Dưới bóng đêm, trên ngọn cây.
Nam tử mặc áo choàng màu đỏ sậm khoanh tay đứng thẳng, mặc dù hắn không nói gì cả nhưng vết sẹo dữ tợn ở trên mặt lại hiển lộ khí tức hung lệ, tựa như là con dơi hút máu trong đêm.
Từ trong cơ thể của hắn, một cảm giác áp bách tràn ngập đi ra, theo thời gian trôi qua cũng dần bao phủ trọn nơi trú quân.
Đội ngũ của Y gia đều tập trung chú ý vào người này, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
- Đó là thủ lĩnh của Phong Ma Đạo, Huyết Bức Từ Phong!
Nhìn qua nam tử có vết sẹo kia, Triệu Nguyệt cắn răng nói.
Ở Tiểu Huyền Châu này, ngoại trừ các gia tộc ngoài sáng thì âm thầm cũng có một vài thế lực trong bóng tối. Trong số đó, Phong Ma Đạo này là nổi danh nhất, bọn họ qua lại như gió, giết người như ngóe, thủ đoạn cực kỳ hung tàn.
Các gia tộc cũng từng có ý đồ vây quét, lại thủy chung bị bọn chúng đào thoát, dần dà cũng đã thành tựu cho hung danh của Phong Ma Đạo.
Khuôn mặt của Y Thu Thủy cũng lộ vẻ ngưng trọng, nàng chậm rãi nói:
- Các gia tộc am hiểu bo bo giữ mình, loại thế lực ngầm như Phong Ma Đạo có lẽ phải càng thêm tinh tường đạo lý này. Từ Phong, đây không phải là chuyện mà Phong Ma Đạo các ngươi có thể nhúng tay vào. Nếu lúc này ngươi lựa chọn ly khai, Y gia ta có thể cho rằng không có chuyện gì phát sinh qua.
Trên ngọn cây, nam tử có tên Từ Phong kia lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Y Thu Thủy rồi thản nhiên nói:
- Phong Ma Đạo ta đã tiếp nhiệm vụ thì cũng không có đạo lý không hoàn thành đã rút đi.
Lúc này, giống như là nghĩ đến điều gì đó, Y Thu Thủy híp mắt lại và nói:
- Trong nhiều năm như vậy, Tiểu Huyền Châu ta đã mấy lần tổ chức đội ngũ vây quét Phong Ma Đạo các ngươi nhưng không thành công, nguyên lai là sau lưng các ngươi lại chính là Khâu gia. Trách không được có lần chúng ta cứ nghĩ đã sắp sửa tiêu diệt được Phong Ma Đạo mà các ngươi vẫn có thể chạy thoát được.
Lời này vừa nói, sắc mặt của Từ Phong kia rõ ràng cũng hơi thay đổi. Sau một lúc lâu, hắn nhếch miệng cười lạnh, nói:
- Đại tiểu thủ của Y gia thật đúng là danh bất hư truyền, chỉ như vậy mà đã có thể đoán được chân tướng rồi.
- Nếu không phải là như thế thì ta thật sự nghĩ không ra lý do để Phong Ma Đạo các ngươi nhúng tay vào chuyện này. Bởi vì dựa theo phong cách làm việc trong dĩ vãng của các ngươi thì cũng không phải là loại người ngu xuẩn này.
- Bởi vì bất luận việc lần này có thành công hay không thì sau này các Phong Ma Đạo các ngươi cũng không thể tồn tại ở Tiểu Huyền Châu được nữa, Y gia sẽ không bỏ qua các ngươi.
- Chắc hẳn điểm này ngươi cũng biết rõ. Đừng nhìn hung danh của Phong Ma Đạo các ngươi rất thịnh, nhưng ở trong mắt Y gia cùng Khâu gia thì các ngươi vẫn không là cái gì cả.
Y Thu Thủy bình tĩnh nói.
Nghe Y Thu Thủy phân tích, khuôn mặt của Từ Phong có chút run rẩy, điều này làm cho khuôn mặt vốn dĩ đã dữ tợn của hắn càng thêm đáng sợ, bởi vì mỗi một câu của Y Thu Thủy đều đâm vào chỗ đau nhất trong nội tâm của hắn.
Ở trong mắt của Y gia cùng Khâu gia thì Phong Ma Đạo bọn họ cũng chỉ là quân cờ mà thôi.
- Cô rất thông minh, nhưng mà hiện tại nói cái gì cũng đều không có tác dụng rồi.
Từ Phong lạnh lùng nói:
- Hơn nữa, cô cũng không cần kéo dài thời gian, ta biết rõ cô âm thầm sai người, đưa muội muội của mình đi ra ngoài, nhưng mà tối nay, các ngươi đều không đi được.
Nghe Từ Phong nói vậy, sắc mặt của Y Thu Thủy khẽ biến đổi, hàm răng không tự chủ được khẽ cắn chặt cặp môi đỏ mọng.
Từ Phong này không hổ là thủ lĩnh của Phong Ma Đạo, thật sự phiền toái.
- Từ Phong, mặc dù Phong Ma Đạo các ngươi có hung danh không nhỏ, nhưng mà muốn ăn chúng ta, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy. Từ biểu hiện trong dĩ vãng thì thực lực của ngươi cũng chỉ là Thần Phủ Cảnh trung kỳ mà thôi.
Vừa dứt lời, bàn tay ngọc của Y Thu Thủy đã nắm chặt trường kiếm, chỉ thẳng mặt Từ Phong, trên thân kiếm có nguyên khí bắt đầu khởi động, hóa thành kiếm quang sắc bén.
Mà ở phía sau của nàng, nguyên khí cường hãn chấn động rồi dần dần tạo thành hai Vòng sáng của Thần Phủ, phía trên Vòng sáng có ánh sáng tám màu lập loè, đó là tiêu chí cho việc mở Thần Phủ cấp tám.
Lúc này, từ trong cơ thể của Y Thu Thủy, một luồng khí thế cường đại bạo phát ra.
Ở Tiểu Huyền Châu này, trong hàng ngũ Thần Phủ Cảnh trung kỳ, người có thể làm cho Y Thu Thủy cảm thấy kiêng kị cũng không nhiều.
Nhìn qua Vòng sáng của Thần Phủ lóe ra ánh sáng tám màu ở phía sau lưng Y Thu Thủy , tất cả mọi người ở đây đều cực kỳ hâm mộ, bởi vì bọn họ hiểu rất rõ ràng, mở Thần Phủ có cấp bậc cao không chỉ có đại biểu cho nguyên khí nội tình mạnh hơn mà còn đại biểu cho sức chiến đấu mạnh hơn nữa ...
Đương nhiên, quan trọng là ... tiềm lực phát triển càng lớn!
Từ Phong nhìn chằm chằm vào Vòng sáng của Thần Phủ lóe ra ánh sáng tám màu ở phía sau lưng Y Thu Thủy, con ngươi cũng nhanh chóng co lại, nhưng mà thần kỳ chính là hắn cũng không có tỏ ra quá kiêng kị, chỉ là nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng trắng.
- Thần Phủ Cảnh trung kỳ sao? Đó chẳng qua là tin tức mà ta cho các ngươi biết được thôi.
Nghe Từ Phong nói vậy, Y Thu Thủy khẽ nhíu mày lại, trong nội tâm đột nhiên xuất hiện sự bất an.
Mà lúc này, Từ Phong chậm rãi vươn hai tay ra, chỉ trong một cái chớp mắt, từ trong cơ thể của hắn, nguyên khí cường hãn như gió bão bùng nổ và khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
Tất cả mọi người nhìn thấy, ở sau lưng Từ Phong, theo thời gian trôi qua, nguyên khí dần hội tụ tạo thành Vòng sáng của Thần Phủ.
Một Vòng sáng thành hình, Vòng sáng thứ hai cũng hiện theo sát ngay ... Nhưng ở sau khi Vòng sáng thứ hai xuất hiện, nguyên khí ngưng tụ cũng không có đình chỉ, ngay sau đó, tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ nhìn thấy, Vòng sáng của Thần Phủ thứ ba dần dần ngưng tụ ra ở sau lưng Từ Phong.
Ba cái Vòng sáng của Thần Phủ ứng với tu vi Thần Phủ Cảnh hậu kỳ!
Mà mỗi Vòng sáng của Thần Phủ chỉ có sáu màu, hiển nhiên là Từ Phong này chỉ mở được Thần Phủ cấp sáu mà thôi.
Thấy thế, sắc mặt của mấy người Triệu Nguyệt, Mộ Triều đều khẽ biến đổi, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi. Ai cũng không nghĩ tới, Từ Phong này vậy mà đã đột phá đến Thần Phủ Cảnh hậu kỳ!
Lúc này, Khâu Kỷ kia dữ tợn cười nói:
- Các ngươi chỉ sợ cũng không biết, hai tháng trước, Từ Phong đã đột phá đến Thần Phủ Cảnh hậu kỳ ...
Nhìn thấy cảnh tượng này, Y Thu Thủy nghiêm mặt lại, sau đó không chút do dự quát khẽ:
- Mọi người mau rút lui …
Nhưng mà nàng còn chưa nói dứt lời thì Từ Phong kia đã nở một nụ cười lạnh lùng rồi thân hình của hắn giống như là con dơi bay nhào xuống, năm ngón tay nắm chặt, một quyền hung hăng đánh tới Y Thu Thủy.
Uỳnh!
Nguyên khí cuồng bạo hội tụ ở dưới nắm tay của hắn, nguyên khí màu đỏ đậm tựa như là một mặt trời máu, khiến cho không gian đều bắt đầu vặn vẹo.
Lúc này, bàn tay ngọc của Y Thu Thủy nắm chặt trường kiếm, thân kiếm chấn động, có tiếng kiếm ngân vang lên, kiếm quang lăng lệ, ác liệt xé rách màn đêm, đánh về phía một quyền kia của Từ Phong kia.
Uỳnh!
Kiếm quyền va chạm, hoa lửa bắn tung tóe. Nắm đấm của Từ Phong kia tựa như là được đúc bằng sắt vậy, lại có thể không hề hấn gì.
Sóng xung kích cuồng bạo khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Mấy người Triệu Nguyệt, Mộ Triều ở phụ cận đều bị sóng xung kích ép cho phải chật vật lui về phía sau. Mặc dù bọn họ cũng có tu vi là Thần Phủ Cảnh trung kỳ, nhưng hiển nhiên là yếu hơn Y Thu Thủy rất nhiều.
Keng!
Bàn tay cầm trường kiếm Y Thu Thủy run lên, ở giữa ngón tay trắng nõn lại có máu tươi nhỏ xuống, nhưng mà nàng lại nghiến chặt hàm răng, xông lên tiếp. Kiếm quang gào thét, hóa thành vô số hư ảnh hình kiếm lăng lệ, ác liệt, nhắm thẳng vào những chỗ hiểm trên người Từ Phong.
- Ha ha!
Nhưng mà Từ Phong lại cười to. Vào lúc này, thân hình vốn dĩ đã cường tráng của hắn lại nhanh chóng to lên thêm một vòng, làn da biến thành màu đen, hiển nhiên là hắn cũng tu luyện cả thân thể.
Hư ảnh hình kiếm lăng lệ, ác liệt của Y Thu Thủy bắn lên trên thân thể của hắn cũng cũng chỉ có thể lưu lại một dấu vết mờ mờ. Lúc này, Từ Phong lại đánh ra một quyền xé rách không khí đánh tới Y Thu Thủy.
Ở dưới nắm tay của hắn, thân thể mềm mại, mảnh khảnh của Y Thu Thủy có vẻ đặc biệt yếu ớt. Nhưng nàng vẫn kịp vung kiếm gạt nắm đấm của Từ Phong ra.
Tốc độ của hai người nhanh đến mức làm cho người ta hoa mắt, chỉ trong chốc lát đã chiến đấu với nhau đến mấy chục hiệp.
- Chậc chậc. Thật không hổ là thiên kiêu mở ra Thần Phủ cấp tám. Lợi hại lợi hại. Không ngờ có thể dùng tu vi Thần Phủ Cảnh trung kỳ chiến đấu với cường giả Thần Phủ Cảnh hậu kỳ như ta lâu đến như vậy.
Mà ở trong lúc chiến đấu, Từ Phong bỗng nhiên cười to.
Bình thường thì Thần Phủ Cảnh hậu kỳ gần như có thể dễ dàng áp chế Thần Phủ Cảnh trung kỳ,nhưng mà hiện tại, Y Thu Thủy này vậy mà lại có thể gắng gượng chống đỡ nhiều đòn tấn công của hắn như vậy.
Tuy rằng đây chẳng qua là tạm thời, nhưng mà đủ để nói rõ ưu thế của Thần Phủ cấp cao.
Từ Phong không ngừng cười lớn. Ánh mắt của hắn càng ngày càng hung lệ. Bỗng nhiên, Từ Phong đạp mạnh chân xuống đất một cái, thân hình mãnh liệt bắn ra, đúng là không để ý đến kiếm quang, một quyền hung hăng đánh về phía Y Thu Thủy.
Phía trên một quyền kia có nguyên khí cuồng bạo khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
Y Thu Thủy cũng phát giác được sự hung hãn của một quyền này, nhưng lúc này nàng đã không kịp tránh né nữa, đôi mắt đẹp của nàng lóe lên, kiếm quang không thu lại mà đâm thẳng về phía cổ họng của Từ Phong.
Dáng vẻ giống như là Y Thu Thủy muốn lấy mạng đổi mạng với Từ Phong.
Nhưng mà, đối mặt với kiếm quang lăng lệ, ác liệt kia của Y Thu Thủy, Từ Phong lại nhếch miệng cười cười, hắn giơ cánh tay lên, tùy ý kiếm kia đâm xuống, mũi kiếm đâm vào cánh tay, nhưng khi sắp sửa xuyên thủng được thì lại bị cơ bắp của hắn kẹp chặt lại.
- Y Thu Thủy, khi ta liếm máu trên lưỡi đao thì sợ là cô còn chưa ra đời đâu. Muốn so sự hung ác với ta sao? Cô còn kém xa!
Cơ bắp kẹp lấy mũi kiếm, Từ Phong cười lạnh, sau đó ở trong ánh mắt kinh hãi của mọi người chung quanh, một quyền cuồng bạo kia hung hăng đánh tới trước ngực Y Thu Thủy.
- Tiểu thư!
Thấy thế, khuôn mặt của Triệu Nguyệt trở nên trắng bệch, nàng hét to lên, muốn xông tới cứu viện nhưng mà không kịp.
Quyền phong đập vào mặt, Y Thu Thủy dùng sức rút trường kiếm ra lại không có cách nào thành công. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn một quyền kia của Từ Phong rơi xuống. Quyền kình tạo thành gió xoáy, dù chưa tới nhưng cũng đã làm cho quần áo của nàng bay lên, lộ ra đường cong động lòng người.
Lúc này, Y Thu Thủy chỉ có thể thầm thở dài một tiếng ở trong lòng. Nàng biết được hôm nay sợ là mình sẽ chết ở đây rồi.
Hi vọng Đông nhi có thể chạy trốn.
Sau đó, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Từ Phong kia, trong mắt cũng không có lộ ra sự sợ hãi khi đối mặt với tử vong rồi nàng trầm giọng nói:
- Ta chết đi, bất luận ngươi trốn tới chỗ nào thì cũng không ăn thua đâu, rồi Y gia ta sẽ bắt ngươi phải chôn cùng ta.
- Hắc hắc. Có thể chết vì đại mỹ nhân như vậy, ta cầu còn không được.
Nhưng mà Từ Phong thờ ơ, hiển nhiên hắn cũng là một người tàn nhẫn.
Một quyền kia ngược lại là càng thêm hung mãnh.
Nếu như bị đánh trúng, chỉ sợ Y Thu Thủy sẽ bị nắm đấm của hăn đâm xuyên qua.
Uỳnh!
Nhưng mà, khi một quyền cuồng bạo của Từ Phong kia chỉ còn cách Y Thu Thủy vẹn vẹn có hơn một tấc thì một bàn tay tựa như quỷ mị vậy bỗng nhiên thò ra, sau đó năm ngón tay mở ra và nhẹ nhàng nắm chặt một quyền toàn lực của Từ Phong.
Phanh!
Tiếng nguyên khí va chạm vang lên.
Mặt đất dưới chân không ngừng nứt toác ra.
Vào lúc này, sắc mặt của Y Thu Thủy cùng Từ Phong đều khẽ biến đổi, bọn họ kinh ngạc nhìn qua chủ nhân của bàn tay trắng nõn vừa xuất hiện ở giữa hai người ...
Y Thu Thủy chậm rãi đưa mắt nhìn qua bên cạnh, chỉ thấy được ở chỗ đó không biết từ khi nào đã có một bóng người trẻ tuổi, nhờ ánh trăng, nàng có thể trông thấy một gương mặt trẻ tuổi.
Cũng không xa lạ gì ...
Đương nhiên đó là ... Chu Nguyên.
Đối mặt với loại cục diện này, mặc dù là người xưa nay tỉnh táo như Y Thu Thủy cũng cảm giác mình có chút choáng váng.
Ngược lại là Chu Nguyên quay đầu cười cười với nàng.
- Y cô nương, cô cũng không thể chết ở chỗ này, bằng không thì thanh danh của ta sẽ bị hủy mất ...