Đi thêm nửa ngày nữa là chúng ta sẽ tới Huyền Châu thành.
Trong xe ngựa rông rãi, Y Thu Thủy nhìn xem Chu Nguyên, nhẹ nhàng nói. Nếu tinh tế thì có thể phát hiện trong giọng nói của nàng che giấu đi cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Hiển nhiên, trong suốt đoạn đường này, nàng đã phải gánh chịu áp lực không hề nhỏ.
Y Đông Nhi thì ngồi bên cạnh Y Thu Thủy, một đôi mắt to lúng liếng mang theo vẻ sùng bái tràn đầy nhìn Chu Nguyên. Đêm qua, sau khi được tiếp trở về, cô bé cũng đã được nghe kể về trận đại chiến vừa xảy ra.
Chu Nguyên nghe vậy thì gật gật đầu, nhìn quanh buồng xe, bên cánh mũi còn thoang thoảng mùi thơm thiếu nữ, sắc mặt có chút mất tự nhiên. Có thể nói đây là không gian riêng tư của hai chị em Y Thu Thủy, trước đó dù cho là Mộ Triều cũng chưa từng được mời vào đây.
- Suốt chuyến đi này, may mắn mà có Chu huynh giúp đỡ. Y gia chúng ta nhất định sẽ không quên đại ân đại đức này. -Y Thu Thủy mỉm cười nói.
- Lấy tiền tài người, trừ tai họa cho người mà thôi. -Chu Nguyên lắc đầu, không muốn giành công. Nếu như không phải may mắn gặp được hai tỷ muội Y gia, thật khó nói bây giờ Chu Nguyên sẽ là tình huống gì.
Thậm chí nếu không may, có khi giờ này Chu Nguyên đã nằm trong bụng dã thú.
- Y cô nương...
- Nếu Chu huynh không chê, có thể gọi ta là Thu Thủy cũng đưược. -Đôi tay nhỏ trắng muốt như bạch ngọc của Y Thu Thủy nâng bình trà lên, nhẹ nhàng rót một chén cho Chu Nguyên, nói.
- Đương nhiên, nếu Chu huynh cảm thấy là do trước đó Thu Thủy chiêu đãi không chu đáo, trong lòng còn có khó chịu, thì Thu Thủy có thể tạ lỗi.
Chu Nguyên gãi đầu một cái, phát hiện cô gái Y Thu Thủy này đúng là không đơn giản. Chỉ nói dăm ba câu đã khiến cho Chu Nguyên không còn gì để mà phàn nàn. Khó trách tên Khâu Kỷ kia nói cô gái này có công lao rất lớn trong việc giúp Y gia nhanh chóng ổn định lại tại Tiểu Huyền châu.
Nhưng Chu Nguyên cũng hiểu rõ, thái độ của Y Thu Thủy đối với hắn chuyển biến nhiều như vậy là vì thực lực mà hắn thể hiện ra được tán thành mà thôi.
Chu Nguyên cũng không có ác cảm với hành vi này. Trên thế giới này nào có việc tự nhiên đối tốt với ai. Huống chi, hai bên cũng chỉ vừa mới nhận biết mà thôi, đâu có tình cảm gì đáng nói.
- Được rồi, Thu Thủy. -Chu Nguyên cũng không già mồm, cười gật gật đầu.
Y Thu Thủy có ý kết bạn với hắn, mà bản thân hắn cũng vậy. Dù sao hắn mới đến nơi đây, cần có một người bạn mà hắn có thể tin tưởng để giúp đỡ lẫn nhau.
Y Thu Thủy cười nhẹ một tiếng, đôi mắt đẹp cong cong, tâm tình bây giờ của nàng rất tốt. Bởi vì nàng biết, Chu Nguyên chịu gọi như vậy là đã chịu nhận nàng làm bạn bè.
Bản thân Y Thu Thủy cũng có chút lòng hiếu kỳ với một vị thiên kiêu có thiên phú kinh người lại đến từ một thiên vực khác như Chu Nguyên.
- Thu Thủy, ta vừa tới Thiên Uyên vực, còn chưa biết tình huống cụ thể của nơi đây. Không biết muội có thể thông tin cho ta một chút, miễn cho đến lúc không biết gì lại đắc tội với người không nên đắc tội, được không? -Chu Nguyên cười nói.
Sau khi xác định mối quan hệ thân thiết hơn với Y Thu Thủy, Chu Nguyên bắt đầu tìm hiểu các tin tức liên quan tới Thiên Uyên vực. Đây mới là mục đích chủ yếu mà hôm nay Chu Nguyên tìm gặp nàng. Trước khi đến Huyền Châu thành, hắn cần phải hiểu rõ toàn bộ những thông tin này, từ đó mới có quyết định cho kế hoạch về sau.
Y Thu Thủy nghe vậy, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao Chu Nguyên cũng là người đến từ Thiên vực khác, vừa mới đi tới một nơi xa lạ thế này, đương nhiên là cần phải tìm hiểu tình huống phân bố thế lực ở nơi đây.
- Thiên Uyên vực chính là do Thương Uyên Đại Tôn sáng lập. Chắc hẳn huynh cũng biết điều này...-Lúc nhắc tới Thương Uyên Đại Tôn, trên mặt Y Thu Thủy không khỏi hiện lên vẻ kính sợ. Dù sao đây cũng là đại nhân vật danh chấn các Thiên.
- Nhưng đáng tiếc là vào nhiều năm trước, Thương Uyên Đại Tôn đột nhiên rời đi Hỗn Nguyên Thiên, đến nay vẫn không có tin tức. Thậm chí còn có nghe đồn là ông ấy đã mất...-Y Thu Thủy than nhẹ một tiếng, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho mấy năm trở lại đây, thế cuộc Thiên Uyên vực có chút rung chuyển.
- Nếu Thương Uyên Đại Tôn đã mất tích nhiều năm, vậy bây giờ do ai quản lý Thiên Uyên vực? -Chu Nguyên hỏi.
- Nguyên Lão viện là cơ cấu quyền lực dưới Thương Uyên Đại Tôn. Thế nên khi Thương Uyên Đại Tôn không có mặt thì Nguyên Lão viện sẽ thay mặt ông quản lý Thiên Uyên vực... Bây giờ trong Nguyên Lão viện có năm ghế.
- Nguyên Lão viện lại thành lập Trưởng Lão đoàn, ở phía dưới nữa thì là 900 châu Thiên Uyên vực. Mỗi một châu do một vị châu chủ quản lý. Mà Tiểu Huyền châu chúng ta cũng là một trong số đó.
- 900 châu?! -Chu Nguyên không khỏi giật mình trong lòng, ở Thiên Uyên vực lại có tới 900 khu vực cùng loại với nơi Tiểu Huyền châu này? Thế thì Thiên Uyên vực lại rộng lớn tới nhường nào?
Dựa theo dự đoán của hắn, chỉ sợ lực lượng của một vực này thôi đã đủ để chống lại toàn bộ Thương Huyền Thiên rồi... Thế mà trong Hỗn Nguyên Thiên lại còn có thêm tám cái vực ngang ngửa với Thiên Uyên vực nữa!
“Quả không hổ danh là Thiên số một chỉ xếp sau các Thiên của Thánh tộc!”
Chu Nguyên lộ ra vẻ suy tư, một lát sau lại hỏi:
- Vậy năm ghế của Nguyên Lão viện đang thuộc về ai vậy?
Y Thu Thủy duỗi ra năm ngón tay, đếm từng cái một:
- Thiên Linh tông, Bạch tộc, Huyền Tinh tộc, Mộc tộc...đây chính là bốn đại thế lực đã đi theo Thương Uyên Đại Tôn mở rộng Thiên Uyên vực năm xưa. Bọn họ đều có lịch sử lâu đời, trong đó đầu nguồn huyết mạch của ba đại tộc đều là do Thánh Giả sáng tạo. Tuy rằng bây giờ trong tộc đã không còn Thánh Giả, nhưng huyết mạch để lại vẫn rất bất phàm.
Chu Nguyên không khỏi động dung. Trong quá khứ, ba đại tộc Bạch tộc, Huyền Tinh tộc, Mộc tộc đều đã từng xuất hiện Thánh Giả? Quả là khó lường. Phải biết là ở toàn bộ Thương Huyền Thiên thì mới chỉ xuất hiện một vị Thánh Giả là Thương Huyền lão tổ mà thôi!
- Còn một người nữa đâu?
- Một người còn lại chính là đại nhân Si Tinh. -Y Thu Thủy cười khẽ một tiếng, có thể thấy vừa nhắc tới vị đại nhân Si Tinh này thì biểu lộ của nàng trở nên càng thêm tôn kính.
- Si Tinh? -Chu Nguyên không khỏi kinh ngạc, bởi vì đây là người duy nhất dùng tư cách cá nhân để tham gia vào Nguyên Lão hội.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Y Thu Thủy liền hiểu hắn đang thắc mắc điều gì, thế là cười nói:
- Đại nhân Si Tinh cũng không cần có thế lực nào chống lưng. Bởi vì sư phụ của nàng chính là Thương Uyên Đại Tôn. Nàng là một trong hai vị đệ tử thân truyền của Đại Tôn.
Trong mắt Chu Nguyên lướt nhanh qua vẻ kích động, cuối cùng cũng hỏi được tới vấn đề chính!
Thế nhưng, rất nhanh hắn đã cảm thấy có gì đó không đúng, không nhịn được hỏi lại:
- Nàng? Vị đệ tử thân truyền này của Thương Uyên Đại Tôn lại là nữ à?
“Thế nhưng trước đó không phải là sư phụ từng nói là mình có hai vị sư huynh sao?!”
Y Thu Thủy ra vẻ tức giận, nhìn về phía Chu Nguyên:
- Nữ thì sao chứ? Huynh xem thường nữ nhân à?!
Phải biết là trong toàn bộ Thiên Uyên vực, có không biết bao nhiêu thiếu nữ đều coi Si Tinh là mục tiêu phấn đấu và học hỏi, trong đó có cả Y Thu Thủy nàng!
Đầu óc Chu Nguyên vẫn cứ mơ hồ, tình huống là thế nào đây?
Chẳng lẽ hắn nghe nhầm, không phải sư huynh, mà là sư tỷ?!