- Tiểu tử ngươi sai rồi, ta đã chết đến không thể chết lại nữa, chỉ có điều Thánh Giả không dễ dàng bị hủy diệt hoàn toàn như vậy. Lúc này, ở đây chỉ là một phần tàn hồn được ta ẩn giấu ở trong Thương Huyền Thánh Ấn trước khi qua đời mà thôi.
Thương Huyền lão tổ ngáp một cái, cười híp mắt nói.
- Hiện tại Thánh Nguyên kia lập tức muốn cướp đoạt Thương Huyền Thánh Ấn rồi, mấy người Thanh Dương Chưởng môn căn bản là không ngăn được hắn!
Chu Nguyên vội la lên.
Thương Huyền lão tổ than nhẹ một tiếng, nói:
- Ta đã cảm ứng được rồi.
Chu Nguyên hít sâu một hơi, nói:
- Vậy thì phải làm sao bây giờ? Nếu như Thánh Nguyên lấy được Thương Huyền Thánh Ấn, chỉ sợ Thương Huyền Tông cũng sẽ khó giữ được.
Thương Huyền lão tổ nói:
- Tàn hồn này vốn dĩ là thủ đoạn ta lưu lại. Vốn dĩ là định để khi Thương Huyền Thánh Ấn rơi vào trong tay Thánh Nguyên, khi hắn bắt đầu luyện hóa thì ta mới đột nhiên ra tay, đánh hắn trọng thương.
Sau đó, Thương Huyền lão tổ lắc đầu và tiếp tục nói:
- Hiện tại xem ra sợ là không còn kịp rồi, cô bạn gái nhỏ kia ngươi vậy mà lại cởi bỏ phong ấn
Chu Nguyên không nhịn được nói:
- Lão tổ, sau khi Yêu Yêu cởi bỏ phong ấn thì đến tột cùng sẽ phát sinh chuyện gì vậy?
Thương Huyền lão tổ thoáng trầm mặc một lúc rồi nói:
- Hiện tại còn không phải là thời điểm để nàng cởi bỏ phong ấn.
Nói xong, Thương Huyền lão tổ lại dùng một loại ánh mắt cực kỳ cổ quái để nhìn Chu Nguyên.
Chu Nguyên bị ánh mắt của Thương Huyền lão tổ làm cho cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, hắn nói:
- Tiền bối như vậy nhìn con làm gì?
Thương Huyền lão tổ lặng lẽ cười cười, nói:
- Lão tổ ta cảm thấy tiểu gia hỏa nhà ngươi thật sự là rất lợi hại, lại có thể làm cho nàng sinh ra cảm tình đối với ngươi?
Lần trước, khi gặp mặt ở Thánh Tích chi địa, mặc dù Chu Nguyên cùng Yêu Yêu đứng cùng một chỗ nhưng Thương Huyền lão tổ vẫn cảm giác được, khi đó hai người chỉ như là bằng hữu mà thôi.
Nhưng lúc này đây quan hệ giữa hai người hiển nhiên có chút không tầm thường rồi.
Bằng không thì Yêu Yêu làm sao có thể sẽ vì bảo hộ Chu Nguyên mà chủ động cởi bỏ phong ấn? Nàng lại có thể động tình hay sao?
Chu Nguyên có chút xấu hổ, không biết nên trả lời như thế nào.
- Hai bọn con là thực sự yêu nhau.
Cuối cùng, Chu Nguyên dứt khoát nói.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, ánh mắt của Thương Huyền lão tổ cũng có chút kỳ quái. Sau đó, hắn cười nhạt một tiếng, nói:
- Chỉ có thể nói là tiểu gia hỏa nhà ngươi có vận khí quá tốt, gặp đúng là thời điểm.
Chu Nguyên nhíu mày, cũng muốn hỏi thêm nữa, nhưng nghĩ đến tình cảnh lúc này của Yêu Yêu, hắn cũng chỉ có thể đè nghi hoặc trong lòng xuống, nói:
- Lão tổ, con đã hoàn thành nhiệm vụ người giao cho con. Năm đó, đầu sỏ khiến cho người vẫn lạc chính là Lôi Quân Phong chủ.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, ánh mắt của Thương Huyền lão tổ cũng biến thành hơi phức tạp rồi ông nói:
- Khi các ngươi đi vào trong thì cũng đã kích hoạt cấm chế mà bản thể lưu lại để ta tỉnh dậy, cho nên ta cũng đã nghe thấy hết thảy những chuyện phát sinh rồi. Ta cũng không ngờ tới trong nội tâm người bạn này của ta vậy mà oán hận ta nhiều đến như vậy.
- Khi ta vẫn còn là thiếu niên, Lôi Quân thật sự là mục tiêu để ta hướng tới. Khi đó khi ta bị người khác bắt nạt vẫn luôn là hắn bảo hộ ta, hắn thật sự là giống như đại ca của ta.
- Về sau, khi ta trèo lên đến đỉnh của Thương Huyền Thiên này thì lại phát hiện hắn vẫn như trước ở trong thị trấn nhỏ. Chẳng qua là thiên tài năm đó đã trở thành kẻ vô danh, cho nên ta rủ hắn theo, cùng nhau khai sáng Thương Huyền Tông
- Hiện tại xem ra, chỉ sợ trong lòng của hắn cũng không cho rằng đây là một loại trợ giúp, ngược lại cảm thấy đây là sự nhục nhã rồi?
Chu Nguyên thoáng trầm mặc một lúc, nói:
- Người đã từng là tiểu đệ, về sau lại trở thành tồn tại mà hắn chỉ có thể nhìn lên, trong nội tâm nhất định sự có chút phức tạp, tự nhiên dễ dàng đi lên đường sai.
Thương Huyền lão tổ nhẹ nhàng cười khổ một tiếng. Mặc dù là ông đã trở thành Thánh Giả nhưng vẫn như trước không thể đơn giản nhìn thấu nhân tâm, đương nhiên, chuyện này cũng bởi vì Lôi Quân thật sự là biết cách che dấu quá tốt.
- Được rồi, không nói đến hắn nữa.
Thương Huyền lão tổ khoát tay áo, nói:
- Việc cấp bách trước mắt vẫn là phải giải quyết Thánh Nguyên đã.
- Lão tổ, chúng ta phải làm như thế nào mới có thể giải quyết Thánh Nguyên đây?
Chu Nguyên vội vàng hỏi:
- Hiện tại, hắn cũng đột phá Thánh Giả Cảnh rồi!
Thương Huyền lão tổ cười nhạt nói:
- Hắn thì sao có thể tính toán là Thánh Giả Cảnh được chứ, chỉ là mượn nhờ ngoại lực không phải là Thánh Giả thật sự.
- Năm đó nếu không phải là có cường giả Thánh tộc ra tay thì cho dù Thánh Nguyên có thêm một cái lá gan nữa thì hắn cũng không dám ra tay với ta.
Dứt lời, Thương Huyền lão tổ nhìn về phía Chu Nguyên, nói:
- Tiểu tử, phần sức mạnh cuối cùng này của ta vốn dĩ là vì để ngầm hãm hại Thánh Nguyên một lần nhưng trước mắt xem ra hẳn là không cần thiết rồi, đã như vậy thì chỉ có thể chính diện đấu một trận rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ hời hợt của Thương Huyền lão tổ, trong lòng Chu Nguyên cũng cảm thấy buông lỏng hơn một chút.
- Tiểu tử, tiếp đó ta phải mượn thân thể của ngươi dùng một lát rồi, mặc dù sau đó có chút đau nhức nhưng mà người trẻ tuổi dù sao cũng phải thể nghiệm đau khổ mới tiến bộ được, có phải hay không?
Thương Huyền lão tổ vặn eo bẻ cổ, nói.
Chu Nguyên sững sờ, nhưng mà còn không đợi hắn nói chuyện, Thương Huyền lão tổ ở trước mắt đã biến thành vô số điểm sáng rậm rạp, chằng chịt. Ngay sau đó, những điểm sáng này gào thét lao đến, bao trùm thân hình của hắn.
Cùng lúc đó, một luồng khí tức to lớn cao ngạo, mênh mông theo thời gian trôi qua mà dần khuếch tán ra từ trong cơ thể Chu Nguyên.
Vụt!
Lúc này, thân hình của Thánh Nguyên cung chủ đã xuất hiện ở trong không gian hư vô.
Ánh mắt của ông ta nhìn chằm chằm vào Thương Huyền Thánh Ấn đang sáng rực ở chỗ trung tâm của không gian, trong mắt xẹt qua vẻ tham lam, sau đó hắn âm lệ liếc qua Chu Nguyên đang đứng sững không nhúc nhích ở bên cạnh Thánh Ấn.
- Con kiến thật chướng mắt!
Hắn hờ hững nói, chợt cong ngón tay và búng ra, Thánh hỏa màu vàng đậm bay ra, ở những chỗ mà Thánh hỏa lướt qua, hư không đều sụp đổ. Nếu như Thánh hỏa rơi vào trên người Chu Nguyên thì chỉ sợ trong khoảnh khắc, thân thể cùng thần hồn của người sau sẽ hóa thành hư vô.
Thánh hỏa nhẹ nhàng bay xuống, nhìn như chậm chạp, nhưng mà thực tế là xuyên thẳng qua hư không, hơn nữa Thánh hỏa là không thể né tránh, cho dù Chu Nguyên có trốn đến chân trời góc biển thì Thánh hỏa kia cũng sẽ theo thần hồn của hắn để đuổi sát tới, thẳng đến khi đốt hắn thành hư vô.
Ở bên ngoài, nhìn thấy cảnh tượng này, trong nội tâm của Thanh Dương Chưởng môn lập tức cảm thấy khẩn trương, nhưng ông cũng biết, lúc này cứu viện căn bản không còn kịp rồi. Dù sao lấy thực lực của Chu Nguyên ở trước mặt Thánh Nguyên thật sự giống như là con sâu cái kiến vậy, người sau chỉ cần phất phất tay là có thể tiêu diệt Chu Nguyên rồi.
Thấy thế, mấy người Bạch Mi lão nhân, Hồng Nhai Phong chủ đau thương, thở dài, dậm chân.
Rất nhiều người cũng đồng tình lắc đầu.
Mà lúc này, ở trong ánh mắt đồng tình và thương cảm của mọi người, Thánh hỏa trong nháy mắt đã đi tới trên đỉnh đầu Chu Nguyên. Nhưng mà, vào lúc này, thân hình vốn đang cứng ngắc kia của Chu Nguyên tựa hồ là khẽ giật giật, sau đó hắn chậm rãi ngẩng đầu.
Thánh hỏa phản chiếu ở trong con ngươi của hắn.
Chu Nguyên nhìn qua Thánh hỏa rồi khẽ cười cười, sau đó há miệng, nhẹ nhàng thổi.
Phù!
Vào lúc này, Thánh hỏa đủ để thiêu chết cường giả Pháp Vực Cảnh Pháp Vực kia lại giống như là một ngọn nến, bị Chu Nguyên dễ dàng thổi tắt
Ngay sau đó, toàn bộ trời đất đều lặng lẽ trở nên yên tĩnh.
Mặc dù là Thánh Nguyên cũng không nhịn được mà há hốc mồm.