Bên cạnh đống lửa ở nơi trú quân, khuôn mặt của Y Thu Thủy vẫn giữ nguyên sự kinh ngạc trong một lúc lâu. Mà ở một bên, mấy người Mộ Triều cũng dùng một loại ánh mắt nghiền ngẫm, chê cười nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên.
Bọn họ lúc trước vừa nghe thấy được cái gì?
Tiểu tử đến từ Thiên Vực khác này vậy mà dám thừa cơ bắt chẹt, muốn Y Thu Thủy cho hắn một trăm trăm phần tinh hoa của cổ mộc, loại 500 năm trở lên, sau đó là hắn có thể hộ tống Y Thu Thủy thuận lợi đến Huyền Châu Thành?
Ngay cả bọn họ cũng không dám cam đoan làm được chuyện này vậy mà tiểu tử ở trước mắt này lại dám nói dõng dạc như thế?
Mà ở trong ánh mắt soi mói của mọi người, thần sắc trên mặt của Chu Nguyên ngược lại là có chút bình tĩnh, hắn chỉ là nhìn chằm chằm vào Y Thu Thủy.
Hiện tại, hắn rất muốn có tinh hoa của cổ mộc, hoặc là nói cần Ất Mộc chi khí ẩn chứa trong tinh hoa của cổ mộc, thứ này có thể giúp hắn ngưng luyện ra Thanh Mộc Ngân, chỉ có như vậy hắn có thể khôi phục thực lực trong thời gian ngắn nhất.
Chỉ cần thực lực triệt để khôi phục thì Chu Nguyên mới có đủ tự tin đối mặt với bất luận cái thế cục gì.
Hơn nữa, nếu không có cường giả Thiên Dương Cảnh ra tay thì sau khi khôi phục thực lực, Chu Nguyên cũng không có gì phải quá kiêng kị. Dù sao khi hắn vừa mới đột phá Thần Phủ Cảnh sơ kỳ thì đã có đủ thực lực để giết chết Thần Phủ Cảnh trung kỳ là Võ Vương.
Mà hiện tại, tu vi thực tế của hắn đã là Thần Phủ Cảnh trung kỳ, tự nhiên cũng sẽ không sợ Thần Phủ Cảnh hậu kỳ.
Đương nhiên, nếu như Thần Phủ Cảnh hậu kỳ cùng loại với Võ Dao kia thì không thể nghi ngờ là sẽ phiền toái rất nhiều. Nhưng Chu Nguyên tin tưởng, mặc dù là ở bên trong thế hệ trẻ tuổi của Hỗn Nguyên Thiên, thiên tài cấp bậc như Võ Dao cũng rất hiếm thấy.
Còn ở trong Tiểu Huyền Châu này thì chỉ sợ cũng không tồn tại.
Ít nhất trước mắt những người gọi là thiên kiêu của các đại gia tộc này xa xa không bằng được.
Đương nhiên, trong Y gia cùng Khâu gia kia tất nhiên cũng có tồn tại cường giả Thiên Dương Cảnh, nhưng mà Chu Nguyên cũng không lo lắng nhúng tay sẽ làm cho Khâu gia kia ghi hận, bởi vì một khi khôi phục thực lực, đến lúc đó cho dù thực sự có cường giả Thiên Dương Cảnh ra tay với hắn, Chu Nguyên cũng không sợ, mặc dù không đánh lại, nhưng hắn vẫn có nắm chắc tự bảo vệ mình thoát đi.
Dù sao, sau khi chứng kiến trận đại chiến kinh thiên ở Thương Huyền Thiên kia, cường giả Thiên Dương Cảnh cũng rất khó mang đến cho Chu Nguyên cảm giác áp bách.
Trải qua mấy ngày tìm hiểu, Chu Nguyên đã biết được, Khâu Kỷ kia tất nhiên đã chuẩn bị làm cái gì đó, cho nên việc cấp bách lúc này của hắn là phải khôi phục thực lực, bằng không thì đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ xuất hiện biến cố.
Mà bây giờ, yêu cầu Y Thu Thủy cung cấp tinh hoa của cổ mộc, không thể nghi ngờ là phương pháp nhanh nhất để khôi phục thực lực.
Sự yên tĩnh bên đống lửa giằng co một lúc lâu, cuối cùng thanh niên tên Mộ Triều kia dẫn đầu cười ra tiếng rồi quay sang nói với Y Thu Thủy:
- Thu Thủy, muội thấy chưa? Ta nói muội luôn đối xử quá tốt với người khác mà. Trên cái thế giới này có rất nhiều người được một tấc lại muốn tiến một thước.
Những người khác cũng cười khẽ một tiếng.
Sự kinh ngạc trên khuôn mặt đẹp của Y Thu Thủy theo thời gian trôi qua mà dần rút đi, nàng nhíu mày lại, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên. Hành vi này của Chu Nguyên thật sự là có chút liều lĩnh.
Thật sự thì nàng có không ít tinh hoa của cổ mộc, vật ấy ẩn chứa sinh cơ rất mạnh, là nguyên liệu thiết yếu để luyện chế một vài loại đan dược chữa thương, đặc biệt là loại năm trăm năm phần trở lên, giá trị đều không thấp.
Chu Nguyên yêu cầu tinh hoa của cổ mộc cũng hẳn là bởi vì thương thế của hắn, điểm này Y Thu Thủy có thể suy đoán được.
Chỉ là lời hắn nói lại làm cho người khác khó tin tưởng, bởi vì ... Lời này thực sự là quá cuồng vọng rồi.
Lúc trước, mặc dù Y Thu Thủy nói với mấy người Mộ Hướng rằng nàng cũng không sợ mấy người Khâu Kỷ, lời này cũng không sai, nhưng nàng minh bạch, Khâu gia kinh doanh tại Tiểu Huyền Châu trên trăm năm sớm đã là địa đầu xà chân chính.
Mặc dù hôm nay, chiến lực cấp cao của Khâu gia vẫn bị giữ ở Huyền Châu Thành đánh cờ cùng Y gia bọn họ, nhưng Khâu Kỷ chưa hẳn sẽ không có sự trợ giúp nào khác.
Đây mới là chuyện khiến cho Y Thu Thủy một mực cố kỵ, sợ hãi, cho nên nàng mới nghĩ biện pháp kéo thiên kiêu của những gia tộc khác như Mộ Triều đồng hành cùng với mình, mượn uy thế của bọn họ để chấn nhiếp ở Khâu Kỷ.
Mà ngay cả nàng đều âm thầm kiêng kị đề phòng, không có mười phần nắm chắc rằng mình có thể dễ dàng đến Huyền Châu Thành, hết lần này tới lần khác Chu Nguyên lại dám cuồng vọng nói mình làm được, mặc cho ai đều rất khó tin tưởng.
Cho nên, cử động lần này của Chu Nguyên càng giống như coi đây là cái cớ để lừa gạt tinh hoa của cổ mộc.
Chuyện này làm cho Y Thu Thủy có chút không thoải mái, mặc dù Chu Nguyên cứu được Đông nhi, cho nên nàng kỳ thật cũng nguyện ý trợ giúp hắn, chỉ là không nghĩ tới đối phương lại dùng loại thủ đoạn này để lừa gạt.
Y Thu Thủy thoáng trầm mặc một lúc rồi cặp môi đỏ mọng hé mở:
- Chu Nguyên, ta cho ngươi năm phần tinh hoa của cổ mộc loại trăm năm, còn về phần hộ tống thì không cần.
Nghe Y Thu Thủy nói vậy, trong nội tâm của Chu Nguyên khẽ cười khổ, một chút tinh hoa của cổ mộc như vậy cũng không có gì nhiều tác dụng với thương thế cuả hắn lắm. Hắn tự nhiên là biết rõ, cử động lần này của chính mình là vô cùng liều lĩnh, lỗ mãng, nhưng mà trước mắt hắn hoàn toàn chính xác là phải mau chóng khôi phục thực lực. Mà hắn chưa quen cuộc sống nơi đây, người duy nhất có thể yêu cầu chỉ có Y Thu Thủy.
Chu Nguyên hít sâu một hơi, hắn không có ý định cứ như vậy buông tha cho, chỉ là tận lực chân thành liếc nhìn Y Thu Thủy, nói:
- Y cô nương, ta biết rõ cô có khả năng không tin ta, nhưng ta cũng không có ý lừa gạt cô. Nếu như lần này tiến về Huyền Châu, ta không có cơ hội ra tay thì đến Huyền Châu Thành, ta vẫn như trước có thể lưu lại, thẳng đến lúc ra tay một lần để trả hết nợ nợ nần.
- Khanh khách. Tiểu tử, ngươi nói như vậy là vì muốn ở lại bên người Thu Thủy đúng hay không? Thủ đoạn này ngược lại là rất không tệ đó.
Một nữ tử trẻ tuổi cười dịu dàng nói, trong mắt lộ rõ sự khinh thường.
Mộ Triều híp hai mắt lại, thản nhiên nói:
- Thu Thủy, người này ý đồ bất chính. Ta xem hay là cứ đuổi hắn khỏi nơi trú quân thì hơn. Nếu như muội mềm lòng thì có thể giao cho ta.
Vừa dứt lời, hắn đã nhấc bàn tay lên.
Lập tức có mấy bóng người xuất hiện ở phía sau lưng Chu Nguyên, những người này đều tản ra chấn động nguyên khí cường hoành, chính là cường giả Thần Phủ Cảnh sơ kỳ.
Chu Nguyên nhướng mày, trong mắt xuất hiện ý lạnh.
- Dừng tay.
Nhưng mà, khi mấy bóng người kia muốn động thủ, Y Thu Thủy chợt lên tiếng ngăn cản bọn họ. Nàng nhìn về phía Mộ Triều, thản nhiên nói:
- Những chuyện này cũng không cần làm phiền Mộ huynh nhúng tay rồi.
Mộ Triều rất có phong độ nhún nhún vai, nói:
- Là ta vượt quyền. Chỉ là ta lo lắng muội mềm lòng quá nên sẽ bị người khác lừa gạt mà thôi.
Lúc này, Y Thu Thủy híp mắt lại, chăm chú nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên mà Chu Nguyên cũng thản nhiên đối mặt với ánh mắt của nàng, không có bất kỳ dấu hiệu nào là sẽ lùi bước.
Hào khí có chút có chút ngưng trệ.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Đông Nhi đầy sự lo lắng, nàng không nhịn được duỗi bàn tay nhỏ bé ra, kéo kéo ống tay áo của tỷ tỷ.
Y Thu Thủy rốt cục thu hồi ánh mắt, nàng trầm mặc một lát rồi nhẹ gật đầu, nói:
- Tốt. Ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi.
Nghe nàng nói thế, những người ở chung quanh đều tỏ ra kinh hãi.
Mộ Triều cũng không nhịn được trầm giọng nói:
- Thu Thủy!
Y Thu Thủy không nói gì thêm, chỉ là lắc đầu, thế đủ để chứng minh sự kiên quyết của nàng.
Thấy thế, mấy người Mộ Hướng chỉ có thể lắc đầu, chỉ là ánh mắt khi nhìn về phía Chu Nguyên rõ ràng cho thấy sự bất mãn cùng khó chịu rồi. Theo bọn họ thấy, Chu Nguyên hiển nhiên chính là một kẻ tham lam ỷ vào việc cứu được Đông nhi, do đó mới dám thừa cơ bắt chẹt Y Thu Thủy.
Chu Nguyên cũng không nghĩ tới Y Thu Thủy cuối cùng lại đáp ứng dễ dàng như thế. Nhưng mà từ trong đôi mắt của người sau, hắn vẫn có thể cảm giác được sự nghi vấn. Hiển nhiên là Y Thu Thủy thực sự vẫn chưa tin tưởng hắn.
Có lẽ nàng đồng ý chủ yếu là vì nể mặt Đông nhi mà thôi.
- Đa tạ rồi.
Chu Nguyên cũng không có nói thêm nữa, gật gật đầu với Y Thu Thủy rồi quay người rời đi.
Nhìn qua bóng lưng của Chu Nguyên, khuôn mặt của Y Thu Thủy vẫn cực kỳ bình tĩnh. Đúng như Chu Nguyên nghĩ, thật sự thì nàng vẫn không quá tin tưởng vào Chu Nguyên, bởi vì ngay cả bản thân nàng cũng không dám nói những lời cuồng vọng rằng chỉ cần không gặp cường giả Thiên Dương Cảnh thì có thể bình yên đi đến Huyền Châu Thành.
Mà tuổi tác của Chu Nguyên có lẽ không sai biệt lắm với nàng, hắn lại dựa vào cái gì mà dám nói như vậy đây?
Nếu như Chu Nguyên là người của Hỗn Nguyên Thiên, như vậy Y Thu Thủy còn có thể suy đoán xem hắn là thiên kiêu của thế lực lớn nào. Nhưng mà hết lần này tới lần khác Chu Nguyên đến từ Thiên Vực khác, chuyện này đã lập tức khiến cho Y Thu Thủy không suy nghĩ gì thêm nữa.
Bởi vì ở bên trong quan niệm của nàng cũng như rất nhiều người của Hỗn Nguyên Thiên, người của Thiên Vực khác luôn kém hơn người của Hỗn Nguyên Thiên một bậc.
Cho nên ...
Lời nói của Chu Nguyên có độ tin cậy quá thấp.
Lúc này, trong nội tâm, Y Thu Thủy than nhẹ một tiếng.
- Được rồi, coi như là bồi thường ân cứu mạng của hắn đối với Đông nhi. Chờ sau khi đi đến Huyền Châu Thành, nàng sẽ bảo hắn chủ động rời đi, ân oán cũng coi như là thanh toán xong.