Doanh địa vốn hỗn loạn thì lúc này đã hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng lốp bốp do củi khô cháy thỉnh thoảng vang lên.
Mặc kệ là nhóm người Y gia hay Khâu gia, thì đều đờ cả mặt, nhìn khu vực đổ nát ở nơi xa. Lúc trước, chính mắt bọn họ nhìn thấy Chu Nguyên trực tiếp đá bay Từ Phong về phía đó...
Nhưng mà, Từ Phong là Thần Phủ cảnh hậu kỳ đấy!
Tuy rằng Từ Phong mới bước chân vào cảnh giới Thần Phủ hậu kỳ chỉ mới hai tháng, nhưng sức chiến đấu của hắn đã rất mạnh mẽ, ngay cả người có Thần Phủ cấp tám như Y Thu Thủy cũng khó có thể chống lại. Thế nhưng vì cái gì mà Chu Nguyên, cũng với cảnh giới Thần Phủ trung kỳ, lại có thể bộc phát ra lực lượng kinh khủng đến vậy?
Gương mặt lạnh lùng của Triệu Nguyệt cũng đang trong trạng thái đờ đẫn. Sau một hồi khá lâu, nàng không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
- Làm sao có thể như vậy? -Từ đôi môi đỏ của nàng truyền ra vài tiếng trầm thấp. Tuy nói nhìn thấy Từ Phong bị đánh bay, nàng phải phấn khởi mới đúng. Nhưng vì cảnh tượng trước mắt quá mức rung động, làm cho nàng quên đi niềm vui mừng ấy.
Trước đó, Triệu Nguyệt vẫn luôn coi Chu Nguyên là tên lừa gạt, thậm chí còn khá xem thường hắn. Nhưng sự thực trước mắt lại làm cho những hoài nghi lúc trước của nàng trở nên cực kì buồn cười.
Hiển nhiên, không phải là Chu Nguyên nói láo gạt người, mà là ánh mắt của nàng quá thấp...
Vừa nghĩ tới đây, Triệu Nguyệt không khỏi xấu hổ trong lòng.
Khác biệt với cảm giác xấu hổ của Triệu Nguyệt, sắc mặt của đám thanh niên Mộ Triều thì lại biến đổi không chừng. Nếu như nói Triệu Nguyệt chỉ có tâm lý đề phòng hoài nghi Chu Nguyên, thì bọn hắn là thực sự vẫn luôn xem thường một kẻ nhà quê đến từ Thiên Vực khác như Chu Nguyên...
Thậm chí mấy ngày gần đây, bọn họ còn đem Chu Nguyên ra làm trò cười.
Bây giờ nghĩ lại, ai mới là kẻ đáng bị chê cười, không cần nghĩ cũng biết.
Mộ Triều cười khan một tiếng, vẻ tươi cười cực kỳ miễn cưỡng, cố gắng không để lộ ra cảm xúc e sợ trước mặt Y Thu Thủy, nói:
- Xem ra là kiêu tử của Thiên Vực khác cũng không đến nỗi nào...
- Chắc hẳn tại quê quán của mình, tên Chu Nguyên này cũng là kiêu tử tuổi trẻ đỉnh cao nhất.
- Tuy nhiên, mặc dù chúng ta đánh giá rất cao năng lực của hắn. Nhưng nếu như phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Hỗn Nguyên Thiên, không, chỉ nhìn Thiên Uyên vực thôi, thì chỉ sợ là còn chưa đủ để có một vị trí trong bảng xếp hạng Thần Phủ cảnh chúng ta.
Trong lời nói lộ rõ sự kiêu ngạo về cảm giác ưu việt.
Ở bên cạnh, các đệ tử trẻ tuổi của các đại gia tộc kia cũng nhao nhao phụ họa:
- Thiên Uyên vực chúng ta có 38 người được ghi danh trên Thần Phủ bảng của Hỗn Nguyên Thiên, mấy người này mới chân chính là thiên chi kiêu tử, kinh tài tuyệt diễm. Nếu giờ Chu Nguyên mà đụng phải bất kỳ một ai trong số họ thì chỉ sợ là khó có thể địch nổi.
Cả đám ngươi một câu, ta một lời, nhìn như đang thảo luận, nhưng thực tế là đang cố gắng chứng tỏ thực lực như vậy của Chu Nguyên vẫn chưa là gì, lấy cái đó để làm dịu cảm xúc khó chịu trong lòng.
Trên khuôn mặt của Y Thu Thủy lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Hình như mọi người đều quên là bây giờ Chu Nguyên mới là Thần Phủ cảnh trung kỳ mà thôi.
Âm thanh của đám người Mộ Triều lập tức im bặt lại, sắc mặt biến đổi cực kì đặc sắc.
Bởi vì toàn bộ những người ghi danh trên Thần Phủ bảng của Hỗn Nguyên Thiên đều có tu vi Thần Phủ hậu kỳ. Mà bây giờ Chu Nguyên mới chỉ có cảnh giới Thần Phủ trung kỳ đã mạnh như vậy, mặc dù hiện tại chưa thể đối phó với những người kia, nhưng nếu để hắn tiếp tục tiến bộ thì sao đây?
Đối mặt với thực lực kinh người vừa được thể hiện của Chu Nguyên, dù cho đám người Mộ Triều không muốn thừa nhận, cũng phải hiểu một khi hắn bước vào cảnh giới Thần Phủ hậu kỳ thì sẽ mạnh mẽ tới nhường nào.
Khi đó, nói không chừng Chu Nguyên cũng có thể ghi danh lên Thần Phủ bảng.
Mà phàm là người có thể ghi danh lên Thần Phủ bảng thì đều là thiên kiêu tuyệt thế. Ví như trong thế hệ trẻ tuổi của Tiểu Huyền châu bọn hắn thì chỉ có Y Thu Thủy là có cơ hội, về phần những người khác thì đều không có khả năng...
Thế nên câu nói đơn giản của Y Thu Thủy lại buộc đám người Mộ Triều phải đối mặt với sự thực tàn khốc.
Nhìn thấy đám người này yên tĩnh lại, đôi môi đỏ của Y Thu Thủy hơi cong lên. Làm sao mà nàng không biết tâm tư của đám người này cơ chứ, phải thừa nhận người khác hơn mình là một việc khó khăn lắm sao?
Dù cho Chu Nguyên là người đến từ Thiên vực khác, thế chẳng lẽ Thiên vực khác không thể xuất hiện thiên kiêu tuyệt thế à?
Mà khi mấy người bên này dần tỉnh táo lại, thì những người Phong Ma đạo bên kia lại vẫn còn rung động nhìn đống đất đá sụp đổ ở nơi xa. Sau đó ánh mắt ai nấy nhìn về Chu Nguyên đều trở nên sợ hãi.
- Các huynh đệ Phong Ma đạo, không cần phải sợ hãi. Mặc dù tiểu tử kia đánh bại Từ Phong, nhưng tất nhiên là hắn cũng đã hết sức rồi! -Khâu Kỷ nhìn thấy đám người có dấu hiệu muốn từ bỏ, trong lòng lo sợ, vội vàng nói.
Vút!
Chỉ tiếc âm thanh của hắn vừa dứt, đám người Phong Ma đạo kia lại trực tiếp quay đầu chạy trốn.
Bọn hắn chạy thẳng về phía đống đổ nát ở đằng xa, phá đi các tảng đá che lấp bên trên, tựa hồ là lôi ra được một bóng người, sau đó nhanh chóng rút đi, tan biến trong màn đêm.
Cả đám đều không để ý tới lời kêu gọi của Khâu Kỷ. Thân là đám người sống bằng nghề giết chóc, giác quan của bọn hắn đều bén nhạy hơn người thường. Thế nên bọn hắn biết, nếu như còn tiếp tục ở lại chỗ này thì chỉ sợ là sẽ chẳng bao giờ còn có cơ hội trốn thoát nữa.
Khâu Kỷ thấy vậy, sắc mặt tái nhợt. Khâu gia bọn hắn che chở Phong Ma đạo nhiều năm như vậy, thế mà đến lúc cần lại chẳng có tác dụng gì.
- Một đám phế vật! -Khâu Kỷ nghiến răng nghiến lợi nói.
Chợt, hắn xoay đầu lại, nhìn chòng chọc vào Chu Nguyên, hít sâu một hơi, nói:
- Bằng hữu, lần này là do ánh mắt ta vụng về, thực lực của ngươi rất không tệ. Nhưng ngươi cũng nên hiểu, chừng đó thực lực của ngươi vẫn chưa là gì với Khâu gia ta.
- Nếu như lúc này ngươi biết điều rời đi, Khâu gia ta có thể từ bỏ không truy cứu cái chết của tiểu công tử.
- Thậm chí, nếu ngươi nguyện ý, có thể giúp đỡ Khâu gia bắt giữ Y Thu Thủy. Mặc kệ cô ta cho ngươi bao nhiêu thù lao, Khâu gia có thể cho ngươi gấp đôi!
- Có sự hỗ trợ của Khâu gia ta, ngươi có thể nhanh chóng bước chân vào cảnh giới Thần Phủ hậu kỳ, tiền đồ vô hạn!
Khâu Kỷ vừa nói ra mấy lời này, Triệu Nguyệt không khỏi biến sắc. Kẻ này đúng là độc ác, vậy mà dự định lôi kéo Chu Nguyên. Nếu Chu Nguyên thật phản bội bọn họ, thì chỉ sợ là bọn họ sẽ lâm vào tuyệt cảnh.
- Đại tiểu thư! -Triệu Nguyệt nhìn về phía Y Thu Thủy, không nhịn được nhỏ giọng gọi.
Nhưng thật lạ là Y Thu Thủy xua xua tay, ra hiệu Triệu Nguyệt không cần khẩn trương, đôi mắt sáng thì lẳng lặng nhìn Chu Nguyên, dường như không hề lo lắng Chu Nguyên sẽ đồng ý hứa hẹn của Khâu Kỷ.
Y Thu Thủy biết, Chu Nguyên không phải là người ngu xuẩn như vậy.
Quả nhiên, Chu Nguyên nghe Khâu Kỷ nói xong thì không khỏi bật cười, nói:
- Đến lúc này rồi mà còn nói mấy lời thế này. Nếu ta mà đến Khâu gia khác ngươi thì chỉ sợ là kết cục còn thảm hại hơn so với tên Từ Phong kia.
Chu Nguyên đã trải qua quá nhiều sóng gió, làm sao có thể tùy tiện tin Khâu Kỷ cho được?
Khâu Kỷ biến đổi sắc mặt, ánh mắt lại trở nên âm tàn. Hắn nhìn thoáng qua giữa sân, trong lòng hiểu rõ, nhiệm vụ lần này của hắn thất bại rồi.
Hắn không thể ngăn cản Y Thu Thủy trở về Huyền Châu thành.
- Được lắm, coi như lần này ta thua. Nhưng Chu Nguyên, ngươi cũng đừng vội đắc ý, dám đắc tội Khâu gia ta, sẽ có lúc ngươi phải hối hận!
- Còn tưởng rằng một cái Y gia đã suy tàn còn có thể bảo vệ ngươi?
- Đúng là buồn cười!
- Chờ đến lúc ngươi rơi vào trong tay của ta, ta nhất định phải bắt ngươi trả giá cho mối nhục ngày hôm nay.
Khâu Kỷ tung ra mấy câu nói ác độc, sau đó cũng không do dự nữa, vung tay lên, mang theo đám người nhanh chóng rút lui vào trong bóng tối, trốn đi thật xa.
Chu Nguyên lẳng lặng nhìn bọn người Khâu Kỷ chạy trốn, cũng không truy đuổi. Dù sao nhân số của kẻ địch đông đảo, trời tối tình huống không rõ ràng. Nếu cứ tùy tiện truy đuổi không khéo sẽ đẩy bản thân vào trong hiểm cảnh.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của tối nay là hóa giải vụ vây giết của Khâu gia.
Bây giờ, đội ngũ của Phong Ma đạo và Khâu gia đã rút đi, nhiệm vụ đã hoàn thành viên mãn.
Vòng sáng Thần Phủ sau lưng Chu Nguyên dần dần tán đi, thân hình hạ xuống, nhìn quét qua đám người, sau đó dừng ở trên thân Y Thu Thủy. Lúc này đôi mắt sáng rõ của nàng vẫn đang quan sát hắn.
Chu Nguyên cười với nàng.
- Y cô nương, sao nào, giao dịch vụ này không hề chịu thiệt chứ?
Tại bên cạnh đống lửa còn sót lại, người thiếu nữ xinh đẹp, dáng đứng uyển chuyển, mắt ngọc mày ngài, cực kì xinh đẹp. Nghe thấy câu nói của Chu Nguyên, nàng không khỏi che môi cười khẽ, dáng vẻ cực kì kiều mị động lòng người.
Nàng gật nhẹ đầu, êm ái nói:
- Ừm!