Oanh!
Ngay khi Chu Nguyên nhảy vào bên trong Lôi trì, Chu Nguyên có thể nghe thấy tiếng gầm thét của những chùm sấm sét hủy diệt kia. Tựa như chúng đã cảm ứng được sự xuất hiện của hắn, liên tục lao về phía Chu Nguyên.
Toàn thân Chu Nguyên căng cứng, Pháp Vực hai thước tỏa ra ánh sáng huyền diệu, chia cách tạo thành một mảnh thiên địa riêng, bao phủ che giấu Chu Nguyên ở trong đó.
Phù!
Trong ánh mắt vô cùng khẩn trương của Chu Nguyên, những chùm sấm sét hủy diệt kia cũng không có va chạm thẳng đến, mà là chuyển động xung quanh hắn, tựa như đã mất đi mục tiêu.
Cuối cùng, không tìm thấy cái gì, lôi quang dần dần đi xa.
Chu Nguyên như trút được gánh nặng, cúi đầu nhìn thoáng qua Yêu Yêu vẫn đang tựa trong ngực mình. Khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ của nàng vẫn cứ bình tĩnh tựa như hồ thu. Vẻ đẹp tĩnh lặng ấy khiến cho Chu Nguyên có chút thất thần.
Tuy nhiên Chu Nguyên cũng rất nhanh tỉnh lại, đè xuống những cảm xúc trong lòng, bắt đầu gia tăng tốc độ hạ xuống phía dưới.
Trong mảnh Lôi trì này, khắp nơi đều tràn ngập lôi quang, tựa như vô số những con Lôi Long đang tàn phá bốn xung quanh. Từng tiếng sấm kinh khủng truyền ra khiến cho khắp thiên địa đều rung động.
Chu Nguyên thì cẩn thận từng li từng tí né tránh những khu vực bị lôi quang tàn phá. Tuy rằng Pháp Vực hai thước của hắn có thể né tránh sự cảm ứng của lôi quang, nhưng hắn cũng hiểu, lớp phòng ngự này cũng không phải là tuyệt đối. Một khi bị đánh trúng, với lực lượng của hắn bây giờ thì ngay cả Pháp Vực hai thước cũng không thể bảo vệ được.
Thế nên trong quá trình lặn xuống, Chu Nguyên cẩn thận không gì sánh được.
Mà Yêu Yêu cũng không lên tiếng quấy nhiễu sự tập trung của hắn, cánh tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ôm vòng eo Chu Nguyên, con ngươi thanh tịnh ngắm nhìn từng mảng lôi quang tàn phá bừa bãi, có chút thất thần.
Không biết vì cái gì, khi khoảng cách cho tới Thương Huyền Thánh Ấn càng gần thể cảm xúc trong lòng nàng lại càng trở nên bất an.
Dưới cái nhìn của nàng, bây giờ thì Chu Nguyên còn chưa đủ cấp độ để tiếp xúc với Chí Bảo như Thương Huyền Thánh Ấn. Bởi vì có quá nhiều người ham muốn có được nó. Thế nhưng với cục diện như bây giờ, hắn đã không thể không tiếp nhận việc này.
Thương Huyền Thánh Ấn tựa như một con thú khổng lồ, đột nhiên xông vào trong cuộc sống vốn bình tĩnh của nàng cùng Chu Nguyên, xé nát không gian bình yên ấy thành từng mảnh nhỏ...
Vòng tay ôm lấy Chu Nguyên của Yêu Yêu lại càng thêm chặt, nàng tựa đầu vào trên vai Chu Nguyên, đôi mắt đẹp hơi khép, lẩm bẩm nói:
- Chu Nguyên, trong suốt mấy năm này, ta rất vui vẻ...
- Sao cơ?
Âm thanh của Yêu Yêu quá nhỏ, mà tiếng sấm rền xung quanh lại liên tiếp vang lên, Chu Nguyên cũng chưa nghe thấy Yêu Yêu nói gì. Thế là hắn mở miệng hỏi lại.
Yêu Yêu không nói gì thêm, chỉ dựa sát hơn vào trên bờ vai hắn, khóe môi nở rộ ý cười nhàn nhạt.
Chu Nguyên thấy vậy, cũng không hỏi nhiều nữa, càng thêm ôm chặt Yêu Yêu vào trong ngực, tốc độ hạ xuống càng tăng thêm.
Chỉ là độ sâu của mảnh Lôi trì này đã vượt qua sự tưởng tượng của Chu Nguyên. Hắn đã lặn xuống được hơn nửa canh giờ, vậy mà vẫn chưa thấy điểm cuối cùng, ngược lại là sấm sét hủy diệt ở bốn phía lại càng thêm cuồng bạo.
Theo thời gian dần trôi qua, sắc mặt Chu Nguyên càng ngày càng ngưng trọng.
Bởi vì hắn phát hiện sấm sét hủy diệt ở đây quá mức khủng bố. Cho dù chưa từng bị đánh trúng, nhưng lực lượng do những lôi quang kia ảnh hưởng cũng khiến cho Pháp Vực hai thước bị rung động.
Dù sao thực lực của Chu Nguyên vẫn còn quá yếu, chỉ một tia sấm sét hủy diệt cũng đã đủ để để tiêu diệt hắn.
Thế nên với thực lực bây giờ của hắn mà tạo ra Pháp Vực hai thước thì cũng không thể nào hoàn toàn chống cự lại những sấm sét hủy diệt kia.
- Có gì đó không đúng lắm. Nếu cứ tiếp tục như thế này, Pháp Vực hai thước của ta sẽ không thể duy trì được nữa. -Chu Nguyên trầm giọng nói.
Lông mày Yêu Yêu cũng nhăn lại, Một lát sau nàng nói:
- Chỉ sợ mảnh Lôi trì này không có điểm cuối cùng.
Chu Nguyên nghe vậy, lập tức giật mình:
- Không có điểm cuối?
- Bởi vì lực lượng hủy diệt ở đây quá mạnh mẽ, đủ để vặn vẹo không gian, hình thành một con đường dài vô tận. Nếu như ta đoán không sai thì Thương Huyền lão tổ đã sử dụng một biện pháp đặc thù nào đó để giấu Thương Huyền Thánh Ấn vào trong một vị trí nào đó của Lôi trì.
- Chúng ta phải tìm tới vị trí bí ẩn kia thì mới có thể thoát khỏi Lôi trì. Bằng không cũng chỉ còn cách quay lại. -Yêu Yêu trầm ngâm nói.
- Thế nhưng ở nơi này chỗ nào cũng tràn ngập lực lượng hủy diệt, muốn tìm được một vị trí bí ẩn nào đâu có dễ?
- Nhưng cũng không phải là không có khả năng.
Chu Nguyên hơi nhắm mắt lại, mấy giây sau đột nhiên mở ra, ở sâu trong đồng tử hiện lên Phá Chướng Thánh Văn, nếu như ở nơi đây có dấu vết của Thương Huyền lão tổ, như vậy những Thánh văn mà ông ấy lưu lại này chính là chìa khóa để tìm kiếm.
Bản thân Phá Chướng Thánh Văn lại chuyên dùng để phát hiện được những thứ bí ẩn, rất thích hợp khi dùng ở chỗ này.
Chu Nguyên chậm lại bước tiến, tìm kiếm xung quanh, hai mắt mở ra. Phá Chướng Thánh văn không ngừng vận chuyển, nơi khóe mắt của hắn cũng chảy ra một ít máu tươi vì cường độ sử dụng quá lớn.
Nhưng hắn cũng không quan tâm đến việc này, bởi vì hắn hiểu rõ, nếu như cứ kéo dài ở đây, đến khi Pháp Vực hai thước không thể kiên trì thì cũng là lúc bọn hắn phải đối diện với Tử thần.
Quá trình tìm kiếm như vậy kéo dài mười mấy phút đồng hồ, lúc này Pháp Vực hai thước quanh thân Chu Nguyên đã chấn động ở mức độ càng mạnh mẽ hơn.
Yêu Yêu cũng mím chặt đôi môi đỏ, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ nghiêm nghị.
- Chết tiệt, mau xuất hiện ra cho ta!
Chu Nguyên gào thét lên những tiếng trầm thấp, ngay trong nháy mắt tiếp theo, đột nhiên con ngươi của hắn ngưng tụ lại. Lần này, cuối cùng thì hắn cũng phát hiện ra một chỗ có dao động khác thường.
- Tìm thấy rồi!
Trong mắt Chu Nguyên lộ ra vẻ vui sướng, hắn không còn dám do dự, vội vàng gia tốc, mạnh mẽ bay về phía vừa mới phát hiện kia.
Lúc này, ở sau lưng hắn, vô số những tia sấm chớp hủy diệt cũng đã nhận ra sự tồn tại của Chu Nguyên, lập tức điên cuồng lao tới.
Từng đợt dao động hủy diệt truyền đến từ sau lưng khiến cho Chu Nguyên vô cùng sợ hãi, hắn càng không dám dừng lại, cắn răng một cái, đâm đầu vào trong một nơi nào đó ở hư không.
Ông!
Trong nháy mắt va chạm, không gian lập tức chập trùng tựa như gợn sóng, trực tiếp nuốt mất thân hình Chu Nguyên.
Oanh!
Về phần sấm chớp hủy diệt đuổi theo đằng sau vừa mới va chạm vào nơi đây lại từ từ tiêu tán.
Phốc phốc!
Vừa mới xâm nhập vào nơi nào đó, Pháp Vực hai thước bao quanh Chu Nguyên đã lập tức sụp đổ, sau đó chính hắn cũng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Ngay trong chớp mắt vừa nãy hắn đã ngửi được mùi vị của tử vong.
- Nguy hiểm quá! -Chu Nguyên không khỏi cười khổ.
Yêu Yêu nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng hắn, sau đó đứng dậy, đôi mắt sáng nhìn về phía trước, chậm rãi nói:
- Thế nhưng chúng ta cũng đã đến đúng chỗ rồi!
Chu Nguyên lau đi vết máu nơi khóe miệng, cũng ngẩng đầu lên, ngay sau đỏ khuôn mặt của hắn lập tức ngưng kết lại.
Chỉ thấy ở phía trước, có một mảnh cầu thang dường như vô tận kéo dài lên trên, bốn phía đều là bóng tối. Ở vị trí cuối cùng của cái cầu thang có một tòa bệ đá.
Trên tòa bệ đá đang tỏa ra từng vầng ánh sáng. Nhìn xuyên qua lớp ánh sáng ấy có thể thấy bóng dáng của một chiếc ấn bằng đá. Chiếc ấn vuông vắn, ngay thẳng tựa như biểu tượng của thiên địa, một luồng khí tức cổ xưa, Hỗn Độn đến mức không cách nào hình dung chậm rãi toả ra.
Ở bốn phía xung quanh của chiếc ấn đá đang hiện lên ảo ảnh của núi non sông ngòi.
Chu Nguyên khó có thể miêu tả loại cảm giác mà chiếc ấn đá này mang lại. Tựa như mình đang chứng kiến đồ vật cổ xưa nhất, tôn quý nhất của đất trời này.
Chu Nguyên quan sát chiếc ấn đá, ngay sau nó cảm nhận được ba đạo Thánh văn bên trong cơ thể đang chấn động vù vù, tựa như đang nhảy cẫng hoan hô.
Bởi vì bọn chúng cũng được bắt nguồn từ chiếc ấn ấy.
Chu Nguyên không khỏi miệng đắng lưỡi khô, trong đầu ong ong. Hắn cảm thấy khó có thể tin, bản thân lại có ngày có thể đứng trước Thánh vật đại biểu cho sự tôn quý vô biên cùng ý chí khống chế tuyệt đối của Thương Huyền Thiên này...
- Thương, Huyền, Thánh, Ấn...
Chu Nguyên lầm bầm, nói ra từng chữ, âm thanh mang theo sự run rẩy.