Giọng nói của Thánh Nguyên cung chủ vẫn còn lưu lại, quanh quẩn ở trong trời đất, mà những vị cự đầu của các thế lực khắp nơi nơi đây đều tỏ ra khiếp sợ. Hiển nhiên là bọn họ cũng không nghĩ tới vào lúc này Thánh Nguyên cung chủ vậy mà lại thổ lộ ra một cái bí mật kinh thiên như thế.
Năm đó, Thương Huyền lão tổ vẫn lạc, dĩ nhiên là bởi vì Liễu Liên Y động tay động chân ở phía trên Thương Huyền Thánh Ấn sao?!
Vào lúc này, mấy người Thanh Dương Chưởng môn, Bạch Mi lão nhân cũng nhìn qua Liễu Liên Y với ánh mắt kinh ngạc cùng khó tin.
Ở bên trong những đệ tử mà Thương Huyền lão tổ thu nhận, Liễu Liên Y là người nhỏ tuổi nhất, xem như là tiểu sư muội được tất cả mọi người thương yêu nhất, mà Thương Huyền lão tổ cũng cực kỳ sủng ái nàng.
Mà ngược lại, Liễu Liên Ycũng vô cùng thân mật đối với Thương Huyền lão tổ, có thể nói là kính yêu đã đến cực hạn. Năm đó, sau khi Thương Huyền lão tổ vẫn lạc, nếu như không phải mấy người Thanh Dương Chưởng môn ngăn cản, khuyên răn hết lời thì chỉ sợ Liễu Liên Y đã sớm xông lên Thánh Cung, liều mạng với Thánh Nguyên cung chủ rồi.
Cho nên sau khi nghe xong những lời này của Thánh Nguyên cung chủ, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là nghĩ rằng hắn đang bôi đen Liên Y Phong chủ. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy sắc mặt trắng bệch kia của Liên Y phong chủ, trong lòng lại không nhịn được mà trầm xuống.
Lúc này, sắc mặt của Liên Y Phong chủ trắng bệch, thân thể mềm mại đều có chút run rẩy.
Sau một hồi, nàng mới lẩm bẩm:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta căn bản cũng không có động tay động chân ở phía trên Thương Huyền Thánh Ấn!
Lúc này, ánh mắt cuả Thanh Dương vẫn nhìn chằm chằm Liên Y Phong chủ, ông chậm rãi nói:
- Tiểu sư muội, đến cùng là muội đã làm chuyện gì?!
Năm đó, Thương Huyền lão tổ vẫn lạc, trong nội tâm của Thanh Dương Chưởng môn vẫn có một chút hoài nghi, bởi vì hắn biết rõ thực lực của Thương Huyền lão tổ mạnh thế nào, hơn nữa người còn khống chế Thương Huyền Thánh Ấn, coi như là có mấy vị cường giả của Thánh tộc vây công, cũng không có khả năng giết chết ông ở trong Thương Huyền Thiên này được.
Trong này tất nhiên có nguyên nhân bí ẩn không ai biết.
Chỉ là, vô luận như thế nào ông cũng không thể tưởng được, chuyện này thậm chí có thể sẽ có quan hệ cùng Liên Y Phong chủ.
Liên Y Phong chủ nở nụ cười buồn khổ, nói:
- Muội thật sự không muốn hại sư phó, muội chỉ là … chỉ là khắc lên Thương Huyền Thánh Ấn kia một cái Thần văn Thanh tâm mà thôi. Nó cũng không có bất kỳ tác hại gì, chỉ là sẽ ngăn một ít ảnh hưởng của Thương Huyền Thánh Ấn đối với sư phụ.
Nghe Liên Y phong chủ nói thế, sắc mặt của Thanh Dương Chưởng môn biến đổi, ông cố gắn đè nén nộ khí, khiển trách quát mắng:
- Quả thực ngu xuẩn! Tại sao muội phải làm như vậy?
Liên Y Phong chủ nắm chặt bàn tay ngọc lại, rung giọng nói:
- Bởi vì từ trong điển tịch, muội biết được, người khống chế Thánh Vật chí cao như Thương Huyền Thánh Ấn này thì thất tình lục dục đều sẽ bị vứt bỏ, cho nên muội … muội mới ...
Nghe Liên Y phong chủ nói thế, mấy người Thanh Dương Chưởng môn, Bạch Mi lão nhân, Hồng Nhai Phong chủ đều trầm mặc lại. Vào lúc này, bọn họ chỉ biết liếc nhìn Liên Y Phong chủ với ánh mắt phức tạp.
Liễu Liên Y là tiểu sư muội của bọn họ. Bọn họ gần như là nhìn nàng lớn lên, cho nên là bọn họ cũng hơi cảm giác được khúc mắc ở trong lòng của nàng.
Hồi đó, Liễu Liên Y sợ là đã âm thầm thích sư phụ. Về sau khả năng sư phụ cũng đã nhận ra, cho nên không muốn lưu Liễu Liên Y ở bên cạnh, lại để cho nàng đi ra ngoài, lịch lãm, rèn luyện nhiều hơn, hy vọng có thể làm phai nhạt tình cảm này.
Mà Liễu Liên Y cũng cảm thấy hàm nghĩa trong những hành động này của Thương Huyền lão tổ, trong nội tâm tự nhiên là không muốn, thiếu nữ hoài xuân nhưng chui vào ngõ cụt lại từ trong điển tịch phát hiện tác hại của Thương Huyền Thánh Ấn, cho nên đã cảm thấy Thương Huyền lão tổ lãnh đạm đối với nàng là vì Thương Huyền Thánh Ấn ảnh hưởng, vì vậy đã tìm Thần văn Thanh tâm kia rồi khắc lên trên Thương Huyền Thánh Ấn, ý đồ dùng nó để Thương Huyền Thánh Ấn bớt ảnh hưởng đối với sư phụ.
Đột nhiên, giống như là nghĩ đến điều gì đó, lông mày của Thanh Dương Chưởng môn không khỏi nhíu chặt lại, ông trầm giọng nói:
- Nhưng mà Thương Huyền Thánh Ấn vẫn luôn được sư phụ cất giữ ở trên người, muội làm sao có thể tiếp cận?
Liễu Liên Y cắn răng nói:
- Ta thừa dịp sư phụ bế quan, trộm đến.
Bạch Mi lão nhân lắc đầu, nói:
- Muội nói bậy. Mặc dù sư phụ bế quan nhưng Thương Huyền Thánh Ấn cũng ở bên trong kết giới bảo hộ, kết giới kia do chính tay sư phụ lập nên, ngay cả những đệ tử như chúng ta cũng không đến gần được, chỉ có ...
Vừa nói đến đây, Bạch Mi lão nhân đã ngừng lại, kể cả mấy người Thanh Dương Chưởng môn cũng giống như đã nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt đều chậm rãi chuyển hướng, nhìn về phía Linh Quân Phong chủ từ nãy đến giờ vẫn thủy chung bảo trì trầm mặc ở một bên.
Lúc kia, chỉ có đồng tử thiếp thân của sư phụ là Linh Quân mới có thể ra vào tòa kết giới này.
- Linh Quân là đệ làm hay sao?
Thanh Dương Chưởng môn hít sâu một hơi, chậm rãi nói.
Lúc này, khuôn mặt tuấn mỹ giống như là thiếu niên của Linh Quân Phong chủ vẫn còn đờ đẫn, hắn cũng không có phủ nhận, mà là nói thẳng:
- Việc này là do ta làm, cam nguyện Chưởng môn xử phạt.
Hồng Nhai Phong chủ kêu rên một tiếng, nói:
- Chỉ sợ là tiểu sư muội muốn ngươi lấy Thánh Ấn từ trong kết giới ra, đúng hay không?
Linh Quân Phong chủ không nói gì, chỉ khép hờ mắt.
Năm đó, hắn còn nhỏ đã phải lưu lạc bốn phương, không chỗ nương tựa, ở lúc sắp sửa chết đói thì có một bé gái mặc váy hồng ngồi xổm xuống, gian nan cõng hắn lên, đưa đến trên núi, cầu sư phụ của nàng thu làm hắn đồng tử.
Nhưng sư phụ của bé gái kia lại không chịu, ông ấy chỉ định cho hắn ăn no rồi bắt hắn xuống núi, rời đi.
Hắn không muốn, không phải là vì cầu ngày đó có được bổn sự, mà là vì bóng người mặc váy hồng kia, đó là sự ôn hòa nhất mà hắn từng được cảm nhận trong những giữa năm kia, vì vậy hắn quỳ lạy ở dưới núi suốt một tháng trời.
Mặc dù thỉnh thoảng cô bé kia vẫn vụng trộm đưa cho hắn chút thức ăn, nhưng mà hắn cũng vẫn suýt nữa bị chết đói.
Cuối cùng, lão tổ thu hắn làm đồng tử thiếp thân.
Ngày đó, hắn thật cao hứng, bởi vì từ nay về sau, hắn có thể luôn nhìn thấy bóng người mặc váy hồng kia ...
Bé gái mặc váy hồng năm đó tự nhiên chính là Liên Y Phong chủ của hôm nay.
Cho nên, về sau, khi Liễu Liên Y thỉnh cầu hắn hỗ trợ lấy Thương Huyền Thánh Ấn ra, hắn không có chút do dự gì ... Mặc dù lúc kia, hắn kỳ thật đã hiểu được tình cảm của Liễu Liên Y.
Nhưng hắn không muốn trông thấy khuôn mặt thất vọng của nàng.
Những năm gần đây, hắn không có thổ lộ bí mật này ra ngoài, nhưng mà, sau khi lão tổ vẫn lạc, Liễu Liên Y khả năng cũng đã nhận ra cái gì đó, cho nên càng ngày càng trở nên cực đoan, thậm chí còn hay phẫn nộ đối với hắn.
Có lẽ là nàng đang giận lây sang hắn bởi vì năm đó không có ngăn cản hành động ngu xuẩn kia của nàng.
Cho nên, nhiều năm như vậy, nàng thủy chung luôn đối nghịch với hắn.
Nhưng mà Linh Quân không chỉ có không cam lòng, ở sâu trong nội tâm ngược lại là càng thêm đau lòng. Bởi vì hắn biết rõ, trong nội tâm của Liễu Liên Y hối hận biết bao nhiêu. Kỳ thật, nàng thật sự là muốn trực tiếp đi Thánh Cung, liều mạng đồng quy vu tận cùng Thánh Nguyên cung chủ kia ...
Nàng sớm đã không còn muốn sống sót nữa.
Nhìn qua Liễu Liên Y cùng Linh Quân Phong chủ đang trầm mặc, Thanh Dương Chưởng môn chỉ chỉ hai người, cắn răng nói:
- Hai người các ngươi quả thực là ngu xuẩn không ai bằng!
Chính là hai kẻ ngu xuẩn này, vì một lý do trời ơi đất hỡi kia, thậm chí có tám ngày động tay động chân lên Thương Huyền Thánh Ấn!
Mà chuyện này cũng đã thành dây dẫn nổ về sau khiến cho Thương Huyền lão tổ vẫn lạc.
- Từ từ đã. Mặc dù Thần văn Thanh tâm là Nguyên văn cực kỳ cổ xưa nhưng uy lực không thể nào lớn đến mức ảnh hưởng đến Thánh Vật chí cao, cho dù đã khắc được lên phía trên Thương Huyền Thánh Ấn thì kỳ thật cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
Bạch Mi lão nhân đột nhiên nói.
Nghe Bạch Mi lão nhân nói thế, lông mày của Thanh Dương Chưởng môn lại tiếp tục co vào. Sau đó, giống như là nghĩ đến điều gì, ông âm trầm nhìn về phía Thánh Nguyên cung chủ.
Lúc này, người sau cũng mỉm cười, thản nhiên nói:
- Đúng vậy. Mặc dù gần giống nhau như đúc nhưng đó cũng không phải là Thần văn Thanh tâm ...
Liễu Liên Y ngẩn ngơ. Sau một khắc, nàng nhìn chằm chằm vào Thánh Nguyên cung chủ với ánh mắt đỏ hồng, run rẩy nói, trong thanh âm có sát ý nồng đậm đến không giới hạn:
- Quả nhiên, hết thảy mọi chuyện đều là âm mưu của các ngươi?!
Ánh mắt của Thanh Dương Chưởng môn càng ngày càng âm trầm, hắn chậm rãi nói:
- Có thể khiến cho tiểu sư muội tìm được sách cổ trong Tàng Kinh Lâu của Thương Huyền Tông ta, lại vừa lúc tìm được thứ giống như Thần văn Thanh tâm kia ...
- Cũng biết chỉ có tiểu sư muội mới có thể thông qua Linh Quân tìm cơ hội lấy được Thương Huyền Thánh Ấn ...
- Xem ra Thánh Cung các ngươi thật đúng là hiểu rõ Thương Huyền Tông ta như lòng bàn tay của mình đó ... Hay là nói ...
Nói đến đây, ông hơi dừng lại một lúc, sau đó lại một lần nữa trầm thấp nói:
- Trong Thương Huyền Tông ta có quỷ?
Khi giọng nói trầm thấp của Thanh Dương chưởng môn vẫn còn vang vọng, tất cả mọi người còn chưa phục hồi tinh thần lại thì một bàn tay gầy guộc lặng yên không một tiếng động xẹt qua, đánh về phía sau lưng Bạch Mi lão nhân, dưới lòng bàn tay có uấn nhưỡng khí tức hủy diệt.
Nhưng mà, khi bàn tay gầy guộc kia sắp sửa đánh trúng Bạch Mi lão nhân thì trong nháy mắt đó, một bàn tay phá vỡ hư không, bắt lấy chỗ cổ tay của bàn tay gầy guộc kia, làm cho nó không có cách nào để rơi xuống.
Không gian chập trùng, một thân hình già nua, lưng còng xuống xuất hiện ở bên cạnh Bạch Mi lão nhân, người này dĩ nhiên là Huyền lão!
Mà lúc này, hai mắt vốn dĩ là đục ngầu của ông lại gắt gao nhìn chằm chằm về một phía, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn có sát ý tràn ngập đi ra. Cuối cùng, ông thở dài một tiếng thật sâu.
- Quả nhiên là ngươi ...
- Lôi Quân ...