Oanh!
Ánh ngọc sáng chói bộc phát ra từ trong cơ thể Chu Nguyên, một luồng áp lực mạnh mẽ dần dần lan tràn, khiến cho vô số ánh mắt kinh sợ bắn tới.
Ngay trong chớp mắt khi khởi động xong Huyền Thánh Thể, mặt đất dưới chân Chu Nguyên rạn nứt, mà thân hình của hắn cũng hóa thành một cái bóng mờ bắn mạnh ra, trực tiếp chủ động tiến công Từ Phong.
- Không biết sống chết!
Từ Phong thấy vậy, không khỏi nhe răng cười. Lúc này, toàn thân hắn đen kịt như người sắt, năm ngón tay nắm chặt, nguyên khí xoay tròn nơi nắm đấm tạo thành vòng xoáy. Từ Phong đấm ra một quyền, không khí bị đánh nổ, trực tiếp hướng thẳng về phía mà Chu Nguyên đang lao tới.
- Từ Phong, đánh chết tươi tên tiểu tử kia đi! -Khâu Kỷ ở một bên cũng hô lên, trong mắt tràn đầy sát ý.
Mặc dù mức độ nguyên khí của Chu Nguyên khiến cho người ta phải kinh ngạc, nhưng Từ Phong cũng không kém. Phải biết sở dĩ Từ Phong có thể hoành hành tại Tiểu Huyền châu trong nhiều năm, cũng không hẳn là bởi vì có Khâu gia ủng hộ ngầm, mà chủ yếu là thực lực bản thân hắn cũng cực kì mạnh mẽ.
Hơn nữa, Từ Phong còn tu luyện cả nguyên khí lẫn thân thể. Thế nên mặc dù hắn mới chỉ bước vào cảnh giới Thần Phủ hậu kỳ cách đây hai tháng, nhưng sức chiến đấu đã có thể sánh ngang với các cao thủ Thần Phủ hậu kỳ lâu năm.
Thế nên, rất nhiều người đều cho rằng hành vi chủ động tiến công của Chu Nguyên là tự rước lấy nhục.
- Kẻ này quá lỗ mãng. Từ Phong song tu thân thể cùng nguyên khí nên khả năng cận chiến cực mạnh. Thế mà hắn lại lựa chọn phương thức cận chiến với Từ Phong! -Triệu Nguyệt nhíu lại lông mày, không nhịn được gấp giọng nói.
Dưới cái nhìn của nàng, nếu mức độ nguyên khí của Chu Nguyên đã không kém hơn Từ Phong, thì cứ lấy nguyên khí để mà tác chiến. Chỉ như vậy mới có thể phát huy ưu thế tự thân.
Y Thu Thủy cũng đang quan sát cuộc chiến, nghe vậy thì nói khẽ:
- Coi làn da Chu Nguyên thì có vẻ là hắn cũng tu luyện thân thể.
Mộ Triều đứng ở một bên nhìn thấy vẻ mặt quan tâm kia của Y Thu Thủy, trong lòng khó chịu, thản nhiên nói:
- Cho dù hắn cũng tu luyện thân thể thì cũng chưa chắc đã bằng được Từ Phong. Phải biết công pháp luyện thể của Từ Phong là Thiên Nguyên thuật cấp độ trung phẩm - Huyền Thiết Thuật. Chính là dựa vào bộ công pháp này mà Từ Phong có thể nhởn nhơ tại Tiểu Huyền châu trong nhiều năm như vậy.
Y Thu Thủy nghe vậy, từ chối cho ý kiến, chỉ cười khẽ một tiếng. Nàng vốn thông minh tinh tế, làm sao không rõ tâm thái của Mộ Triều đây?
Oanh!
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, thân hình Chu Nguyên đã bay thẳng tới, sau đó hai bóng người ầm vang đụng vào nhau.
Song quyền va chạm.
Ong ong!
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy một làn sóng xung kích hình thành rồi lan ra, mặt đất trong doanh địa không chịu nổi, bắt đầu nứt vỡ.
Rất nhiều ánh mắt đều tập trung nhìn vào đầu nguồn của làn sóng xung kích kia.
Chỉ thấy ở nơi đó, hai nắm đấm đối đầu nhau, nguyên khí cuồng bạo tàn phá bừa bãi xung quanh thân thể hai người. Hình thể của cả hai chênh lệch rất lớn, so với chiều cao như tiểu cự nhân của Từ Phong, trông Chu Nguyên có vẻ mảnh mai cùng gầy yếu hơn nhiều...
Thế nhưng dường như trong thân thể gầy yếu ấy lại ẩn chứa lực lượng vô tận. Bởi vì dù cho trải qua vụ va chạm kinh khủng vừa rồi, thân thể hắn vẫn cứ vững chắc như bàn thạch, không nhúc nhích tí nào.
Lực lượng cuồng bạo va đập vào thân thể hắn như thủy triều, nhưng đều bị ánh ngọc bên ngoài làn da Chu Nguyên ngăn cản lại.
- Làm sao có thể như vậy?!
Sắc mặt Từ Phong không khỏi biến đổi. Đòn tấn công lần này của hắn đã có sự kết hợp của cả sức mạnh nguyên khí lẫn sức mạnh thân thể, còn mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước, thế mà Chu Nguyên vẫn có thể đón đỡ được?!
Ầm ầm!
Mặc kệ Từ Phong vẫn còn đang chấn kinh, nắm đấm Chu Nguyên lại run lên, hóa thành vô biên vô hạn quyền ảnh, bao phủ về phía Từ Phong.
Mỗi một quyền ảnh là một cái bóng lưu lại do nắm đấm vung ra quá nhanh tạo thành, ẩn chứa lực lượng cực kì cường đại.
Ngay cả hư không trước mặt cũng bị ảnh hưởng gợn sóng giống như mặt hồ.
- Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi chắc?! -Thế công dồn dập của Chu Nguyên cũng khiến cho Từ Phong nổi điên. Hắn vốn là kẻ điên cuồng, thường xuyên phải liều mạng, hắn hiểu rõ tại trong tình thế như thế này thì không thể rụt rè, một khi sinh ra cảm giác sợ hãi là đã mất đi quyền chủ động.
Thế là hắn gầm lên một tiếng, vung nắm đấm cứng rắn như sắt của mình đỡ lấy vô tận quyền ảnh của Chu Nguyên.
Oanh! Oanh!
Thế là trong doanh địa vang lên liên tiếp những tiếp nổ như sấm rền do nắm đấm của hai bên va chạm.
Mặt đất xung quanh hai người cũng bắt đầu sụp đổ.
Toàn bộ doanh địa đều đã bị phá hủy, người của hai bên chỉ có thể liên tục lùi lại phía sau.
Rống! Rống!
Vô số quyền ảnh va đụng vào nhau, tựa như thiên thạch va chạm, kinh thiên động địa.
Theo thời gian dần trôi qua, sắc mặt Từ Phong bắt đầu trở nên khó coi. Bởi vì hắn phát hiện ra, mặc kệ hắn sử dụng lực lượng mạnh tới mức nào, thì Chu Nguyên vẫn cứ có thể đón đỡ được, tựa như một bức tường sắt, không thể phá vỡ.
Điều này làm cho Từ Phong khó có thể tin nổi. Không ngờ chỉ là một tên Thần Phủ cảnh trung kỳ lại có thể ép cho hắn không thể làm gì được?!
Hơn nữa, điều mà Từ Phong càng lo lắng hơn chính là càng va chạm, dường như lực lượng thân thể của Chu Nguyên lại càng mạnh mẽ.
Lúc mới đầu, lực lượng của Chu Nguyên chỉ khiến cho hắn cảm thấy khá vướng víu. Nhưng đến bây giờ, lực lượng của hắn lại càng mượt mà và mạnh mẽ, tựa như một cỗ máy lúc mới đầu chỉ là khởi động, bây giờ mới triệt để hoạt động hết công suất.
Hiển nhiên, cảm giác vướng víu mới đầu của Từ Phong là do Chu Nguyên trọng thương mới khỏi, còn chưa hoàn toàn khống chế được lực lượng.
Chu Nguyên đang dùng hắn như một tấm bia để quen thuộc lại sức mạnh thân thể mà thôi.
- Thế công của ngươi bắt đầu yếu đi rồi. Quyền ảnh va chạm, Chu Nguyên cười nhạt một tiếng.
Lúc này, máu huyết toàn thân Chu Nguyên nóng bỏng như lò lửa, lực lượng bàng bạc chảy xuôi toàn thân.
- Thần Phủ cảnh hậu kỳ mà chỉ có thực lực này thôi sao?
- Ngươi quá kém so với một người cũng là Thần Phủ cảnh hậu kỳ mà ta gặp trước đây. -Hiển nhiên, Chu Nguyên đang nói tới Võ Dao.
Trước đó, khi chiến đấu cùng với Võ Dao, suốt cả trận đấu Chu Nguyên đều bị áp đảo. Tuy rằng bây giờ hắn đã là Thần Phủ cảnh trung kỳ, nhưng Chu Nguyên cảm giác nếu mình gặp phải Võ Dao thì vẫn chẳng có bao nhiêu phần thắng.
Bởi vì ở cấp bậc kiêu tử như Võ Dao thì cũng có thể vượt cấp thắng địch, chứ không phải chỉ riêng một mình Chu Nguyên.
Huống chi, hắn đang tiến bộ, nhưng Võ Dao cũng đâu có dừng lại.
- Nếu ngươi đã muốn chết, thì ta thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.
Đối mặt với thái độ hờ hững mỉa mai của Chu Nguyên, Từ Phong không khỏi nổi giận. Hai con mắt hắn trở nên đỏ bừng, bàn chân giẫm mạnh một cái, thân hình khổng lồ phóng lên tận trời.
- Thiết Tê Đạp Địa Thuật!
Chỉ thấy lỗ chân lông toàn thân Từ Phong chảy ra máu tươi, nhuộm đỏ toàn thân hắn. Một luồng khí thế ngang ngược bộc phát ra.
- Rống!
Một tiếng gào thét của cự tê vang vọng trên bầu trời. Cùng với đó, hư ảnh một con cự tê hiển hiện, mang theo một cỗ lực lượng kinh khủng đè ép xuống.
Tiếng nổ chói tai vang lên.
Mặt đất dưới chân lập tức sụp đổ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của đám người Y Thu Thủy, Triệu Nguyệt, Mộ Triều đều biến đổi, hiển nhiên là Từ Phong đã bị Chu Nguyên ép cho phải phát huy hết thảy thủ đoạn của mình rồi.
Ầm ầm!
Lực lượng cuồng bạo gào thét ở trên không, nguyên khí cuồn cuộn bao quanh thân thể Từ Phong, hóa thành hư ảnh một con tê giác khổng lồ, mạnh mẽ đè ép xuống.
Có thể tưởng tượng nếu đòn tấn công này mà rơi xuống, toàn bộ khu vực rừng núi này sẽ bị san thành bình địa.
- Rốt cuộc cũng có chút dáng vẻ giống Thần Phủ cảnh hậu kỳ.
Chu Nguyên tự nói, trong mắt không kinh hãi chút nào, trái ngược lại, lại toàn là kích động, hai tay hắn nhanh chóng kết ấn.
Nguyên khí bàng bạc giữa thiên địa lập tức lao tới.
Những nguyên khí ấy ngưng tụ tại bên ngoài thân thể Chu Nguyên, hình thành một quang ảnh thần bí với đôi cánh dài.
Chính là Thái Huyền Thánh Linh Thuật!
Chu Nguyên híp mắt lại, quan sát quang ảnh cự tê đang lao tới gần. Trong chớp mắt tiếp theo, hai cánh vỗ vỗ, thân thể Chu Nguyên xoay một vòng như con quay. Cùng với đó, chân phải cũng mượn lực quay vung ra, đá mạnh vào trong hư không.
Vút vút!
Vô số chiếc lông tơ màu trắng từ Thiên Nguyên bút bay ra, hội tụ bao trùm phần mũi chân, sau đó nhanh chóng biến thành màu đen nhánh.
- Phá Nguyên!
Quang ảnh cự tê lao tới...
Keng!
Ngay sau đó, trong vô số những ánh mắt rung động của người xung quanh, chỉ thấy mũi chân Chu Nguyên phá không, vừa vặn đụng phải quang ảnh con cự tê kia. Trong chớp mắt khi va chạm xảy ra, một âm thanh thanh thúy như khi sắt thép va đụng vang lên.
Ầm ầm!
Một luồng gió lốc không cách nào hình dung bộc phát ra.
Bất luận là Y Thu Thủy hay đám người Khâu Kỷ đều không thể khống chế, thân hình bay ngược lại phía sau, ánh mắt ai nấy tràn đầy sợ hãi.
Vừa lùi lại, bọn họ cũng vừa tập trung quan sát chiến trường nơi xảy ra vụ va chạm. Bọn họ hiểu, sau lần va chạm này, kết quả của cuộc đấu sẽ xuất hiện.
- Đồ không biết trời cao đất rộng, lại dám cứng đối cứng cùng với Từ Phong! Đúng là châu chấu đá xe! -Khâu Kỷ khinh thường nói.
Bành!
Nhưng mà, ngay khi hắn vừa nói xong, xung quanh doanh địa lại đột nhiên vang lên vô số tiếng kinh hô, mà con ngươi Khâu Kỷ cũng co rút lại.
Bởi vì hắn nhìn thấy, ngay sau khi va chạm cùng với một cước đen kịt của Chu Nguyên, quang ảnh cự tê lại chỉ duy trì được mấy giây, sau đó đột nhiên ầm vang nổ tung.
Trên gương mặt Từ Phong cũng lộ ra vẻ kinh sợ.
Hắn không ngờ tới một cước của Chu Nguyên lại có thể kinh khủng đến thế.
Ầm!
Một cước đen kịt kia đá nát quang ảnh cự tê, vẫn chưa hết lực, tiếp tục xoay qua đánh mạnh vào thân thể Từ Phong.
Lực lượng của một cước ấy đủ để đá bay một ngọn núi.
Phốc phốc!
Từ Phong phun ra một ngụm máu tươi. Ngay sau đó, thân hình của hắn bị đá bay ra mấy ngàn trượng, va vào trong một vách đá, làm cho cả vách đá đều ầm vang sụp đổ, từng tảng đá to lăn lông lốc xuống trực tiếp vùi lấp thân thể Từ Phong, không rõ sống chết.
Mà lúc này, trong doanh địa chỉ còn có thân ảnh Chu Nguyên đứng lơ lửng trên không, khói bụi dần dần lắng lại, phần lông tơ đen kịt bao trùm mũi chân hắn cũng dần rút đi.
Toàn bộ doanh địa đều trở nên yên tĩnh như chết.
Giờ khắc này, mặc kệ là Y Thu Thủy, Triệu Nguyệt, Mộ Triều hay là Khâu Kỷ, đều nhìn chằm chằm thân ảnh người thiếu niên trẻ tuổi kia, da đầu tê dại cả đi.
Chỉ có thực lực Thần Phủ cảnh trung kỳ, mà có thể một chân đá bay một tên Thần Phủ cảnh hậu kỳ, bây giờ không biết sống chết...
Đây là tên quái vật từ đâu chui ra vậy?!