Khi âm thanh kia truyền vào trong lều vải, thì Y Thu Thủy không khỏi nhăn lại lông mày.
Nàng chỉ nhìn thoáng qua Chu Nguyên, bình tĩnh nói:
- Ngươi cứ việc dưỡng thương, không cần để ý tới những chuyện khác.
- Chờ đến khi lành bệnh, ngươi rời đi sẽ an toàn hơn một chút.
Chu Nguyên có thể cảm nhận được một chút đề phòng trong câu nói của Y Thu Thủy, có lẽ nguyên nhân là bởi vì không rõ lai lịch của hắn.
- Ngay khi thương thế của ta tốt hơn, ta sẽ lập tức rời đi.
Chu Nguyên thản nhiên gật đầu, mặc dù nghe ra sự đề phòng trong ngôn ngữ của Y Thu Thủy, nhưng hắn cũng sẽ không vì tự ái mà lập tức rời đi. Bởi vì với trạng thái bây giờ của hắn, nếu cứ lung tung rời đi thì quả là không sáng suốt.
Đặc biệt là khi hắn còn vừa vô tình đập chết một tên gia hỏa có chút bối cảnh nữa chứ.
Chu Nguyên vẫn nhớ rõ, nơi này là Hỗn Nguyên Thiên, không phải là Thương Huyền Thiên...
Hắn đã không còn chỗ dựa là Thương Huyền tông, cũng không có Yêu Yêu làm bạn ở bên người. Ở nơi này, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Y Thu Thủy cũng biết Chu Nguyên đã hiểu ý tứ đề phòng của mình, nhưng chính vì sự dứt khoát của Chu Nguyên mà nàng không khỏi không được tự nhiên.
Nhưng cuối cùng nàng cũng không nói gì thêm. Bây giờ hoàn cảnh của các nàng có chút đặc thù, mà Chu Nguyên lại không rõ lai lịch, đột nhiên rơi xuống từ trên trời, lại vừa vặn cứu được Đông Nhi. Việc này quá trùng hợp, nếu nói đây là hành động nhằm cố ý tiếp cận các nàng thì cũng không phải là không có khả năng.
Thế nên lúc trước nàng mới nói vài câu thăm dò như vậy. Nếu Chu Nguyên nghe xong mà biểu lộ do dự, tìm lấy cớ được ở lại, vậy thì trong nội tâm nàng sẽ xếp Chu Nguyên vào danh sách các đối tượng cần hoài nghi.
Cũng may là biểu hiện của Chu Nguyên rất bình thường, điều này khiến cho nàng thở phào một hơi.
Đôi lông mi thon dài của Y Thu Thủy hơi chớp chớp, sau đó lấy ra một cái bình ngọc, đặt ở bên cạnh Chu Nguyên, nói:
- Đây là Uẩn Nguyên Đan, có tác dụng khôi phục nguyên khí, chắc hẳn là có chút tác dụng với ngươi.
- Cảm ơn!
Chu Nguyên hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn tiếp nhận. Bởi vì lúc này hắn rất cần loại đan dược như thế này. Chỉ cần khôi phục được một chút nguyên khí, hắn sẽ vận chuyển được Huyền Thánh Thể chữa trị thân thể. Mặc dù tốc độ chữa trị không nhanh bằng Thái Ất Thanh Mộc Ngấn, nhưng bây giờ đó đã là cách duy nhất.
- Coi như ta nợ hai người một phần ân huệ. -Chu Nguyên nghiêm túc nói.
Đối với lời cam đoan của Chu Nguyên, Y Thu Thủy cũng không để ý lắm. Bởi vì thiên phú bản thân nàng cũng cực kì trác tuyệt, ở độ tuổi này mà có thể đạt tới Thần Phủ cảnh trung kỳ thì cũng đã coi là nhân vật hàng đầu trong thế hệ tuổi trẻ của Tiểu Huyền châu.
Hơn nữa nàng đánh giá thực lực của Chu Nguyên không cao, dù sao thì hắn cũng chỉ là người đến từ Thiên Vực khác mà thôi.
Mà trừ các Thiên của Thánh tộc ra thì Hỗn Nguyên Thiên đã là Thiên Vực số một. Y Thu Thủy là người Hỗn Nguyên Thiên, thế nên khi đối mặt với người của các Thiên Vực khác thì đều sẽ có cảm giác ưu việt hơn. Đây là bệnh chung của đại bộ phận sinh linh Hỗn Nguyên Thiên.
Tựa như khi còn ở Thương Huyền tông, người đại lục Thánh Châu cũng nhìn người của đại lục khác với thái độ như vậy.
Cho nên khi nghe Chu Nguyên nói vậy, Y Thu Thủy cũng không tỏ vẻ gì, chỉ quay người đi ra lều vải.
Y Đông Nhi thì cười hì hì với Chu Nguyên, nói:
- Chu Nguyên tiểu ca ca, huynh cứ an tâm dưỡng thương đi đã.
Chu Nguyên cười ôn hòa với cô bé. Cô bé còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, không đa nghi như tỷ tỷ, thực sự coi hắn như ân nhân cứu mạng.
Mặc dù theo Chu Nguyên, cô bé mới thực sự là ân nhân cứu mạng mình.
Cả hai tỷ muội đều lần lượt ra khỏi lều vải, một lúc sau, Chu Nguyên liền nghe thấy âm thanh ồn ào truyền tới từ bên ngoài.
Chu Nguyên do dự một chút, cố gắng ngồi dậy, đi tới bên cạnh cửa lều vải, vén ra một góc nhỏ xíu, quan sát tình huống bên ngoài.
Cảnh tượng bên ngoài lều vải là một mảnh doanh địa.
Lúc này, đang có một đám người bao vây lấy chiếc lều của Chu Nguyên.
Dưới ánh nắng chiếu rọi, khuôn mặt của Y Thu Thủy lại càng thêm sáng ngời. Nàng đang đứng đối diện với một người đàn ông trung niên đang có sắc mặt âm trầm.
- Khâu Kỷ, các ngươi còn lưu lại ở nơi này làm cái gì? -Y Thu Thủy lạnh lùng hỏi.
Trong mắt người đàn ông trung niên tên là Khâu Kỷ phun trào lửa giận, quát:
- Y cô nương, công tử nhà chúng ta chết không minh bạch ở chỗ này, cô còn chưa cho chúng ta một câu trả lời đã muốn chúng ta phải đi?
Y Thu Thủy cười lạnh nói:
- Đừng cho là ta không biết tên Khâu Dương kia muốn làm cái gì, đơn giản là muốn bắt cóc Đông Nhi, dùng con bé để uy hiếp ta chứ gì?
Khâu Kỷ cả giận nói:
- Y Thu Thủy, đừng tưởng rằng trước khi chết phụ thân ngươi truyền vị cho ngươi thì ngươi đã thật sự là châu chủ của Tiểu Huyền châu. Dù cho ngươi đúng là châu chủ đi nữa, dám sát hại tiểu công tử Khâu gia ta, thì cũng đừng mong Khâu gia ta từ bỏ không truy cứu!
- Người đâu, lôi tên hung thủ kia ra đây cho ta!
Hắn quát chói tai một tiếng, lập tức có mấy người đứng dậy, nguyên khí cường hãn phun trào, hóa thành từng vòng sáng Thần Phủ sau lưng mỗi người.
- Ai dám!
Y Thu Thủy dựng thẳng lông mày, quát.
Vút! Vút!
Mười mấy bóng người xuất hiện sau lưng Y Thu Thủy, ánh mắt sắc bén tập trung vào nhóm người Khâu Kỷ. Thực lực của những người này cũng cực kì bất phàm, đại đa số đều đã bước chân vào Thần Phủ cảnh.
Bầu không khí giữa hai bên trở nên giương cung bạt kiếm.
Sắc mặt Khâu Kỷ biến thành màu đen, hắn biết Khâu Dương phí hết công sức sáng tạo cơ hội để bắt cóc Y Đông Nhi, nhưng ai ngờ cơ hội là có, nhưng cuối cùng lúc sắp đắc thủ thì lại bị một kẻ đột nhiên giáng xuống từ trên trời đập chết.
Bây giờ người thì không bắt được, ngược lại là kế hoạch bị bại lộ, triệt để đắc tội Y Thu Thủy.
Nếu mang tin tức này về Huyền Châu thành, báo cáo với Khâu gia gia chủ, thì tất nhiên là bọn hắn sẽ phải gánh chịu cơn thịnh nộ lôi đình, mà kẻ đứng mũi chịu sào chính là Khâu Kỷ hắn.
- Y Thu Thủy, ngươi thật muốn vạch mặt với Khâu gia ta, chỉ vì một người lạ mặt sao? Đừng quên bây giờ ngươi vẫn chưa phải là châu chủ của Tiểu Huyền châu đâu! -Khâu Kỷ âm trầm nói.
- Tốt nhất là ngươi hãy giao người kia cho ta, tối thiểu ta còn có cái để mà báo cáo với gia chủ, như vậy ngươi tốt ta cũng tốt. Bằng không... đoạn đường đi tới Huyền Châu thành vẫn còn dài, cẩn thận kẻo xảy ra chuyện gì thì không trách ai được đâu.
Trong giọng nói Khâu Kỷ tràn đầy vẻ uy hiếp.
Nhưng ánh mắt của Y Thu Thủy lại càng thêm lạnh như băng, không hề nhượng bộ chút nào:
- Hiện tại mang theo người của ngươi cút được bao xa thì cút bấy xa. Đợi ta đến Huyền Châu thành, người Khâu gia các ngươi muốn tính sổ thì cứ trực tiếp tới tìm ta mà tính!
Ánh mắt Khâu Kỷ như rắn độc đảo qua lều vải, sau đó cười âm lãnh, không tiếp tục nhiều lời, mang người rời đi.
Trong lều vải.
Chu Nguyên thu hồi ánh mắt, trở lại trên giường, lông mày không nhịn được nhíu lại.
Xem ra hắn vừa mới tới Hỗn Nguyên Thiên thì đã bị người ghi hận rồi...
Chỉ là cái chức vị châu chủ Tiểu Huyền châu là cái gì?
- Xem ra phiền phức phía bên Y Thu Thủy cũng không ít đâu...
Chu Nguyên thở dài một hơi, bàn tay nắm lấy bình ngọc mà Y Thu Thủy đưa cho hắn, mặc kệ thế nào, tranh thủ thời gian chữa lành thương thế cái đã.