Khi một sợi Thánh Hỏa kia bị Chu Nguyên thổi tắt, vô số cường giả ở bên ngoài đều ngây ra như phỗng. Một số người còn đưa tay lên dụi mắt, tựa như xuất hiện ảo giác.
Đây chính là Thánh Hỏa đấy!
Dù cho là những đại năng như Chưởng giáo Thanh Dương, thì nếu để cho nó lây nhiễm lên thân thể, cũng sẽ bị hóa thành hư vô.
Thế mà bây giờ, chỉ là một tên tiểu tử Thần Phủ cảnh lại có thể thổi tắt chỉ bằng một hơi?
Quả thật là quá không thể tin nổi.
Mấy người Chưởng giáo Thanh Dương, Bạch Mi lão nhân cũng là trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, quay mặt nhìn nhau, lơ ngơ không biết thế nào.
Vẻ mặt của Cung chủ Thánh Nguyên cũng đờ cả ra. Bây giờ ngay cả hắn cũng có chút hoài nghi, không biết ngọn Thánh Hỏa mà mình vừa thổi ra là thật hay giả?
Trong lúc toàn bộ thiên địa đều trở nên tĩnh lặng tới mức quỷ dị, Chu Nguyên thì ngẩng đầu lên, nhìn Cung chủ Thánh Nguyên, cười nhạt:
- Không ngờ tới kẻ mà năm đó chỉ biết trốn ở sau lưng tính toán người khác, thế mà bây giờ cũng đã bắt đầu chạm tới Thánh cảnh.
Nghe thấy lời này, Cung chủ Thánh Nguyên không khỏi giật mình. Ngay sau đó, đồng tử của hắn đột nhiên có rút lại, trên khuôn mặt vẫn luôn ung dung kia lại hiện lên sự kinh hãi nồng đậm.
- Thương Huyền lão tổ?! -Âm thanh lúc này của hắn trở nên có chút bén nhọn, hiển nhiên là nội tâm đã hết sức không bình tĩnh.
Cung chủ Thánh Nguyên mang theo vẻ khiếp sợ nhìn Chu Nguyên. Tuy rằng bộ dáng vẫn là Chu Nguyên như cũ, nhưng hắn lại có thể cảm giác được một luồng khí thế khiến cho tim hắn không khỏi đập nhanh mấy nhịp đang dần tỏa ra từ trong cơ thể người thanh niên kia.
Luồng khí thế ấy quá quen thuộc.
Nhớ lắm đó, luồng khí thế ấy mạnh mẽ tựa như thiên thần, đè ép toàn bộ Thương Huyền Thiên. Cho dù là hắn, thì cũng chỉ dám trốn ở trong bóng tối âm mưu, không dám để lộ một chút dã tâm nào ra bên ngoài.
Mà âm thanh bé nhỏ của hắn phát ra cũng khiến cho cường giả các phương đều tê cả da đầu.
Từng ánh mắt kia đều mang theo vẻ kinh hãi.
Trong đó tràn ngập cả sự kính sợ.
Cho dù là người đức cao vọng trọng như Thiên Kiếm Tôn cũng đều hơi biến sắc mặt, mắt lộ ra sự kính sợ.
- Sư phụ? -Mấy người Chưởng giáo Thanh Dương cũng ngây người ra.
Mà Phong chủ Lôi Quân cũng không khỏi chấn động, vẻ mặt vẫn luôn hờ hững nay lại biến đổi cực lớn.
Tại trong vô số những ánh mắt rung động ấy, Thương Huyền lão tổ nhìn chằm chằm Cung chủ Thánh Nguyên, nói:
- Thánh Nguyên, đúng là đã lâu không gặp!
Vẻ mặt của Cung chủ Thánh Nguyên lộ ra sự sợ hãi, phản xạ có điều kiện quay đầu liền chạy. Chỉ mới qua một giây đã xuất hiện ở khoảng cách cực xa.
- Thánh Nguyên, ngươi chạy làm cái gì?! Kẻ này cũng chỉ là một sợi tàn hồn, mượn nhờ thân thể của tên tiểu tử Chu Nguyên kia để xuất hiện mà thôi. Đừng quên bây giờ ngươi cũng là một vị Thánh Giả! -Ngay tại lúc đó, một âm thanh gầm thét đột nhiên vang lên.
- Lôi Quân, ngươi! -Mấy người Chưởng giáo Thanh Dương đều quay đầu nhìn hằm hằm người vừa lên tiếng kia.
Tiếng hét của Lôi Quân cũng rơi vào trong tai Thánh Nguyên, khiến cho hắn giật mình tỉnh lại. Thế là khuôn mặt không khỏi đỏ bừng. Bởi vì trong quá khứ hắn thật sự là quá sợ Thương Huyền lão tổ. Thế nên ngay khi nhìn thấy ông ấy xuất hiện thì mới mất bình tĩnh như vậy.
Cung chủ Thánh Nguyên run rẩy khóe miệng. Cảnh tượng lúc trước đã rơi vào trong mắt của rất nhiều thế lực các nơi. Chỉ sợ lúc này bọn hắn đã âm thầm cười to trong lòng.
Đường đường là chủ nhân của Thánh Cung, bây giờ cũng là Thánh Giả cảnh, thế mà ngay cả dũng khí chiến đấu cùng với Thương Huyền lão tổ cũng không có, vừa nhìn thấy đã quay đầu chạy trốn?
Cung chủ Thánh Nguyên hít một hơi thật sâu, cũng may hắn không phải là kẻ tầm thường, áp chế cơn giận trong lòng, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Thương Huyền lão tổ vẫn như đang cười mà không phải cười ở đằng xa.
- Thì ra năm đó lúc ngươi chết đi, vẫn còn để lại một sợi tàn hồn trốn ở trong Thương Huyền Thánh Ấn.
- Chỉ là lúc này, chỉ sợ sức mạnh của ngươi còn chưa đủ bằng một sợi tàn hồn, khá lắm thì coi như là một chút lực lượng còn sót lại. Phải nhờ sự trợ giúp của Thương Huyền Thánh Ấn mới có thể duy trì tới bây giờ. -Sau khi tỉnh táo lại, Cung chủ Thánh Nguyên đánh giá "Chu Nguyên" một lúc, nói.
Sau khi phát hiện mánh khóe của "Thương Huyền lão tổ", thân thể vẫn luôn căng cứng của hắn cũng chậm rãi buông lỏng lại.
Tại trong vô số ánh mắt kinh sợ, Thương Huyền lão tổ chậm rãi bay lên, bước ra khỏi không gian hư vô, đi tới trên không Hắc Uyên.
- Tầm mắt của ngươi cũng có tiến bộ đấy. Chỉ là với một chút lực lượng này, muốn ngăn cản ngươi cướp đoạt Thương Huyền Thánh Ấn cũng là đủ rồi.
“Chu Nguyên” cười nhạt một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía mấy người Chưởng giáo Thanh Dương, thở dài khe khẽ, nói:
- Thanh Dương, không nghĩ tới sư đồ chúng ta còn có ngày được gặp lại.
Chưởng giáo Thanh Dương, Bạch Mi lão nhân, Phong chủ Hồng Nhai, Phong chủ Linh Quân đều đỏ hồng đôi mắt, vô cùng kích động tiến lên, chắp tay hành lễ với “Chu Nguyên”.
Thương Huyền lão tổ cười nói:
- Tạm thời mượn thân thể Chu Nguyên, nhận phần lễ này của các ngươi, coi như là tiện nghi cho hắn.
Mấy người Chưởng giáo Thanh Dương nghe vậy không khỏi có chút dở khóc dở cười. Trong loại hoàn cảnh ác liệt như thế này mà vẫn còn nghĩ đến cái vấn đề này, đã bao nhiêu năm trời tính tình của sư phụ vẫn cứ như vậy.
- Chủ nhân! -Lúc này Huyền lão cũng bay lên không, mang theo sự kích động nhìn Thương Huyền lão tổ.
Thương Huyền lão tổ nhìn những gương mặt quen thuộc quanh mình, trong mắt lộ ra sự hiền hòa. Ngay sau đó ánh mắt của ông thay đổi, nhìn thẳng về hướng Phong chủ Lôi Quân.
Phong chủ Lôi Quân vẫn cứ bình tĩnh, trực tiếp đối mặt.
- Lôi Quân, quyết định của ngươi khiến cho ta cảm thấy thật bất ngờ. -Thương Huyền lão tổ chậm rãi nói.
Phong chủ Lôi Quân hờ hững đáp lại:
- Chẳng lẽ ngươi để cho ta ở bên cạnh còn không phải vì muốn ta phải ngước nhìn ngươi sao?
Thương Huyền lão tổ cười nói:
- Hóa ra ngươi cho rằng như vậy... Đáng tiếc, dù cho tới lúc ngã xuống, ta vẫn chỉ hoài nghi mấy người Thanh Dương, mà chưa bao giờ hoài nghi ngươi cả.
Phong chủ Lôi Quân trầm mặc một lúc, nói:
- Bây giờ nói những lời này thì còn tác dụng gì?
Thương Huyền lão tổ khoát tay áo, nói:
- Ta nói những lời này không phải vì muốn ngươi lạc đường biết quay lại. Tâm kết của ngươi vẫn luôn là phải đánh bại ta. Nói theo một hướng khác, ngươi có chí hướng như vậy cũng là thật sự có bản lĩnh.
- Lão tổ, hắn lợi dụng Liên Y, bây giờ Liên Y đã tự bạo Thần hồn, không thể buông tha cho hắn! -Trong mắt Phong chủ Linh Quân nổi lên cừu hận thật sâu, nói.
Thương Huyền lão tổ nói khẽ:
- Mục tiêu hôm nay của ta là Thánh Nguyên. Về phần Phong chủ Lôi Quân, đành phải giao lại cho các ngươi.
- Về phần Liên Y...
Nói tới đây, ông khẽ thở dài một hơi, đôi mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Thương Huyền lão tổ vung tay áo lên, ngay sau đó, trong không gian hư vô kia, Thương Huyền Thánh Ấn cũng run lên, một chùm ánh sáng bắn ra, bay về trước mặt Thương Huyền lão tổ.
Ánh sáng ngưng lại, hóa thành hình dạng của một quả cầu thủy tinh. Bên trong quả cầu có một bóng người đang ngủ say.
- Đây là... -Phong chủ Linh Quân nhìn thấy bóng người ở trong quả cầu thủy tinh, hơi sững sờ, ngay sau đó run rẩy hỏi:
- Đây là Thần hồn của Liên Y?
- Bây giờ ta còn có thể sử dụng một chút lực lượng của Thương Huyền Thánh Ấn, hơn nữa con bé còn tự bạo ở ngay chỗ này, thế nên ta mới có cơ hội khiến cho Thương Huyền Thánh Ấn bảo vệ lấy một tia Thần hồn của nó.
- Linh Quân, ngươi hãy mang theo quả cầu thủy tinh này bên người, thời thời khắc khắc ôn dưỡng. Cuối cùng cũng sẽ có một ngày con bé được phục sinh. -Thương Huyền lão tổ xòe bàn tay ra, nói.
Phong chủ Linh Quân cẩn thận từng ly từng tý tiếp nhận quả cầu thủy tinh kia, thân thể có chút run rẩy, đôi mắt vẫn luôn sắc bén kia chảy xuống một dòng nước mắt.
Thật khó có thể tưởng tượng, tại thời khắc mà Phong chủ Liên Y tự bạo, nội tâm của hắn là tuyệt vọng tới nhường nào!
Bây giờ, Thương Huyền lão tổ lại cho hắn một tia hy vọng.
- Tạ ơn, lão tổ. -Âm thanh của Linh Quân có chút khàn khàn.
Thương Huyền lão tổ lắc nhẹ đầu, sau đó nhìn về phía Tru Linh đồ trên không trung. Bây giờ Yêu Yêu đang bị giam giữ ở bên trong cũng đã cảm ứng được sự xuất hiện của Thương Huyền lão tổ.
Nàng hơi do dự một chút, sau đó quá trình phá giải phong ấn nơi mi tâm cũng bắt đầu dừng lại.
Nàng hiểu rõ, khi Thương Huyền lão tổ xuất hiện thì Chu Nguyên sẽ không còn nguy hiểm.
Không gian quanh thân Yêu Yêu vặn vẹo, nàng bước ra mấy bước, thân hình đã trực tiếp xuyên thấu qua không gian, chui ra khỏi Tru Linh đồ, xuất hiện ở trên không trung Hắc Uyên.
Cung chủ Thánh Nguyên nhìn thấy Yêu Yêu thoát ra khỏi Tru Linh Đồ, sắc mặt hơi biến, trong mắt hiện lên vẻ để phòng.
Nếu chỉ là đối mặt với một trong hai người Yêu Yêu và trạng thái kéo dài hơi tàn của Thương Huyền lão tổ thì hắn còn không sợ. Nhưng nếu hai người liên thủ lại đối phó với hắn thì tình cảnh của hắn sẽ không tốt lắm.
Thế nhưng ngay khi Cung chủ Thánh Nguyên vẫn còn đang suy nghĩ miên man, thì thần Sắc Yêu Yêu lại đột nhiên biến hóa, gương mặt xinh đẹp ngẩng lên, ngắm nhìn hư không vô tận.
Cùng lúc đó, sắc mặt Thương Huyền lão tổ cũng đột nhiên trở nên ngưng trọng. Bởi vì ông đã cảm giác được đang có một nguồn lực lượng kinh khủng không cách nào hình dung đang tiến hành phá vỡ tầng bảo vệ của Thương Huyền Thiên.
Nguồn lực lượng ấy...
Thương Huyền lão tổ nhắm hai mắt lại, là đến từ Thánh tộc...
Vẻ mặt ông mang theo vẻ phức tạp nhìn thoáng qua Yêu Yêu. Xem ra vẫn là đã chậm!