Sau khi Chu Nguyên trở lại lều vải thì không bao lâu sau đã có người xốc rèm lên đi vào.
Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn lên và cảm thấy hơi nao nao. Người đến là một nữ tử, khuôn mặt của nàng khiến cho người ta có cảm giác lãnh diễm, lông mày như đao gió vậy, tản ra khí tức lăng lệ, ác liệt.
Trang phục của nàng dường như cũng được lựa chọn khá tốt, lộ ra dáng người tuyệt hảo, đặc biệt là một đôi chân dài miên man.
Chu Nguyên đúng là đã từng bái kiến nữ tử lãnh diễm này, nàng tên là Triệu Nguyệt, là cận vệ thiếp thân của Y Thu Thủy, cũng coi như là người được Y Thu Thủy cực kỳ tín nhiệm.
Nhưng mà lúc này, trong ánh mắt khi nhìn về phía Chu Nguyên của vị nữ vệ thiếp thân ở bên cạnh Y Thu Thủy này lại thể hiện rõ sự khinh thường.Không đợi Chu Nguyên nói chuyện, nàng đã vung tay lên, ném ra một cái Túi Trữ Vật, lãnh đạm nói:
- Số tinh hoa của cổ mộc mà ngươi cần có đều ở trong này.
Chu Nguyên tiếp lấy Túi Trữ Vật. Hắn cũng không có để ý gì tới sắc mặt khó chịu của Triệu Nguyệt kia, mà là cẩn thận kiểm tra một phen. Đợi đến khi phát hiện tinh hoa của cổ mộc ở bên trong đều phù hợp với yêu cầu của bản thân thì hắn mới mỉm cười.
- Thỉnh thay ta tạ ơn Y cô nương.
Chu Nguyên chân thành nói.
Mặc kệ Y Thu Thủy có ý kiến gì với hắn nhưng ở thời điểm này, nàng có thể đưa cho hắn số tinh hoa cổ mộc này quả thật là điều hắn không ngờ tới. Đối với Chu Nguyên thì đây thật sự là một phần ân tình không nhỏ.
Triệu Nguyệt thản nhiên nói:
- Không cần. Nếu như ngươi thật muốn cảm tạ tiểu thư thì chỉ cần sau khi đến Huyền Châu Thành, hãy chủ động ly khai là được rồi.
Chu Nguyên nói:
- Đây là ý tứ của Y cô nương hay sao?
Triệu Nguyệt lạnh lùng nói:
- Có phải hay không cũng có ý nghĩa gì hay sao?
Chu Nguyên cười nhạt một tiếng, cũng không trả lời câu hỏi này của nàng. Dù sao, hiện tại, khả năng ở trong mắt tất cả mọi người, hắn cũng chỉ là một tên lường gạt mà thôi. Mấu chốt chính là hắn cũng không có biện pháp gì để chứng minh.
- Ta không thích nợ nhân tình. Nếu như ta cảm thấy đã thanh toán đủ thì tự nhiên sẽ chủ động ly khai.
Chu Nguyên bình tĩnh nói.
Triệu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta hi vọng ngươi làm người cũng nên có chừng mực. Nếu như được một tấc lại muốn tiến một thước thì loại người như đến từ Thiên Vực khác ngươi chỉ sợ tại Tiểu Huyền Châu sẽ nửa bước khó đi.
Hiển nhiên là trong ngôn ngữ của nàng đã có ý uy hiếp.
Cảm tình giữa Triệu Nguyệt cùng Y Thu Thủy là vô cùng tốt, thực sự không phải là quan hệ chủ tớ đơn giản, mà giống như là chị em hơn. Cho nên nàng cảm thấy rất là phẫn nộ đối với việc Chu Nguyên dùng phương thức gần như lừa gạt để yêu cầu số tinh hoa cổ mộc này.
Chính như suy nghĩ của đại đa số người, tuổi tác của Chu Nguyên không lớn, lại là người đến từ Thiên Vực khác, chẳng lẽ hắn còn có thể ưu tú hơn thiên kiêu đồng lứa trong Hỗn Nguyên Thiên hay sao?
Đáp án hiển nhiên là không có khả năng.
Chuyện này cũng giống như là ở trong Thương Huyền Thiên, người của Thánh Châu đại lục tuyệt đối sẽ không thừa nhận thiên kiêu của đại lục khác có thể vượt qua bọn họ.
Nhưng mà đối mặt với lời nói này của Triệu Nguyệt, Chu Nguyên lại không có đáp lại, mà là trực tiếp nhắm mắt lại, tỏ vẻ tiễn khách.
Thấy thế, trong nội tâm của Triệu Nguyệt càng thêm khó chịu đối với Chu Nguyên, nàng cảm thấy người này thật sự là to gan lớn mật, không chỉ giả danh lừa bịp lại còn dám lừa gạt cả tiểu thư của nàng.
Nàng hừ lạnh một tiếng rồi cũng lười, không muốn đối mặt với Chu Nguyên nữa, vung tay áo và nhanh chóng quay người rời đi.
Đợi đến sau khi Triệu Nguyệt rời đi, Chu Nguyên lại một lần nữa mở to mắt, trên mặt nở nụ cười bất đắc dĩ. Hôm nay, hành vi này của bản thân chỉ sợ sẽ làm cho hắn không được chào đón trong nơi trú quân này rồi.
Kỳ thật ngoại trừ tinh hoa của cổ mộc, hiện tại Chu Nguyên còn cần không ít thứ, kể cả Bảo dược Thần Phủ cùng với một vài Nguyên tài trọng yếu để Tổ Long Kinh có thể tiến hóa đến cảnh giới thứ hai. Nhưng hiển nhiên là hiện tại nếu như hắn lại tiếp tục yêu cầu Y Thu Thủy cung cấp thì chỉ sợ coi như là tính tình của nàng có tốt hơn nữa, nàng cũng sẽ trực tiếp ném hắn ra ngoài nơi trú quân rồi.
Chu Nguyên âm thầm lắc đầu. Được rồi, dù sao hắn cũng không quá quen thuộc với những người này, có lẽ sau khi đến Huyền Châu Thành, hắn cũng sẽ tìm cơ hội ly khai.
Nhưng mà trước mắt, chuyện quan trọng nhất vẫn là triệt để chữa khỏi thương thế đã.
Có lẽ những người khác cảm thấy hành vi này của Y Thu Thủy rất không đáng nhưng Chu Nguyên lại cảm thấy rất đáng giá, bởi vì hắn cũng không có nói dối, chỉ cần hắn khôi phục thực lực thì hắn có tự tin sẽ hộ tống Y Thu Thủy về được đến Huyền Châu Thành.
- Tốt xấu gì thì ta cũng Thánh Tử của Thương Huyền Tông, có lẽ Thương Huyền Tông ta không có cách nào để so sánh được với toàn bộ Thiên Uyên vực, nhưng ít ra cũng phải mạnh hơn một cái Y gia chứ?
Chu Nguyên nói thầm một tiếng, thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Nếu như là ở Thương Huyền Thiên, muốn dùng số tinh hoa cổ mộc này để thỉnh Thánh Tử của Thương Huyền Tông làm hộ vệ căn bản là không có khả năng.
Cho nên đối mặt với những nghi vấn này, ở chỗ sâu trong lòng Chu Nguyên cũng có chút căm giận, bất bình, rõ ràng là các ngươi chiếm được tiện nghi được không, còn dám tỏ ra khó chịu với ta ...
Sau khi phát tiết một chút ở trong nội tâm, Chu Nguyên liền bình tĩnh lại. Hắn cũng không phải là người chỉ biết đắm chìm vào trong thành tích của dĩ vãng để rồi khó có thể tự kềm chế. Hắn biết hiện ở chỗ này là Hỗn Nguyên Thiên mà không phải là Thương Huyền Thiên.
Mà hắn cũng không còn là Thánh Tử của Thương Huyền Tông nữa, chỉ là một người bị thương nặng còn có chút ăn bữa nay lo bữa mai vậy.
Nhưng mà Chu Nguyên cũng không có bởi vậy mà nản lòng, chính như năm đó khi hắn mới tới Thương Huyền Tông thì cũng không quá đáng chỉ là đệ tử ngoại sơn mà thôi, vậy mà chỉ mấy năm sau, có lẽ hôm nay, trong Thương Huyền Thiên, coi như là những cự đầu của các thế lực cao cấp nhất cũng sẽ một mực nhớ kỹ tên của hắn, mặc dù đây là do đủ loại nguyên nhân ...
Ai có thể khẳng định, trong tương lai, ở bên trong Hỗn Nguyên Thiên này, tên tuổi của hắn liệu có thể cũng vang vọng bốn phương hay không?
Nghĩ đến đây, Chu Nguyên cười cười, nghĩ đến như thế có vẻ là quá xa rồi. Việc cấp bách hiện nay của hắn là khôi phục thực lực, sau đó nghĩ biện pháp liên hệ với hai vị sư huynh kia của hắn.
Chỉ có mượn sức mạnh của Thiên Uyên vực, hắn mới có cơ hội tiếp xúc đến đèn Tổ Long.
Đương nhiên, hiện tại vẫn phải bắt lấy tất cả cơ duyên để tăng thực lực bản thân lên, bởi vì Chu Nguyên cũng biết rõ, tương lai hắn còn cần trở về Thương Huyền Thiên.
Mặc dù hắn đánh nát Thương Huyền Thánh Ấn, tạm thời quấy nhiễu kế hoạch của Thánh Nguyên cung chủ nhưng hắn hiểu được, điều này cũng chỉ là tạm thời trì hoãn thôi.
Thánh Nguyên đã đột phá đến Ngụy Thánh cảnh, hôm nay trong Thương Huyền Thiên đã không người nào có thể ngăn cản được hắn, cho nên, Thánh Cung chung quy sẽ từ từ lấy được thượng phong trong việc tranh đoạt những mảnh vỡ của Thương Huyền Thánh Ấn kia.
Mà ngày Thánh Cung triệt để thành công thì cũng sẽ là ngày Thương Huyền Tông bị tiêu diệt.
Mà một khi Thương Huyền Tông bị tiêu diệt, như vậy Đại Chu cũng sẽ bị hủy diệt theo.
Nghĩ đến đây, trong mắt Chu Nguyên có ánh sáng lạnh lẽo lấp lóe, cho nên thời gian của hắn cũng rất gấp gáp. Hắn phải trở lại Thương Huyền Thiên trước lúc Thánh Nguyên thành công. Hơn nữa, đến lúc kia, hắn cũng phải có được thực lực đủ để có thể chống lại Thánh Nguyên.
Hô.
Chu Nguyên hít một hơi thật sâu, không hề do dự, hắn khe vỗ vào Túi Trữ Vật, có một điểm sáng bay lên.
Điểm sáng rơi vào trên bàn tay của Chu Nguyên, biến thành một quả cầu gỗ lớn cỡ nắm tay, sáng bóng như ngọc, từ trong đó một luồng sinh cơ cực kỳ nồng đậm không ngừng tỏa ra.
Quả cầu gỗ này chính là tinh hoa của cổ mộc, mà trong đó cũng ẩn chứa Ất Mộc chi khí, thứ thiết yếu để tu luyện Thái Ất Thanh Mộc Ngân.
Chu Nguyên từ từ nhắm hai mắt lại, tinh hoa của cổ mộc trong lòng bàn tay sáng lên, vô số điểm sáng màu xanh biếc dũng mãnh tiến ra, cuối cùng theo lòng bàn tay, tràn vào trong cơ thể của hắn.
Sinh cơ nồng đậm nhanh chóng tản ra khắp người.
Vào lúc này, sau khi sinh cơ tràn vào, cảm giác đau đớn bên trong cơ thể ẩn ẩn tiêu tán.
Mà bên ngoài cơ thể của Chu Nguyên bắt đầu có mấy đường vân nhàn nhạt màu xanh biếc ngưng tụ. Vào lúc này, Thanh Mộc Ngân vốn bị hắn tiêu hao đến mức hầu như không còn, lại một lần nữa xuất hiện.
Vì vậy, trong mấy ngày tiếp theo, Chu Nguyên gần không bước chân ra khỏi liều, tất cả thời gian đều dành để hấp thu Ất Mộc chi khí, ngưng luyện Thanh Mộc Ngân.
Mà nhờ có một trăm phần tinh hoa của cổ mộc, loại năm trăm năm năm kia, hiệu suất ngưng luyện Thanh Mộc Ngân của Chu Nguyên cũng khá cao. Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủn, nhờ có sự thần diệu của Thanh Mộc Ngân, mấy vết thương nhỏ bé ở chỗ sâu trong thân thể của hắn rốt cục bắt đầu nhanh chóng khép lại.
Ngày thương thế khỏi hẳn đã nằm ở trong tầm tay của hắn.