Khi hơn mười bóng người hiện ra phía trên không trung của Đô thành, từng uy áp khổng lồ nhanh chóng bao phủ xuống đến, làm cho cả tòa thành thị đều lâm vào trong chấn động.
Nhìn qua những bóng người kia, vô số người đều tỏ ra kinh hãi. Đặc biệt là khi bọn họ nhìn thấy những Vòng sáng của Thần Phủ ở phía sau lưng của những người này, tất cả đều sợ đến mức da đầu run lên.
Phải biết rằng, ở trên Thương Mang đại lục này, một vị cường giả Thần Phủ Cảnh đều là tồn tại cấp bậc đỉnh tiêm, gần như là mỗi một Vương Triều chỉ có từ 1 đến 2 người. Vậy mà trước mắt lại đồng thời xuất hiện hơn hai mươi vị, đây quả thực là chiến lực đủ để diệt quốc rồi.
- Tại sao lại có nhiều cường giả Thần Phủ Cảnh như vậy đi đến Đại Chu Vương Triều chúng ta?!
- Chẳng lẽ những cường giả này đến báo thù cho Đại Võ hay sao?
- Nếu đúng là như vậy, lần này Đại Chu có phiền toái lớn rồi!
- ...
Rất nhiều tiếng bàn luận xôn xao vang lên ở trong Đô thành. Hiện nay, Đại Võ Vương Triều vừa mới bị Đại Chu chiếm cứ, dân tâm còn chưa ổn định, trong đó còn có không thiếu người vẫn trung thành với Đại Võ, bọn họ không dám quang minh chính đại đứng ra phản kháng Đại Chu, nhưng hôm nay nhìn thấy hơn mười vị cường giả Thần Phủ Cảnh hàng lâm, tự nhiên sẽ mừng thầm cho là những người này đến vì báo thù cho Đại Võ.
Dù sao, trước khi không phải nghe nói, Võ Hoàng điện hạ của Đại Võ cũng có địa vị không thấp trong Thánh Cung hay sao?
Lúc này, ở trước đại điện của Vương cung Đại Chu.
Chu Kình cũng dẫn theo rất nhiều tướng lãnh nhanh chóng đi ra, mà khi bọn họ nhìn thấy những bóng người đứng ở trên không trung kia, sắc mặt cũng không nhịn được biến đổi.
Áp lực do hơn mười vị cường giả Thần Phủ Cảnh mang đến hiển nhiên không phải chuyện đùa.
- Tại sao những cường giả Thần Phủ Cảnh này lại mò đến chỗ Đại Chu chúng ta?
Vệ Thương Lan sợ hãi nhìn về phía Chu Kình.
Những tướng lãnh khác cũng tỏ ra lo lắng, bọn họ rất rõ ràng, nếu như đối mặt với hơn mười vị cường giả Thần Phủ Cảnh, Đại Chu bọn họ căn bản tựu không khả năng có chống lại.
- Nghe nói gần đây có không ít cường giả lạ lẫm từ nơi khác đến Thương Mang đại lục.
Lúc này, sắc mặt của Chu Kình cũng khá nặng nề, hắn trầm giọng nói:
- Nhưng mà chắc hẳn là bọn họ không phải đến vì Đại Võ, một cái Đại Võ Vương Triều nho nhỏ còn không có năng lực hiệu triệu cường giả bậc này.
Nhưng mà, khi một đám sói đi vào trong chỗ thảo nguyên chỉ toàn dê thì chắc hẳn cũng sẽ không có chuyện gì tốt.
Hôm nay, Đại Chu vừa mới chiếm cứ Đại Võ, dân tâm còn chưa ổn định, nếu như lại làm cho những cường giả Thần Phủ Cảnh từ bên ngoài đến này chà đạp uy nghiêm của Đại Chu, ngày sau muốn quản lý người dưới sẽ khó khăn hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, Chu Kình cũng tiến lên mấy bước, ngẩng đầu nhìn lên trên không trung, ôm quyền nói:
- Tại hạ là Chu Kình, Vương thượng của Đại Chu. Chư vị ẩn sĩ đường xa đến đây, thật là khiến Đại Chu ta vẻ vang. Nếu các vị không ghét bỏ, kính xin dời bước, để cho Đại Chu ta thể hiện tình hữu nghị của địa chủ.
Trên không trung, phía trước của nhóm người kia là một nam tử cao gầy, hắn nhìn qua Chu Kình, cười tủm tỉm và nói:
- Vị Chu Vương này, mấy người chúng ta đến từ Thiên Vân Các của Thánh Châu đại lục. Tại hạ tên là Cốc Tông. Chúng ta vẫn còn có việc công trên người, không thể ở lại lâu, thầm nghĩ muốn lấy mấy phần Bảo dược Thần Phủ mà thôi, mong rằng Vương thượng ưng thuận.
Nghe hắn nói vậy, Chu Kình vội hỏi:
- Chư vị không biết, Đại Chu ta vừa mới chinh chiến xong, Bảo dược tầm thường thì ngược lại là có một ít, nhưng Bảo dược Thần Phủ trân quý dị thường, thật sự là đã không có.
Nghe Chu Kình nói vậy, nam tử cao gầy tên Cốc Tông kia híp hai mắt lại, cũng không nói chuyện, chỉ là trên mặt nở một nụ cười lạnh, sau đó đánh ra một chưởng. Nguyên khí cuồng bạo gào thét lao tới, một chưởng của hắn đã đập đại điện của Vương cung Đại Chu ở phía sau mấy người Chu Kình thành phế tích.
Những cường giả Thần Phủ Cảnh khác thấy thế, đều cười lên ha hả.
Lúc này, trước đại điện, ngoại trừ tướng lãnh của Đại Chu thì còn có rất nhiều quan lại của Đại Võ đã đầu hàng Đại Chu. Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt của bọn họ cũng có chút lập loè.
Vừa rồi, Cốc Tông kia không chỉ đập nát một tòa cung điện, còn có uy nghiêm mà Đại Chu vừa mới tạo dựng lên tại Đại Võ.
Sau khi đập nát cung điện, Cốc Tông kia thản nhiên nói:
- Chu Vương vẫn nên suy nghĩ thật kỹ lại rồi hẵng trả lời ta. Chúng ta đi từ xa đến, lúc trước, khi đi ngang qua một cái Vương Triều khác là Đại Nguyên Vương Triều, đáng tiếc quốc chủ của Đại Nguyên hơi quá kiêu ngạo, không cảm thấy được sự chênh lệch của hai bên, lại còn muốn phản kháng chúng ta, thật sự là khiến cho người ta cảm thấy khó chịu. Cuối cùng, chúng ta liền thuận tay để cho Đại Nguyên Vương Triều không còn chủ tử nữa.
Nghe Cốc Tông nói vậy, sắc mặt của Chu Kình trở nên cực kỳ khó coi. Đối phương một lời không hợp là đã hủy cung điện, hiển nhiên là muốn nhục nhã bọn họ, hơn nữa ý uy hiếp trong ngôn ngữ cũng biểu hiện cực kỳ rõ ràng.
Mấy người Vệ Thương Lan cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ nhưng lại không dám nhiều lời. Sợ khiến cho những cường giả Thần Phủ Cảnh này khó chịu, ra tay với Đại Chu, dù sao chênh lệch ở giữa hai bên thật sự là quá lớn.
Lúc này, sắc mặt của Chu Kình không ngừng biến đổi. Cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, Đại Chu bọn họ vẫn còn mấy cây Bảo dược Thần Phủ, trước mắt chỉ có thể hi vọng chúng đủ để đuổi những con sói đói này đi rồi.
Nhưng mà, ngay khi Chu Kình vừa muốn mở miệng thì một tiếng cười lại bỗng nhiên vang lên, vọng khắp đất trời.
- Ta nói là không biết mấy tên ác bá ở đâu ra, nguyên lai là người của Thiên Vân Các.
Nghe được giọng nói này, mấy người Chu Kình, Vệ Thương Lan đều cả kinh, bọn họ nhanh chóng quay đầu nhìn lại và thấy Chu Nguyên đang đứng ở trên phế tích.
- Nguyên nhi ...
Chu Kình lo lắng nói. Hiển nhiên là lúc này hắn cũng không hy vọng Chu Nguyên lộ diện, dù sao hắn cũng không rõ ràng lắm địa vị của Chu Nguyên tại Thương Huyền Tông là như thế nào. Hơn nữa trước mắt đối phương người đông thế mạnh, nhiều cường giả Thần Phủ Cảnh như vậy, vạn nhất khiến cho bọn họ khó chịu, tóm lại là không ổn.
Trên không trung, mấy người của Thiên Vân Các cũng sững sờ. Ngay sau đó, ánh mắt của bọn họ đã tập trung vào Chu Nguyên, bọn họ ngược lại là không nghĩ tới, ở bên trong Vương Triều nho nhỏ này lại vẫn có người dám nói lời phản đối.
- A. Không ngờ các hạ lại cũng là một vị cường giả Thần Phủ Cảnh?
Cốc Tông có chút kinh ngạc liếc nhìn Chu Nguyên, chợt hắn híp mắt cười nói:
- Tiểu tử, có thể ở độ tuổi này mà đạt tới Thần Phủ Cảnh, thiên phú của ngươi coi như là không tồi rồi. Nhưng chớ vì một chút Bảo dược Thần Phủ mà đánh mất tương lai.
Chu Nguyên ung dung cười cười, nói:
- Ở trên Thánh Châu đại lục, Thiên Vân Các cũng không có kiêu ngạo như các ngươivậy đấy.
Nghe Chu Nguyên nói thế, con ngươi của Cốc Tông lập tức co vào, hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên rồi nói:
- Ngươi là người phương nào?
Lúc này hắn mới nhìn ra, thanh niên ở trước mắt tựa hồ cũng không phải là cường giả Thần Phủ Cảnh của Thương Mang đại lục. Lúc trước, khi đi qua những Vương Triều khác, ở bên trong cũng có mấy vị cường giả Thần Phủ Cảnh, nhưng khi đối mặt với mười mấy Thần Phủ Cảnh cùng với danh tiếng của Thiên Vân Các ở sau lưng bọn họ thì tất cả đều lạnh run, ngoan ngoãn nghe lời mà không dám nói gì nữa.
Chu Nguyên lườm bọn họ một cái rồi bình tĩnh nói:
- Thánh Tử của Thương Huyền Tông, Chu Nguyên.
Chu Nguyên vừa dứt lời, ở trên không trung, vẻ mặt nguyên bản còn như là trêu đùa của những cường giả Thần Phủ Cảnh kia đều biến đổi, sau đó có tiếng hô kinh hãi vang lên:
- Thánh Tử của Thương Huyền Tông, Chu Nguyên sao?!
- Chẳng lẽ hắn chính là người lúc trước làm cho cả Thánh Châu đại lục huyên náo xôn xao? CHính là Chu Nguyên kia sao?
Những cường giả Thần Phủ Cảnh kia liếc nhìn nhau, bọn họ căn bản không có nghĩ tới, Thánh Tử của Thương Huyền Tông vậy mà sẽ xuất hiện ở trong một Vương Triều nho nhỏ như này.
Cốc Tông cũng tỏ ra nghi hoặc, không xác định. Hắn tự nhiên cũng nghe qua danh tiếng của Chu Nguyên, lúc trước trận đánh cờ giữa Thương Huyền Tông cùng Thánh Cung đã làm cho Chu Nguyên trở thành tiêu điểm chú ý của thế lực khắp nơi trên Thánh Châu đại lục.
Nhưng mà những gì Cốc Tông biết được cũng chỉ vẻn vẹn dừng ở chỗ này, hắn cũng không biết lai lịch cụ thể của Chu Nguyên.
Trên không trung, những cường giả Thần Phủ Cảnh vốn đang tỏ ra cao ngạo, trong lúc nhất thời cũng tịt ngòi. Nếu như Chu Nguyên chỉ đơn thuần là một vị cường giả Thần Phủ Cảnh, bọn họ tự nhiên không sợ, nhưng Chu Nguyên còn có một thân phận khác là Thánh Tử của Thương Huyền Tông.
Sau lưng của hắn là Thương Huyền Tông, một trong sáu đại tông môn đỉnh cấp của Thánh Châu đại lục, thực lực vượt xa Thiên Vân Các của bọn họ, hai bên hoàn toàn không thể so sánh.
Nguyên bản là còn cảm thấy hơi khẩn trương nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Chu Kình cũng đều âm thầm thở dài một hơi. Sau đó, bọn họ lập tức liếc nhìn Chu Nguyên với ánh mắt ngạc nhiên, hiển nhiên là không có ngờ tới uy danh của Chu Nguyên ở trên Thánh Châu đại lục vậy mà cũng có thể chấn nhiếp đối phương, làm cho nhiều cường giả Thần Phủ Cảnh như vậy không dám nhúc nhích.
Vào lúc này, Cốc Tông kia cũng thầm mắng một tiếng xui xẻo ở trong lòng, không nghĩ tới ở chỗ chim không ỉa phân như Thương Mang đại lục vậy mà bọn họ cũng sẽ đá phải tấm sắt cứng như vậy.
Nhưng mà Cốc Tông cũng không có quá nhiều sợ hãi. Tuy nói hắn có chút kiêng kị đối với thân phận của Chu Nguyên nhưng mà bởi vì, lập trường của Thiên Vân Các bọn họ càng có khuynh hướng gần với Thánh Cung, nên cũng không ngại đắc tội với Thương Huyền Tông lắm. Hơn nữa, ở trong mắt Cốc Tông, hắn chính là cường giả Thần Phủ Cảnh có uy tín lâu năm, hôm nay tu vi đã tới Thần Phủ Cảnh trung kỳ, còn Chu Nguyên này chỉ mới vừa vặn đột phá mà thôi, tự nhiên không có khả năng làm cho hắn phải sợ hãi.
Vì vậy hắn nói với thần sắc bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười:
- Nguyên lai các hạ là Thánh tử của Thương Huyền Tông. Xem ra kia chỉ là một chuyện hiểu lầm mà thôi, chúng ta xin phép ly khai.
Chỉ là trong lòng Cốc Tông lại hung dữ nghĩ đến, đợi tí nữa, sau khi rời đi, cần phải giết một hồi ở biên cảnh của Đại Chu để xả giận mới được.
Nhìn thấy mấy người Cốc Tông muốn ly khai, mấy người Chu Kình, Vệ Thương Lan lặng lẽ thở dài một hơi.
Nhưng mà Chu Nguyên lại dường như không có ý bỏ qua, hắn thản nhiên nói.
- Các hạ hủy Vương cung của Đại Chu ta, trước mắt lại muốn vỗ vỗ bờ mông bỏ đi hay sao?