Trong doanh địa hỗn loạn, ngay tại thời khắc khi Chu Nguyên ra tay, thì tưởng như tất cả chém giết đều tạm thời dừng lại, vô số ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc không gì sánh được nhìn về phía Chu Nguyên.
Đặc biệt là mấy người Triệu Nguyệt cùng Mộ Triều, vẻ mặt giật mình tựa như gặp quỷ.
Bọn hắn không thể ngờ tới, tại thời khắc nguy hiểm nhất khi Y Thu Thủy gặp nạn, chính là người mà bọn hắn vẫn luôn đem ra làm trò cười kia lại ra tay giúp đỡ...
- Làm sao có thể?! -Vẻ mặt Mộ Triều lúc trắng lúc xanh, không nhịn được kêu lên.
Khuôn mặt tuyệt đẹp của Triệu Nguyệt cũng lộ rõ vẻ kinh nghi, nàng có chút không dám tin tưởng đây là sự thật. Nhưng hình ảnh Chu Nguyên tiện tay đỡ lấy một quyền gần như vô địch của Từ Phong đã buộc nàng phải tin vào sự thật này.
Hóa ra thực lực của Chu Nguyên cũng không hề tầm thường.
Xem ra ánh mắt của tất cả mọi người đều đã vụng về... Chẳng lẽ Chu Nguyên thật là cao thủ ẩn tàng?
Khác biệt với vẻ khó tin lộ rõ của đám người, người trong cuộc Y Thu Thủy thì bình tĩnh rất nhiều, nhưng từ vẻ lấp lóe trong con ngươi của nàng cũng có thể nhìn ra nội tâm của nàng cũng chấn động.
Nghe thấy âm thanh cười nhạt xen lẫn nhạo báng kia của Chu Nguyên, khuôn mặt trắng nõn của Y Thu Thủy không khỏi hiện lên vẻ xấu hổ, nói khẽ:
- Đúng là Thu Thủy có mắt mà không biết cao nhân, mong rằng Chu huynh chớ trách.
Chu Nguyên cười ung dung một tiếng, nói:
- Cao nhân cái gì chứ... nào có cao nhân nào mặt dạn mày dày như ta đây?
Y Thu Thủy mỉm cười, chững chạc nói:
- Đó là đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết.
“Trước đó cũng chưa thấy cô coi ta là đại trượng phu.” -Đây là câu nói trong lòng Chu Nguyên.
Trong chớp mắt khi hai người nói chuyện, Từ Phong cũng tỉnh hồn lại, ánh mắt âm lãnh của hắn khóa chặt Chu Nguyên, lạnh lùng nói:
- Người rảnh rỗi chui từ đâu ra, dám quản việc của Phong Ma đạo à?!
- Là tên khốn nhà ngươi! -Mà ánh mắt Khâu Kỷ thì đột nhiên trở nên hung ác khi nhìn rõ Chu Nguyên, hiển nhiên là cũng đã nhận ra tên hung thủ từ trên trời giáng xuống đập chết công tử nhà hắn.
- Từ Phong, giết hắn, hắn chính là hung thủ đã hại chết công tử! -Khâu Kỷ ra lệnh cho Từ Phong.
Từ Phong bình tĩnh nói:
- Nếu kẻ này đã lựa chọn ngăn cản ở trước mặt ta, vậy tất nhiên hôm nay hắn sẽ không còn đường sống!
Ánh mắt Từ Phong mang theo vẻ hung ác, nhìn chằm chằm Chu Nguyên, nói:
- Tiểu tử, dám chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân trước mặt ta à? Rất tiếc là ngươi lựa chọn sai đối tượng rồi!
Oanh!
Ở sau lưng Từ Phong, ba vòng sáng Thần Phủ chấn động, một dòng lũ nguyên khí lao ra, tựa như một con mãng xà, vồ về phía Chu Nguyên.
- Chu Nguyên, chúng ta liên thủ, hắn không đấu lại hai người! -Đôi mắt đẹp của Y Thu Thủy không khỏi ngưng tụ, nói.
Chỉ là Chu Nguyên vẫn hết sức bình tĩnh, vung tay áo lên, một luồng nhu kình đẩy nhẹ Y Thu Thủy lùi về sau, nói:
- Cô cứ đi ổn định cục diện, giao hắn cho ta là được.
Thân thể Chu Nguyên chấn động, nguyên khí màu vàng óng gào thét lao ra, nhanh chóng hình thành hai vòng sáng Thần Phủ sau lưng hắn. Chỉ là khi mọi người nhìn thấy vòng sáng Thần Phủ của Chu Nguyên thì không khỏi sửng sốt một chút.
Bởi vì bọn hắn nhìn thấy Thần Phủ của Chu Nguyên lại không có màu sắc, hoàn toàn tối tăm mờ mịt!
Ngay cả Y Thu Thủy cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc, hiển nhiên còn là lần đầu tiên nhìn thấy loại vòng sáng Thần Phủ kì lạ thế này...
Thực lực của Chu Nguyên cũng bị để lộ ra...
Thần Phủ cảnh trung kỳ.
- Thì ra hắn cũng chỉ là Thần Phủ cảnh trung kỳ. -Mộ Triều không nhịn được thở dài một hơi. Mặc dù vòng sáng Thần Phủ của Chu Nguyên rất kỳ lạ, nhưng nếu như thực lực chỉ có Thần Phủ cảnh trung kỳ thì chắc hẳn sẽ chẳng sai khác mấy so với hắn.
Còn chưa để cho hắn nghĩ thêm, hai vòng sáng Thần Phủ sau lưng Chu Nguyên đã rung động mạnh. Trong nháy mắt tiếp theo, nguyên khí màu vàng óng hóa thành dòng lũ cực kì bàng bạc lao ra.
Oanh!
Hai dòng lũ nguyên khí va chạm vào nhau.
Sóng xung kích cuồng bạo lan ra, lều vải ở gần đều bị chấn nát thành bột vụn, một vài người ở khoảng cách gần thì bị chấn động đến phun máu bay ngược lại.
Ngay cả Mộ Triều, Triệu Nguyệt cũng bị đẩy lui mấy chục bước.
Chỉ có Y Thu Thủy hơi tốt một chút, nhưng cũng bị đẩy lùi mấy bước. Thế là gương mặt xinh đẹp của nàng không khỏi mang theo vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm Chu Nguyên ở phía trước. Bởi vì sau vụ va chạm vừa rồi, nàng phát hiện Chu Nguyên không hề rơi vào thế yếu.
Xét trên phương diện tích lũy nguyên khí, hắn không hề kém hơn so với Từ Phong.
Nhưng làm sao có thể có khả năng này?
Ngay cả người có Thần Phủ cấp tám, tu vi lại ở Thần Phủ trung kỳ như nàng, thì khi so đấu với Từ Phong mà vẫn còn yếu hơn một chút. Thế mà vì sao Chu Nguyên lại không hề yếu hơn?
Cả Triệu Nguyệt cùng Mộ Triều cũng đều khó có thể tin.
Ngay cả Từ Phong đều thay đổi thái độ, sắc mặt trở nên ngưng trọng, âm trầm nói:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Chỉ là Thần Phủ cảnh trung kì mà đã có thể có mức độ tích lũy nguyên khí ngang cơ với Thần Phủ cảnh hậu kỳ là hắn, ngay cả khi hắn mới đạt tới cấp độ hậu kì được hai tháng đi nữa thì vẫn có sự sai khác cực lớn giữa hai cảnh giới.
Trong tầm hiểu biết của Từ Phong, trong thế hệ trẻ tuổi của Thiên Uyên vực, có cực ít người có năng lực tại cấp độ trung kỳ lại có mức độ tích lũy nguyên khí sánh ngang hậu kỳ. Mà phàm là người như vậy, thì đều là kẻ có bối cảnh cực lớn.
Hắn lo lắng Chu Nguyên cũng là một người trong số đó.
- Từ Phong, hắn là người đến từ Thiên Vực khác! -Khâu Kỷ cũng bị mức độ tích lũy nguyên khí của Chu Nguyên làm cho kinh ngạc, nhận ra sự chần chừ của Từ Phong, vội vàng quát lên.
- Người của Thiên Vực khác?! -Nghe vậy, lông mày vừa nhíu chặt của Từ Phong cũng dãn ra. Xem ra cũng không phải là mấy tên thiên phú yêu nghiệt có bối cảnh lớn kia.
- Trong mấy năm này, không thiếu người chết dưới tay ta, nhưng còn thiếu loại người có thiên phú như ngươi...
Ánh mắt Từ Phong trở nên hung ác, sát khí toàn thân bốc lên, hai quyền đụng nhau vang lên từng tiếng vang như đụng kim loại. Chỉ thấy một màn hào quang màu đen lấp lóe bên ngoài cơ thể hắn, toàn bộ thân thể Từ Phong đang bắt đầu phình to.
- Huyền Thiết Thuật!
Đám người Mộ Triều, Triệu Nguyệt cảm nhận lực áp bách kinh người phát ra từ trên thân thể Từ Phong, đều không nhịn được lùi lại phía sau. Lúc này bọn họ cũng hiểu, vì sao mà kẻ này có thể tung hoành taị Tiểu Huyền châu nhiều năm như vậy mà vẫn chưa từng bị bắt.
- Chu Nguyên, cẩn thận! Hắn là người luyện thể, năng lực chiến đấu cực mạnh! -Gương mặt xinh đẹp của Y Thu Thủy cũng trở nên ngưng trọng, nhanh chóng nhắc nhở.
- Tiểu tử, lúc này chạy trốn có khi còn kịp, không để đến lúc nữa thì mọi chuyện đã trễ rồi. -Lúc này Từ Phong trở nên cực kì ngang ngược, sát ý ngập tràn.
Thế nhưng đối diện với khí thế kinh người của Từ Phong, Chu Nguyên chỉ nhếch miệng cười một tiếng, vặn vặn cổ, nói:
- Xem ra suốt mấy năm này ngươi sống sót trên lưỡi đao* cũng là toi công...
*sống sót trên lưỡi đao: ý chỉ cuộc sống nguy hiểm, như đi trên lưỡi đao, lúc nào cũng có thể mất mạng.
- Chẳng có chút ánh mắt nào cả!
Chân trái Chu Nguyên hơi nghiêng ra, một tay kết ấn.
Trong khoảng thời gian này, Chu Nguyên phải dưỡng thương, tay chân cũng ngứa ngáy lắm rồi. Thế nên hắn rất chờ mong cuộc chiến đầu tiên kể từ khi đi vào nơi Hỗn Nguyên Thiên này.
- Huyền Thánh Thể!
Trong chớp mắt khi Chu Nguyên kết ấn hoàn thành, huyết dịch trong cơ thể hắn sôi trào cả lên.
Sau đó đám người Y Thu Thủy vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy một vầng hào quang màu ngọc bích bắt đầu tỏa sáng quanh làn da Chu Nguyên, cùng với đó, một luồng áp lực kinh người cũng đang chầm chậm phát tán ra từ trong cơ thể hắn.
Ngay cả Y Thu Thủy đều có một giây run sợ trước loại áp lực này.
Nàng cắn môi, đôi mắt đẹp chớp chớp, quan sát thân ảnh người thanh niên tuổi trẻ trước mặt. Lúc này, trong lòng nàng, hình ảnh người thanh niên ấy bắt đầu trở nên thần bí...