Phía trên Hắc Uyên.
Vào lúc này, nhìn qua cảnh tượng trước mắt này, sắc mặt của những vị cự đầu của các thế lực khắp nơi đều cực kỳ đặc sắc. Ai có thể nghĩ đến, khi mà Thương Huyền Thánh Ấn vừa mới hiện thế, khắp nơi còn chưa có bắt đầu tranh đoạt thì trong Thương Huyền Tông cũng đã trình diễn một vở kịch làm cho người cảm thấy kinh tâm động phách ...
Những tình tiết máu chó cùng những nút thắt lên xuống trầm bổng của câu chuyện này làm cho những cự đầu ở đây đều cảm thấy bất ngờ.
Nhưng mà khi nhìn lướt qua Thánh Nguyên cung chủ vẫn đang một mực cười tủm tỉm trong nội tâm của một vài người lại cảm thấy sợ hãi và cảnh giác. Hiện tại xem ra, năm đó Thương Huyền lão tổ vẫn lạc hoàn toàn là do Thánh Cung trù tính một kế hoạch cực kỳ hoàn mỹ, không chê vào đâu được.
Ở bên trong không gian hư vô, khuôn mặt của Chu Nguyên cũng căng cứng, chuyện trước mắt cũng đã tạo thành sự đả kích không nhỏ đối với hắn.
Vốn dĩ là mấy phút trước, hắn còn tưởng rằng năm đó Thương Huyền lão tổ vẫn lạc, có lẽ cũng bởi vì Liên Y Phong chủ, nhưng hiện tại nhìn lại, Liên Y Phong chủ cùng Linh Quân Phong chủ cũng chẳng qua là bị người lợi dụng mà thôi.
Mà người âm thầm thôi động hết thảy mọi chuyện vậy mà sẽ là Lôi Quân Phong chủ!
Chu Nguyên nuốt nước bọt. Ở bên trong các vị Phong chủ của Thương Huyền Tông, Lôi Quân Phong chủ là người khiêm tốn nhất, khiến cho người ta có cảm giác tồn tại yếu nhất. Sau khi đi vào Thương Huyền Tông, Chu Nguyên cũng cơ hồ chưa bao giờ chú ý đến ông ta.
Theo hắn thấy, Lôi Quân Phong chủ là người nghiêm túc, không thích nói chuyên. Thân là chấp chưởng hình phạt trong tông, cho nên đối với ông ta, rất nhiều đệ tử đều vừa kính vừa sợ, mà ở trong rất nhiều chuyện của tông môn, đa số Lôi Quân Phong chủ đều bảo trì trung lập tuyệt đối. Hơn nữa bởi vì bối phận cho nên ở trong Thương Huyền Tông, ông ta có được địa vị cực cao.
Có một số quyết định quan trọng thì ngay cả Thanh Dương Chưởng môn đều muốn thỉnh giáo Lôi Quân Phong chủ.
Nhưng mà, ai có thể nghĩ đến, người gần như không khiến cho trong nội tâm người khác có cảm giác tồn tại vậy mà sẽ là kẻ chịu trách nhiệm lớn nhất trong kế hoạch khiến cho Thương Huyền lão tổ vẫn lạc của Thánh Cung!
Thậm chí không chỉ có Chu Nguyên cảm thấy khó tin, mà ngay cả mấy người Liên Y Phong chủ đều nhìn Lôi Quân Phong chủ với ánh mắt đầy phẫn nộ cùng khó hiểu.
Thanh Dương Chưởng môn gắt gao nhìn chằm chằm vào người vừa có ý đồ ra tay đối với Bạch Mi lão nhân, nhưng lại bị Huyền lão đột nhiên hiện thân ngăn cản là Lôi Quân Phong chủ rồi chậm rãi nói:
- Năm đó, lúc kia, Tàng Kinh Lâu trong tông là do Lôi Quân sư thúc chấp chưởng phải không?
- Cũng chỉ có ngươi chấp chưởng Tàng Kinh Lâu mới có thể làm cho tiểu sư muội trông thấy thứ mà ngươi muốn cho nàng trông thấy ... Nhưng lại ngay cả chính cô ấy đều không thể phát hiện được.
- Lôi Quân, tại sao ngươi phải làm như vậy?!
- Sư phụ đối với ngươi còn có chỗ nào không tốt hay sao?!
Ở dưới ánh mắt phẫn nộ của mấy người Thanh Dương chưởng môn, khuôn mặt của Lôi Quân Phong chủ vẫn như trước không có gì biểu lộ, ông ta nhìn thoáng qua Huyền lão ở trước mặt, sau đó cười nhạt một tiếng, nói:
- Thương Huyền đối với ta rất tốt.
- Nhưng mà, ta lại không cam lòng ...
Nói đến đây, Lôi Quân Phong chủ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Sau một hồi, ông ta mới tiếp tục bình thản mở miệng:
- Ta cùng với Thương Huyền quen biết từ nhỏ, nhưng mà có lẽ các ngươi cũng không biết, từ lúc mới bắt đầu, ở trong mắt mọi người, ta mới là thiên tài, là thiên kiêu mà Thương Huyền chỉ là nhân vật phụ, không chút thu hút đi theo ở bên cạnh ta mà thôi.
- Lúc kia, hắn xem ta như đại ca, tôn sùng ta, mà ta bảo hộ hắn, ngẫu nhiên còn có thể cho hắn một ít tài nguyên tu luyện.
- Nhưng mà về sau, mọi chuyện lại bắt đầu có biến hóa. Theo thời gian trôi qua, Thương Huyền dần phát triển, sáng rực lên, đã trở thành cường giả đỉnh tiêm trong trời đất này, mà khi đó, ta lại bị ném ở sau lưng rất xa, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của hắn.
- Lúc kia đã không có người nào nhớ rõ ta rồi, thậm chí, bọn họ chỉ biết cười trào phúng ta rằng ta vậy mà cũng có tư cách làm đại ca của hắn hay sao?
- Về sau, hắn sáng lập Thương Huyền Tông, khi đó ta đây kém hắn khá xa nhưng hắn vẫn mời ta vào Thương Huyền Tông, vì vậy ta đã trở thành Lôi Quân Phong chủ ...
- Nhưng mà ở trong Thương Huyền Tông, hắn vẫn vô cùng chói mắt, địa vị không người có thể lay chuyển, thế nhân vĩnh viễn đều tôn sùng hắn, ánh mắt giống như là hắn đã từng nhìn ta. Mà lúc đó, ta đây lại trở thành hắn trong dĩ vãng.
- Tất cả mọi người đều nói, nếu như không phải là hắn nhất thời thiện tâm, ta căn bản cũng không có tư cách trở thành Phong chủ của Thương Huyền Tông.
- Ta đã từng cố gắng muốn chứng minh bản thân mình, nhưng mà ... Thương Huyền quá chói mắt rồi.
- Về sau ta tuyệt vọng, bởi vì ta biết rõ, ta không thể nào đuổi kịp hắn. Cho nên khi đó ta đã từng nghĩ, hắn giống như là mặt trời chói mắt, mà ta ở bên cạnh hắn thì chỉ như là một ngôi sao bị ánh sáng của mặt trời che lấp mà thôi, muốn chính thức làm cho thế nhân biết đến ta thì có lẽ cũng chỉ có chờ đến lúc mặt trời kia rơi xuống rồi.
Trong trời đất, tất cả mọi người đều nhìn qua Lôi Quân, ánh mắt của một vài người cũng trở nên phức tạp, bởi vì bọn họ cũng nhớ lại năm đó khi người kia trấn áp toàn bộ Thương Huyền Thiên thì tất cả mọi người trong cùng thế hệ đều bị che lấp ở phía dưới hào quang của hắn.
Cuối cùng, đa số bọn họ đều đã tiếp nhận chuyện này nhưng mà người đã từng đem hào quang chiếu rọi Thương Huyền như Lôi Quân lại thì không có cách nào để tiếp nhận sự tương phản cực lớn này. Có lẽ, Thương Huyền đối xử với hắn càng tốt thì ở sâu trong nội tâm của hắn lại càng là cảm thấy sỉ nhục.
Chuyện này đã trở thành tâm chướng cùng Tâm Ma của hắn.
Lôi Quân hiển nhiên là người cực kỳ cố chấp, chỉ là hắn che dấu rất khá, không có bất kỳ người phát hiện ra mà thôi.
Lúc này, bàn tay gầy guộc của Huyền lão giống như là ưng trảo gắt gao khóa lại cổ tay cuả Lôi Quân, khuôn mặt già nua kia có chút run run, ông khàn giọng nói:
- Đây sẽ là lý do của ngươi sao? Ngươi không nhớ sao? Sau khi ngươi đến Thương Huyền Tông, chủ nhân đã cung cấp cho ngươi bao nhiêu tài nguyên? Chỉ điểm cho ngươi bao nhiêu lần hay sao ?
- Nếu như không phải là có chủ nhân, ngươi có thể có được ngày hôm nay hay sao?!
Lôi Quân cười cười, nói:
- Nhìn xem, ngay cả ngươi cũng cho rằng nếu như không có Thương Huyền thì hôm nay ta đây căn bản cũng không là cái gì cả.
Hắn hít một hơi rồi nói:
- Đây cũng chính là ý do của ta đó, cho nên về sau khi Thánh Nguyên âm thầm tìm ta, muốn ta trợ giúp hắn đặt bẫy Thương Huyền, ta đã đáp ứng hợp tác cùng hắn, bởi vì ta cảm thấy, vầng mặt trời chiếu rọi Thương Huyền Thiên cũng đã đến lúc lặn xuống rồi.
- Ta sẽ chứng minh cho thế nhân biết, mặc dù không có Thương Huyền, ta vẫn sẽ có thể phát triển, hơn nữa còn càng thêm chói mắt.
- Phản bội tông môn, vong ân phụ nghĩa. Lôi Quân, ngươi bây giờ không phải cũng rất chói mắt hay sao?
Huyền lão tức giận, nói. Một luồng uy áp kinh khủng đột nhiên bạo phát đi ra từ trong cơ thể của ông. Sau đó ông một chưởng đánh ra, không gian dưới lòng bàn tay trực tiếp nổ tung.
Nhìn thấy một chưởng kinh khủng kia của Huyền lão đang đánh tới nhưng thần sắc trên mặt Lôi Quân vẫn hờ hững như trước, chỉ trong một cái chớp mắt, từ trong cơ thể của hắn, một Pháp Vực cực lớn hiện lên và nhanh chóng khuếch tán ra.
Mà một chưởng kia của Huyền lão vỗ vào bên trên Pháp Vực, khiến cho hư không kịch liệt chấn động, nhưng lại không thể phá vỡ Pháp Vực.
- Ngươi vậy mà cũng đã đột phá đến Pháp Vực Cảnh hay sao?!
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt của Huyền lão trở nên âm trầm, ông nhìn chằm chằm vào Lôi Quân và trầm giọng nói.
Mà nghe Huyền lão nói thế, sắc mặt của mấy người Bạch Mi lão nhân, Hồng Nhai Phong chủ cũng khẽ biến đổi. Ở trong Thương Huyền Tông, chỉ có Thanh Dương Chưởng môn chính thức bước chân vào Pháp Vực Cảnh, mà tu vi của bọn họ thì vẫn kém hơn một chút, đều chỉ là Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong.
Tuy nói tất cả cũng đều đã bắt đầu tiếp xúc với Pháp Vực nhưng mà chung quy lại là còn chưa từng hoàn toàn bước ra một bước kia.
Nhưng ai có thể biết rõ, Lôi Quân dĩ nhiên là trong lúc không ai để ý đã lặng yên bước vào Pháp Vực Cảnh.
Kẻ này che dấu thật sự là quá sâu.
Lôi Quân cười nhạt nói:
- Từ lúc Thương Huyền vẫn lạc, ta đã đột phá đến Pháp Vực Cảnh, có thể thấy được ta nói cũng không sai, nếu như không có hào quang của Thương Huyền che lấp thì người mà thế nhân biết không phải là Lôi Quân Phong chủ, mà là ... Khương Lôi Quân.
Nghe Lôi Quân nói như vậy, ánh mắt của Thanh Dương Chưởng môn trầm xuống rồi ông lạnh lùng nói:
- Những lời vô dụng này thì không cần nói nhiều như vậy.
Vừa dứt lời, quanh người ông đã có chấn động của Pháp Vực xuất hiện. Hôm nay Thương Huyền Tông đã xem như là trở thành một trò cười, nhưng mà bất luận như thế nào, Lôi Quân phản bội Thương Huyền Tông thì phải chịu trừng phạt.
Nhưng mà, ngay khi Thanh Dương Chưởng môn định động thủ thì một cảm giác áp bách kinh khủng lại bỗng nhiên xuất hiện và nhanh chóng bao phủ ông ta.
Lúc này, hai con ngươi màu bạc của Thánh Nguyên cung chủ nhìn chằm chằm vào Thanh Dương Chưởng môn. Hiển nhiên là ông ta cũng sẽ không ngồi nhìn mấy người Thanh Dương Chưởng môn đối phó với Lôi Quân. Dù sao, chỉ cần Lôi Quân tồn tại thì sẽ làm cho Thương Huyền Tông ốc còn không mang nổi mình ốc, sẽ khó rảnh tay để quấy phá kế hoạch của ông ta.
- Thanh Dương, đây là chuyện nội bộ của Thương Huyền Tông các ngươi, cần gì phải náo ở chỗ này. Hơn nữa trước mắt ở đây còn có chuyện trọng yếu hơn.
Lúc này, hai con ngươi màu bạc của Thánh Nguyên cung chủ mang theo thần sắc khó lường nhìn về phía Thương Huyền Thánh Ấn ở bên trong không gian hư vô, mà giọng nói của ông ta cũng quanh quẩn ở giữa trời đất.
- Nếu như tất cả mọi người đều đã ở chỗ này thì hôm nay chúng ta có thể thương thảo xem nên xử trí Thương Huyền Thánh Ấn vừa mới hiện thế này như thế nào chứ?