Mã thú chay nhanh như gió bay, điện chớp, như tên bắn vụt qua, khiến cho người ngồi trong thùng xe có cảm giác tựa như sắp bay lên trời.
Y Thu Thủy cưỡi một con mã thú cao to, cường tráng, nàng ngồi thẳng tắp, quần áo mặc trên người hiển lộ ra được eo nhỏ mảnh khảnh cùng hai ngọn đồi cao ngất đầy đặn ở trước ngực và cặp chân vừa dài lại vừa thẳng.
Dung nhan, khí chất của nàng cũng không tầm thường. Tuy rằng Chu Nguyên bởi vì nhìn quen dung nhan hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ của Yêu Yêu cho nên có thể có chút miễn dịch đối với Y Thu Thủy, nhưng ở bên cạnh, trong mắt của Mộ Triều cùng mấy công tử ca khác, Y Thu Thủy không thể nghi ngờ là nữ thần trong suy nghĩ, bằng không thì bọn họ cũng sẽ không mạo hiểm đắc tội Khâu gia, một đường đi theo nàng về Huyền Châu Thành.
Đương nhiên trọng yếu hơn là thực lực của Y gia cũng không kém, Tuy rằng tại Tiểu Huyền Châu thì không bằng Khâu gia, nhưng một vị trưởng bối của Y gia lại có địa vị không thấp trong Thiên Uyên Vực, cho nên, nếu như bọn họ có thể có được sự ưu ái của Y Thu Thủy thì gia tộc của bọn họ cũng có chỗ tốt rất lớn.
- Chỉ cần đi thêm một ngày nữa là chúng ta có thể đến Huyền Châu Thành, nếu như mấy người Khâu Kỷ cũng không có buông tha cho, vậy thì tối nay chính là cơ hội cuối cùng để bọn họ động thủ.
Đôi mắt sáng của Y Thu Thủy nhìn qua phương xa rồi nàng thản nhiên nói.
Nghe được chuyện đó, mấy người Mộ Triều đều rùng mình một cái.
Bọn họ cũng không có hoài nghi phán đoán của Y Thu Thủy, bởi vì ở Tiểu Huyền Châu này, chỉ sợ không có người nào là không biết sự thông minh của Đại tiểu thư của Y gia. Lúc trước, khi Y gia mới tới Tiểu Huyền Châu, chính là nhờ vị Đại tiểu thư này bày mưu tính kế mới làm cho Y gia ổn định theo, nếu như lúc này đây không phải là gia chủ của Y gia đột nhiên vẫn lạc ngoài ý muốn thì đợi thêm mấy năm nữa, chỉ sợ danh hiệu gia tộc đệ nhất của Tiểu Huyền Châu này sẽ chuyển từ Khâu gia lên trên đầu Y gia rồi.
- Lấy thực lực của mấy người Khâu Kỷ, muốn nuốt mất chúng ta cũng không dễ dàng, nhưng mà, ta lo lắng bọn họ sẽ có viện binh khác ở bên ngoài.
Y Thu Thủy nói khẽ.
Mộ Triều nói:
- Hôm nay, tất cả sức mạnh của Khâu gia cơ hồ đều ở lại Huyền Châu Thành, khó có thể rời đi, mà các gia tộc bản thổ của Tiểu Huyền Châu có lẽ cũng thật không dám đơn giản lẫn vào chuyện cạnh tranh giữa hai nhà, ta nghĩ tới nghĩ lui, đều không tìm ra thế lực nào sẽ trợ giúp Khâu Kỷ.
Nghe Mộ Triều nói thế, hàm răng của Y Thu Thủy cũng khẽ cắn cặp môi đỏ mọng, động tác trong lúc lơ đãng lại đầy phong tình, khiến cho ánh mắt của Mộ Triều kia đều trở nên nóng hơn rất nhiều.
- Bất kể như thế nào, tối nay, chúng ta đều muốn toàn lực đề phòng.
Nàng nói.
Bởi vì không tìm được lá bài tẩy của đám người Khâu Kỷ, khuôn mặt của Y Thu Thủy vẫn ngưng trọng. Bỗng nhiên, nàng nhìn thoáng qua một chiếc xe ngựa ở phía sau, ở bên trong đó là Chu Nguyên, không biết vì sao, ngay lúc này, nàng sẽ lại nhớ đến hắn.
Khả năng là vì Chu Nguyên là nam nhân đầu tiên dám yêu cầu nàng như vậy đi.
Bời vì vẫn đang một mực chú ý đến Y Thu Thủy cho nên Mộ Triều cũng đã nhận ra ánh mắt của nàng. Lúc này, trong lòng cũng có chút không thoải mái, cho nên hắn dùng một loại ngữ khí giống như vui đùa để nói chuyện:
- Thu Thủy, muội sẽ không thật sự tin tưởng những lời cuồng vọng của tiểu tử kia đấy chứ?
Ở một bên, mấy người khác cũng nhao nhao cười to, những ngày qua, Chu Nguyên không thể nghi ngờ là đã trở thành đề tài nói chuyện chính của bọn họ.
Y Thu Thủy mỉm cười rồi thu hồi ánh mắt lại, nàng có hàm dưỡng rất không tồi, cho nên chưa bao giờ cười nhạo Chu Nguyên, tuy nhiên trong nội tâm của nàng cũng càm thấy hoài nghi về những lời hắn đã nói.
- Tiểu thư, những ngày này, tên kia ngay cả mặt mũi đều giấu đi, đến cả lúc ăn cũng muốn người đưa cơm qua.
Theo sát Y Thu Thủy là nữ cận vệ của nàng, Triệu Nguyệt.
Lúc này, Triệu Nguyệt nhẹ nhàng nhếch miệng, nói:
- Thật sự là ta có cảm giác chúng ta mời một vị tổ tông đến.
Y Thu Thủy cũng không nhịn được cười cười, liếc nhìn nàng một cái rồi nói:
- Dù sao hắn cũng từng cứu Đông nhi một mạng, thật muốn chúng ta hầu hạ như tổ tông cũng không sao cả nha.
Triệu Nguyệt có chút bất đắc dĩ, cũng may người đứng đầu đội ngũ của bọn họ là Y Thu Thủy, bằng không thì những người khác chỉ sợ sớm đã đuổi tên kia đi.
- Nguyệt tỷ, tỷ đi qua, nhắc nhở Chu Nguyên một câ, tối nay có lẽ sẽ có chuyện. Đến lúc đó, chúng ta có lẽ không thể quan tâm hắn, bảo hắn nếu như phát hiện tình huống không đúng thì hãy mau tìm cơ hội để rời đi.
Y Thu Thủy trầm ngâm một chút rồi nói.
Tối nay, nếu như có đại chiến thì tất nhiên sẽ cực kỳ thảm thiết, thực lực của Chu Nguyên không rõ, lại bị trọng thương, sơ sẩy một cái là rất dễ dàng sẽ chết ở chỗ này.
nghe nói vậy, bất đắc dĩ càng lớn, nhưng mà dù sao cũng Y Thu Thủy lời nói, nàng chỉ có thể quay đầu ngựa lại, nhanh chóng đi tới thùng xe bên ngoài, sau đó đem Y Thu Thủy lời nói truyền đạt thoáng một lúc, thậm chí không đợi Chu Nguyên trả lời đã thúc ngựa rời đi.
Ở trong thùng xe.
Chu Nguyên chậm rãi mở mắt ra. Lúc này, nếu có cao thủ cảm ứng được tình huống trong cơ thể của hắn thì sẽ thấy được ở bên trong Thần Phủ đã là lại một lần nữa trở nên sáng chói, nguyên khí bàng bạc, hùng hồn chảy xuôi ở trong đó, biến thành vô số tinh thể nguyên khí lóe sáng.
Vào lúc này, tất cả vết thương bên trong thân thể cũng đã biến mất.
Hôm nay, hắn cuối cùng cũng đã khôi phục tất cả thực lực.
Hơn nữa, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, sau lần trọng thương này, nguyên khí nội tình cùng với thân thể của hắn cũng đã hơi tăng lên.
- Tối nay sao ...
Ánh mắt của Chu Nguyên chớp lên, xem ra Huyền Châu Thành kia cũng không còn xa nữa. Mà chờ đến Huyền Châu Thành, hắn cũng có thể tìm cơ hội hiểu rõ tình huống cụ thể hiện nay của Thiên Uyên Vực là như thế nào rồi.
...
Cảnh ban đêm hơi lạnh.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi vào trong nơi trú quân, chỉ có tiếng tách tách phát ra từ những đống lửa đang cháy.
Trong bóng tối có từng bóng người lặng yên xẹt qua, tựa như quỷ mị vậy, từ bốn phương tám hướng vọt tới, theo thời gian trôi qua mà dần dần vây quanh nơi trú quân.
Bỗng nhiên, có một bóng người ra hiệu.
Vụt!
Lập tức, từng bóng đen giống như sói mãnh liệt bắn ra, nhanh chóng xông vào nơi trú quân, sau đó liền có từng luồng nguyên khí lăng lệ, ác liệt đánh thẳng tới mấy lều vải.
Uỳnh!
Nhưng mà, khi những luồng nguyên khí kia nổ nát lều vải thì trong trướng bồng, lập tức có ánh sáng lạnh lẽo hiển hiện, từng bóng người mãnh liệt bắn ra, lao vào chiến đấu cùng những người mạc áo đen kia.
Rầm rầm!
Lập tức, tiếng hò hét, tiếng binh khí va chạm xé nát sự yên lặng cuả đêm tối.
Hai đội ngũ xông vào chém giết, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, vọng khắp đất trời, mùi máu tanh tràn ngập trong nơi trú quân.
Lúc này, mấy người Y Thu Thủy, Triệu Nguyệt, Mộ Triều cũng đồng thời ra tay, đánh lui những người mặc áo đen đến đánh lén kia.
Nhưng mà Y Thu Thủy cũng không có bởi vậy mà buông lỏng, con ngươi của nàng nhìn chằm chằm vào trong bóng tối ở cách đó không xa, chỉ thấy được từ chỗ đó, Khâu Kỷ chậm rãi đi ra.
- Y Thu Thủy, ta nói rồi, ngươi không đến được Huyền Châu Thành.
Khâu Kỷ thản nhiên nói, ánh mắt lạnh lẽo trong đêm tối trông cực kỳ đáng sợ.
Y Thu Thủy khẽ híp mắt lại rồi bình tĩnh nói:
- Khâu Kỷ, bằng thực lực của các ngươi thì không ăn được chúng ta.
Khâu Kỷ nhếch miệng cười cười, nói:
- Đó là chuyện đương nhiên. Y Thu Thủy ngươi thế nhưng mà là thiên kiêu mở Thần Phủ cấp tám, hơn nữa tu vi còn đã đạt đến Thần Phủ Cảnh trung kỳ, ở trong Tiểu Huyền Châu này hoàn toàn chính xác là rất ít người ngang cấp có thể chiến thắng ngươi.
Mặc dù bản thân Khâu Kỷ cũng có tu vi là Thần Phủ Cảnh trung kỳ, nhưng mà hắn vẫn chỉ mở Thần Phủ cấp sáu, bất luận phương diện nào thì cũng đều kém hơn Y Thu Thủy. Nhưng mà lúc này, ở trên khuôn mặt của hắn tựa hồ cũng không có dấu hiệu nào là đang lo lắng cả.
Y Thu Thủy cầm chắc trường kiếm trong tay, từ trên thân kiếm có máu tươi nhỏ xuống, nàng cụp mắt xuống, bình tĩnh nói:
- Vậy ngươi cần gì phải đến để rồi không công chịu chết.
- Hoặc nói là vì ngươi đã tìm ngoại viện cho nên mới không sợ hãi. Nhưng hôm nay, trong Tiểu Huyền Châu, có lẽ không có gia tộc nào nguyện ý nhúng tay vào tranh đấu giữa Y gia cùng Khâu gia chứ?
Khâu Kỷ cười nói:
- Chuyện mà những gia tộc này am hiểu nhất đúng là bo bo giữ mình, khi mà hai nhà chúng ta còn chưa phân ra thắng bại thì muốn bọn họ toàn lực ủng hộ, đó là chuyện không thể nào xảy ra.
- Cho nên ta cũng không hi vọng gì vào bọn họ.
Nghe Khâu Kỷ nói thế, Y Thu Thủy khé nhíu mày lại rồi chậm rãi nói:
- Không phải những gia tộc này, vậy hẳn là một vài thế lực âm thầm của Tiểu Huyền Châu hay sao?
Khâu Kỷ cười nói:
- Thật không hổ là Đại tiểu thư của Y gia, tâm tư cũng quá nhạy cảm rồi.
Hắn xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Vào lúc này, trong trời đất có nguyên khí cuồng bạo xuất hiện, Y Thu Thủy ngẩng đầu lên, sau đó sắc mặt liền khẽ biến đổi, bởi vì nàng nhìn thấy, trên một cây lớn ở cách đó không xa có hơn mười bóng người mặc áo choàng màu đỏ sậm đang đứng ở trên nhánh cây.
Ở vị trí thủ lĩnh, một bóng người hai tay ôm ngực, trên mặt có vết sẹo dữ tợn, trông cực kỳ hung hãn, đồng thời một luồng chấn động nguyên khí vô cùng cường hãn chậm rãi bạo phát ra từ trong cơ thể của hắn.
Nhìn qua những người mặc áo choàng màu đỏ sậm kia, sắc mặt của mấy người Mộ Triều, Triệu Nguyệt đều biến đổi.
Mà Y Thu Thủy cũng hít sâu một hơi, cắn chặt hàm răng ngà, có giọng nói lạnh như băng vang lên.
- Nguyên lai ngoại viện của các ngươi lại là bọn họ ... Phong Ma Đạo, thế lực có tiếng xấu xa nhất của Tiểu Huyền Châu.