Liên Nê đúng là đã biến mất!
- Đáng chết! Bảo Liên Nê của Bổn vương đâu?!
Võ Vương nổi giận gào thét, thần hồn đều kịch liệt dao động, hiển nhiên là đã phẫn nộ đến cực hạn.
Có người đánh cắp Bảo Liên Nê, mục tiêu hiển nhiên là cố ý nhằm vào hắn!
- Nhưng mà cũng may là năm đó bổn vương đã để lại ấn ký ở bên trên Bảo Liên Nê kia, muốn đánh cắp cũng không dễ dàng như vậy!
Nhưng mà rất nhanh Võ Vương đã dần tỉnh táo lại. Hắn hít sâu một hơi rồi thi triển bí pháp truy tìm. Hắn ngược lại là muốn nhìn xem, đến tột cùng là ai to gan như vậy, lại dám trộm cướp bảo vật trong Quốc khố!
Sau khi vận chuyển bí pháp, Võ Vương nhắm mắt cảm ứng.
Sau một lúc lâu, hắn chợt mở mắt, trong mắt xẹt qua sự nghi hoặc.
Bởi vì hắn cảm ứng được Bảo Liên Nê, hơn nữa chuyện làm cho hắn nghi hoặc chính là vị trí của Bảo Liên Nê vẫn như trước là ở trong Vương cung, cũng không cách Quốc khố quá xa ...
- Hừ! Mặc kệ ngươi là ai, dám trộm cướp bảo vật của bổn vương thì hôm nay không thể để ngươi sống sót được!
Võ Vương hừ lạnh một tiếng, thần hồn khẽ động là đã bay ra Quốc khố, nhanh chóng bay tới vị trí của Bảo Liên Nê với một tốc độ cực kỳ kinh người.
Hắn xẹt qua Vương cung, dần dần hướng vào chỗ sâu trong, cuối cùng đúng là phát hiện vị trí của Bảo Liên Nê chính là ở vào trong lăng viên phía sau Vương cung!
Cảm thấy thế, trong nội tâm của Võ Vương lại càng thêm nghi hoặc.
Thần hồn của hắn dần dần chậm lại rồi cuối cùng ngừng lại hẳn, bởi vì hắn cảm ứng được Bảo Liên Nê chính ở chỗ này, vì vậy hắn nhìn về phía trước, ở chỗ đó có một lăng mộ cao lớn.
Sau khi nhìn thấy lăng mộ này, thần hồn của Võ Vương lại một lần nữa kịch liệt rung chuyển.
Đó là lăng mộ của Vương Hậu đời trước!
Rầm rầm.
Trước mộ bia của lăng mộ, có một bóng người mặc bộ quần áo màu hồng, tay nàng cầm một bầu rượu, nhẹ nhàng rót rượu xuống chỗ đất ở trước mộ, mùi rượu lan ra bốn phía.
Sau khi rót hết rượu, nàng ngẩng đầu, nhìn mộ bia, có giọng nói nhàn nhạt vang lên:
- Phụ vương, năm đó sau khi chôn cất mẫu hậu vào trong lăng mộ này, có lẽ đây là lần thứ hai người đến đây đi?
Nàng chậm rãi xoay người lại, có một dung nhan tuyệt mỹ hiển lộ ra đến.
Cô gái mặc váy hồng này có mày ngài, răng trắng tinh, da thịt như tuyết, phong độ tư thái trác tuyệt, gần kề chỉ là đứng ở chỗ đó đã làm cho lăng mộ u tĩnh, hoang vu đều trở nên chói mắt.
Chỉ là hai con ngươi của nàng lại giống như là một hồ nước sâu, không có chút gợn sóng nào.
Hơn nữa, rõ ràng chỉ là nữ tử nhưng một bộ quần áo màu hồng lại tựa như là làm cho nàng có thêm một luồng Bá khí khó có thể nói rõ. So sánh với nàng, Võ Vương ngược lại là ảm đạm, không nổi bật, tựa như là người sau mới thật sự là Nữ Đế trời sinh.
Sau khi nhìn thấy bóng người mặc một bộ quần áo màu hồng xuất hiện ở trước lăng mộ, Võ Vương cũng sửng sốt hồi lâu, sau đó mới không nhịn được mà hét lên:
- Võ Dao? Tại sao mà con lại xuất hiện ở đây? Không phải con đang tu luyện ở Hỗn Nguyên Thiên hay sao?!
Nhưng mà ngay sau đó, trên mặt của hắn lại có thêm một nụ cười mừng rỡ hiện ra.
- Tốt! Võ Dao, con trở lại thực sự quá đúng lúc rồi! Hay nhanh chóng giết chết thằng nhãi con của Chu gia kia đi. Làm xong chuyện này, từ nay về sau, Đại Võ ta mới có thể vĩnh viễn đoạn tuyệt hậu hoạn!
Nhưng mà, cô gái ở trước mắt cũng giống như là không nghe thấy Võ Vương nói vậy, chỉ là hai con ngươi không có gợn sóng, hờ hững gần như vô tình nhìn chằm chằm vào Võ Vương đang kích động gào thét.
Mà Võ Vương cũng dần phát giác được chuyện không đúng, nhìn chằm chằm vào nàng, khiển trách quát mắng:
- Võ Dao, con đang làm cái gì vậy? Con không nghe thấy phụ vương nói chuyện hay sao?
Võ Dao cúi đầu xuống, chợt nàng duỗi bàn tay trắng nõn như ngọc ra, nhẹ nhàng vuốt vuốt mộ bia hơi cũ kỹ kia, ở chỗ sâu trong con ngươi hờ hững hiện lên thần sắc bi thương.
Ở bên trong nghĩa trang lạnh lẽo chỉ có giọng nói u lãnh của nàng đang quanh quẩn.
- Phụ vương ... Người còn nhớ rõ mẫu hậu chết như thế nào hay không?