Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 814 - Chương 813: Hộ Vệ

Chưa xác định
Chương 813: Hộ vệ

Trong rừng rậm âm u.

Khâu Kỷ ngồi xếp bằng ở dưới một gốc cây lớn. Lúc này, sắc mặt của hắn cực kỳ âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía xa, chỗ đó trong nơi trú quân có những ngọn đèn lửa đang chập chờn.

- Khâu quản sự, bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ? Y Thu Thủy đã có phòng bị đối với chúng ta, cũng sẽ không để cho chúng ta tiếp cận.

Ở bên cạnh Khâu Kỷ, có người thấp giọng nói.

- Mấu chốt là tiểu công tử chết rồi ... Sau khi trở về, chúng ta cũng không tốt giao phó cùng gia chủ.

Nghe người này nói vậy, Khâu Kỷ cũng nhíu lông mày, tỏ ra buồn phiền. Hắn làm sao có thể ngờ được kế hoạch lần này cuối cùng lại sẽ biến thành như vậy.

Bọn họ hao hết tâm tư dẫn dắt Y Đông Nhi kia rời khỏi Y Thu Thủy, chỉ cần tiểu công tử âm thầm bắt cóc được nha đầu kia, như vậy Y Thu Thủy sẽ bị bọn họ khống chế.

Đáng tiếc, kế hoạch hoàn hảo này lại bị một tên hỗn đản từ trên trời giáng xuống phá hủy!

Mấu chốt là tên hỗn đản kia lại còn đập chết luôn Khâu Dương rồi! Mặc dù thực lực của Khâu Dương không được tốt lắm, nhưng dù sao cũng là Thái Sơ Cảnh Cửu trọng thiên mà! Lần này, hắn quả thực là bị chết quá uất ức rồi.

- Không thể để cho Y Thu Thủy an ổn đến Huyền Châu Thành.

Khâu Kỷ lạnh lùng nói.

- Hôm nay gia chủ vận chuyển tất cả sức mạnh của Khâu gia, giữ cường giả của Y gia ở trong Huyền Châu Thành, cho nên đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta. Nếu như không thể đắc thủ ở trên đường đi, chờ đến khi Y Thu Thủy đến Huyền Châu Thành, bảo hộ ở bên cạnh nàng sẽ càng thêm nghiêm mật.

- Đến lúc kia, kế hoạch nhúng chàm vị trí Châu chủ của Khâu gia chúng ta sẽ trở nên phiền toái hơn rất nhiều.

- Nhưng hiện tại, hộ vệ bên người Y Thu Thủy cũng không yếu, hơn nữa nàng rất thông minh, lần này tiến về Huyền Châu Thành, còn cố ý rải lời đồn khiến cho một số công tử hâm mộ nàng đi theo.

- Hôm nay, với thực lực của đội ngũ này nàng, chỉ dựa vào mấy người chúng ta thì không giải quyết được.

Ở bên cạnh Khâu Kỷ có người nói.

Nghe người này nói vậy, Khâu Kỷ lại cười nhạt một tiếng, nói:

- Khâu gia ta đã kinh doanh, chiếm giữ Tiểu Huyền Châu trên trăm năm. Xét về mặt thực lực thì cũng không phải là một thế lực mới đến không có nhiều năm như Y gia có thể so sánh.

Hắn nhìn chằm chằm vào trong nơi trú quân ở xa xa, trong đôi mắt hiện lên vẻ âm độc.

- Hừ. Ngay cả gia chủ của Y gia đều đã bị chết ở Tiểu Huyền Châu, một tiểu nha đầu lại có thể làm được cái gì?

- Còn có tiểu tử không hiểu thấu đập chết tiểu công tử kia, chờ hắn rơi vào trong tay chúng ta, ta nhất định phải cho hắn biết cái gì gọi là sống không bằng chết!

...

Đát đát!

Nguyên thú kéo những thùng xerộng thùng thình, vụt qua trên đường lớn với tốc độ cực kỳ nhanh chóng. Nếu như nhìn cẩn thận thì sẽ phát hiện, toàn bộ xe ngựa đều cách mặt đất một thước, tựa như phi hành ở tầng trời thấp.

Chu Nguyên ngồi xếp bằng ở trong thùng xe, hai mắt nhắm chặt, lúc này thân thể của hắn tản ra hào quang nhàn nhạt, đó là dấu hiệu của Huyền Thánh Thể đang vận chuyển.

Máu tươi trong cơ thể hắn cũng đang sôi trào. Ở dưới sự lưu động của máu tươi, một phần nội thương cũng theo thời gian trôi qua mà dần bị cọ rửa sạch ...

Nguyên khí trong trời đất cũng không ngừng vọt tới, cuối cùng hóa thành từng sợi sương mù, theo từng hô hấp của Chu Nguyên, dũng mãnh tràn vào trong cơ thể của hắn.

Cứ như thế ước chừng một nén nhang sau, hai mắt đang đóng chặt của Chu Nguyên cũng dần dần mở ra.

Trong ánh mắt có hào quang hiện lên, làm cho hai mắt của hắn tựa như là ha viên đá quý sáng chói vậy. Một lát sau, hào quang tiêu tán, hai mắt cũng khôi phục lại bình thường.

Mà Chu Nguyên thì là nở một nụ cười thản nhiên.

Sau mấy ngày tu luyện, hôm nay, thương tổn trong thân thể của hắn đã được chữa trị hơn phân nửa. Thần Phủ vốn dĩ là ảm đạm cũng theo thời gian trôi qua mà dần dần tỏa sáng, đó là biểu hiện của việc nguyên khí lại một lần nữa hội tụ.

Hôm nay, tuy rằng hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục thực lực nhưng tối thiểu nếu gặp phải địch nhân chỉ có tu vi là Thần Phủ Cảnh sơ kỳ thì không có cái gì lo lắng, cũng xem như là đã có sức mạnh để tự bảo vệ mình.

Nhưng mà, lần này, thương thế của hắn thật sự là quá nặng, ở dưới cảm giác của hắn thì nhiều chỗ trong thân thể vẫn còn ở trong trạng thái đứt gãy. Những thương thế này thật sự là quá nhỏ, mặc dù hắn tu luyện Huyền Thánh Thể, nhưng muốn chữa trị cũng rất chậm chạp .

Mà lúc này đây, Chu Nguyên mới bắt đầu minh bạch điểm lợi hại của Thái Ất Thanh Mộc Ngân. Nếu như ở bên trong Không Gian Loạn Lưu, hắn chưa từng tiêu hao Thanh Mộc Ngân trong cơ thể đến hầu như không còn thì hôm nay hắn chỉ sợ sớm đã khỏi hẳn rồi.

- Nếu có tinh hoa của cổ mộc thì tốt rồi ...

Chu Nguyên buồn rầu gãi gãi đầu. Nếu bây giờ có được tinh hoa của cổ mộc, hắn liền có thể hấp thu sinh cơ ẩn chứa trong đó, lại một lần nữa ngưng luyện ra Thanh Mộc Ngân.

Nhưng mà đáng tiếc, bảo vật trong Túi Trữ Vật của hắn cũng đã sớm bị hủy ở trong Không Gian Loạn Lưu rồi.

Kể cả một ít Bảo dược Thần Phủ mà hắn vất vả kiếm được cũng bị hủy diệt sạch, một cây cũng không dư thừa, đây chính là tài nguyên tu luyện cần thiết của Thần Phủ Cảnh.

Tổn thất này lớn đến mức mặc dù là lấy tâm tính của Chu Nguyên cũng đau lòng đến bây giờ còn chưa nguôi.

Trong khi còn đang đau lòng thì Chu Nguyên bỗng nhiên cảm giác được tốc độ của xe ngựa bỗng nhiên chậm lại. Đưa mắt nhìn sắc trời, Chu Nguyên biết được Mấy người Y Thu Thủy muốn hạ trại để nghỉ ngơi.

...

Rất nhanh là đã có thêm một nơi trú quân xuất hiện ở trong rừng, đống lửa được đốt lên, không khí trong nơi trú quân cũng trở nên náo nhiệt lên.

Ở bên cạnh một trong nơi trú quân đống lửa, Y Thu Thủy mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt đứng thẳng, thân thể mềm mại cực kỳ nhỏ nhắn, thon dài được hiển lộ ra, da thịt trắng nõn dưới ánh lửa lộ vẻ hồng nhuận phơn phớt.

Mà ở bên cạnh nàng còn có một đám nam nữ đang cười đùa, những người này đều có khí thế bất phàm, hiển nhiên cũng đều là người có thân phận.

Nhưng mà trong khi đang trò chuyện, đại đa số ánh mắt vẫn mơ hồ tập trung vào Y Thu Thủy. Hiển nhiên Y Thu Thủy mới là trung tâm của nhóm người này.

- Thu Thủy, muội còn đang lo lắng sao?

Một thanh niên có thân hình cao to, cường tráng, khuôn mặt tuấn lãng cười cười, nói. Sau đó, hắn do dự một chút, nói:

- Thu Thủy, ta cảm thấy khả năng muội đã hoài nghi sai rồi. Chắc hẳn là Khâu gia không dám bắt cóc Đông nhi đâu.

- Muội cũng nên lý giải tâm tình lúc này của Khâu Kỷ. Khâu Dương bị chết không minh bạch, hắn trở về tránh khỏi bị trừng phạt.

Nghe thanh niên này nói vậy, những người khác cũng khẽ gật đầu. Gia tộc của bọn họ cũng có chút thế lực tại Tiểu Huyền Châu, nhưng cùng so sánh với thế lực đã chiếm giữ Tiểu Huyền Châu suốt trăm năm qua là Khâu gia thì vẫn còn có chút chênh lệch, cho nên bọn họ cũng không muốn Y Thu Thủy cùng Khâu gia làm căng quá mức, đến lúc đó bọn họ kẹp ở giữa cũng sẽ phiền toái.

Nhưng Y Thu Thủy khẽ nhíu mày rồi thản nhiên nói:

- Ta đã tra được rõ ràng, Mộ Triều huynh cũng không cần nói thêm nữa rồi.

Nghe Y Thu Thủy nói vậy, ánh mắt cuả người thanh niên có tên Mộ Triều kia lóe lên, hắn cười nhạt rồi tiếp tục nói:

- Thu Thủy, theo ta thấy, muội cứ dứt khoát giao tiểu tử đến từ Thiên Vực khác kia cho Khâu Kỷ. Chỉ cần bọn họ không dây dưa nữa, chúng ta mới có thể thuận lợi đến Huyền Châu Thành.

- Vì một người không rõ lai lịch mà vạch mặt cùng đám người Khâu Kỷ thì không phải là hành vi sáng suốt lúc này.

Mộ Triều vừa dứt lời, mấy thanh niên ở bên cạnh lập tức phụ họa theo. Bọn họ đã tìm hiểu được, Khâu Dương là bị một nam tử đến từ Thiên Vực khác đè chết.

Mấu chốt là những ngày này, Y Thu Thủy còn có chút chiếu cố đối với nam tử xa lạ kia, chuyện này làm cho ở sâu trong nội tâm bọn họ có chút khó chịu. Dù sao, ở trong mắt bọn họ, một người đến từ Thiên Vực khác quả thực là không khác gì tiện dân ở nông thôn cả.

Trước mắt, nếu như có thể ném người nọ ra bên ngoài để hấp dẫn cừu hận của Khâu Kỷ thì cũng coi như là xứng đáng.

- Các ngươi sao có thể làm như vậy được? Chu Nguyên tiểu ca ca là người đã cứu ta mà!

Ở bên cạnh Y Thu Thủy, nghe Mộ Triều nói vậy, Đông nhi vội vàng hô lên.

Mộ Triều mỉm cười, nói:

- Đông nhi, thực sự không phải là hắn cứu được muội, mà là muội cứu được hắn. Nếu như không phải là muội mang hắn về đây thì hắn sớm đã chết ở dã ngoại rồi.

Đông nhi tức giận muốn phản bác.

Y Thu Thủy vuốt vuốt cái đầu nhỏ nàng rồi cười nhạt một tiếng và nói với Mộ Triều:

- Đa tạ Mộ Triều huynh đã cân nhắc cho chúng ta, nhưng mà từ trước đến nay, Y gia ta luôn xử lý ân oán rõ ràng, chuyện lấy oán báo ơn này là quả quyết sẽ không làm.

- Hơn nữa, ta cũng không thấy được Khâu Kỷ kia có năng lực làm gì được chúng ta.

Mộ Triều cười cười, nhún vai nói:

- Đó là đương nhiên. Dù sao Thu Thủy muội muội cũng là thiên kiêu mở Thần Phủ cấp tám. Đừng nói là tại Tiểu Huyền Châu, coi như là nhìn khắp toàn bộ thế hệ trẻ tuổi của Thiên Uyên vực chúng ta, muội đều có danh khí không nhỏ.

- Đợi thêm một khoảng thời gian nữa, chờ đến khi muội đột phá Thần Phủ Cảnh hậu kỳ, có lẽ muội còn có thể leo lên được Thần Phủ Bảng của Hỗn Nguyên Thiên nữa đó.

Y Thu Thủy nhẹ nhàng lắc đầu, khuôn mặt trứng ngỗng được ánh lửa chiếu rọi lại càng thêm động lòng người, nàng cười yếu ớt nói:

- Thần Phủ Bảng thì đừng nghĩ đến nữa. Có thể lưu tên ở phía trên đó, toàn bộ đều là yêu nghiệt, người mở Thần Phủ cấp tám cũng không quá đặc biệt.

Vừa dứt lời, đôi mắt sáng của Y Thu Thủy chợt khẽ động, bàng giật mình nhìn về một chỗ ở cách đó không xa.

Thấy thế, mấy người Mộ Triều cũng quay đầu, nhìn qua. Sau đó bọn họ liền trông thấy có một người trẻ tuổi đã đứng đấy, người này đúng là Chu Nguyên.

Mộ Triều cau mày, cũng không biết Chu Nguyên đứng ở đó đã bao lâu, liệu có nghe thấy được những lời hắn mới nói hay không. Nhưng mà rất nhanh hắn lại bật cười, không có quá mức để ý.

Dù sao Chu Nguyên chỉ là một tiểu tử vô danh đến từ Thiên Vực khác mà thôi, không có thực lực cũng không có bối cảnh gì, nghe thấy được thì lại có thể làm thế nào?

Thật muốn chọc giận hắn thì hắn có thể tùy tùy tiện tiện bóp chết luôn.

- Chu Nguyên, sao ngươi lại đi ra đây vậy? Thương thế của ngươi như thế nào?

Y Thu Thủy nhìn qua Chu Nguyên, mở miệng hỏi.

- Thật náo nhiệt.

Chu Nguyên đi tới, cười cười, nói. Hắn chỉ là nhìn thoáng qua mấy người Mộ Triều, sau đó thu hồi ánh mắt, trên mặt cũng không có biểu hiện tức giận, mặc dù hắn thật sự là nghe thấy được những lời lúc trước của Mộ Triều.

Mà nhìn thấy bộ dáng như vậy của Chu Nguyên, trong đôi mắt của Mộ Triều lại xẹt qua sự khinh miệt, hiển nhiên là cho rằng người sau đang nén giận, rõ ràng là một người nhát gan.

Mấy thiếu nữ bộ dáng mặc dù không kịp Y Thu Thủy, nhưng coi như là có vài phần tư sắc hiếu kỳ đánh giá Chu Nguyên. Dù sao chuyện người sau đập chết Khâu Dương cũng xem như là một hành động vĩ đại, chắc hẳn về sau sẽ được truyền thật lâu ở trong Tiểu Huyền Châu.

Nhưng mà chuyện làm cho các nàng có chút thất vọng chính là mặc dù thoạt nhìn bộ dáng của Chu Nguyên rất thanh tú, chỉ có điều cũng không có điểm gì đặc biệt.

Cảm thấy ánh mắt dò xét của mọi người đối với Chu Nguyên, Y Thu Thủy cũng có chút bất đắc dĩ, sau đó nàng duỗi ngón tay ngọc ra, chỉ chỉ thịt nướng bên trên đống lửa, há miệng nói:

- Ngươi muốn ăn chút gì đó hay không? Ta sẽ sai người chuẩn bị cho ngươi.

Chu Nguyên cười lắc đầu. Hắn trầm ngâm một chút rồi chợt hỏi:

- Y cô nương, lần này, đi Huyền Châu Thành, Khâu gia kia liệu có phái cường giả Thiên Dương Cảnh ra hay không?

Nghe được vấn đề này, Y Thu Thủy có chút ngoài ý muốn, xong nàng chợt lắc đầu, nói:

- Ở bên trong Khâu gia, cường giả Thiên Dương Cảnh cũng coi như là cấp bậc trưởng lão rồi. Hiện nay, cường giả cấp bậc này sợ thì không có cách nào để rời khỏi Huyền Châu Thành.

Chu Nguyên nhẹ nhàng gật đầu.

- Làm sao vậy?

Y Thu Thủy có chút kỳ quái hỏi.

Chu Nguyên nhìn qua khuôn mặt động lòng người của Y Thu Thủy rồi thản nhiên nói:

- Nếu như không gặp phải cường giả Thiên Dương Cảnh thì ta có thể hộ tống Y cô nương đến Huyền Châu Thành. Nhưng mà điều kiện tiên quyết là Y cô nương hiện tại có thể đưa trước cho ta một trăm phần tinh hoa của cổ mộc, loại 500 năm trở lên.

Chu Nguyên vừa dứt lời, bên cạnh đống lửa vốn ồn ào lập tức an tĩnh lại.

Từng ánh mắt nghiền ngẫm, mỉa mai lập tức tập trung vào trên người mặt không đổi sắc là Chu Nguyên.

Mà vào lúc này, ngay cả Y Thu Thủy cũng tỏ ra ngạc nhiên.

Bình Luận (0)
Comment