Khi Chu Nguyên vừa mở mắt, cảnh tượng đầu tiên ánh vào trong tầm mắt là một cái đỉnh lều bằng vải trắng. Hắn ngây người mấy giây, sau đó không nhịn được nhăn mày lại, vì cảm giác đau đớn toàn thân đột nhiên ập tới, đầu đau như muốn nứt.
Cảm giác đau nhức ấy tựa như toàn bộ thân thể sắp sửa bị xé nứt ra vậy.
Hắn không nhịn được hút vào mấy hơi khí lạnh, răng cắn chặt lại.
Nhưng cũng chính loại đau nhức này làm cho hắn thầm thở dài trong lòng một hơi. Xem ra số may của hắn vẫn chưa hết, còn chưa có bị ngã chết...
Cố nén lại cảm giác đau nhức, Chu Nguyên quan sát một vòng, cũng không biết chỗ này là chỗ nào, hắn đã đến được Hỗn Nguyên Thiên chưa?
Mà trong lúc Chu Nguyên còn đang tự hỏi, cửa lều vải bỗng bị nhấc lên, Chu Nguyên liền nhìn thấy một thân ảnh mảnh mai đi tới, đôi mắt thật to của cô gái mang theo vẻ bất ngờ nhìn Chu Nguyên.
Đây là một cô bé mới mười mấy tuổi, dáng dấp rất xinh đẹp, trắng nõn tựa như búp bê, đôi mắt to trong veo như nước.
Đinh linh.
Cô bé nhìn thấy Chu Nguyên tỉnh lại, còn đang hơi sững sờ. Sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, bước chân chạy chậm tới, chiếc linh đang* treo trên cổ tay vang lên từng tiếng chuông thanh thúy theo từng nhịp bước chân.
*linh đang: loại chuông nhỏ trang trí hay đeo trên cổ tay.
- Tiểu ca ca tỉnh rồi à?! -Cô bé vui mừng nói.
Chu Nguyên cố rướn người, đang định nói chuyện, thì cô bé đã lại quay người, vui vẻ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói vọng lại:
- Để ta đi báo cho tỷ tỷ biết!
Nhìn bộ dáng hấp tấp của cô bé, Chu Nguyên không khỏi cười khổ một tiếng. Nhưng nhìn từ thái độ của cô bé đối với hắn, xem ra hắn cũng không rơi vào ổ sói nào đó đây.
Chu Nguyên âm thầm lắc đầu, sau đó cảm ứng tình trạng thân thể. Mặc kệ là ở nơi nào, điểm quan trọng nhất vẫn là lực lượng.
Mà vừa mới cảm ứng, nét cười khổ trên mặt Chu Nguyên lại càng sâu. Bây giờ thân thể hắn tràn đầy vết thương, nếu như không phải trước đó hắn đã tu thành Huyền Thánh Thể thì chỉ sợ đã bị xé nát bởi dòng chảy loạn lưu của không gian.
Bây giờ, mặc dù còn có thể sống sót, nhưng cũng bị thương cực nặng.
Chết người nhất là lượng Thái Ất Thanh Mộc Ngấn tích trữ được bên trong cơ thể đã bị tiêu hao hầu như không còn, nên cũng không có cách nào chữa trị thân thể...
Với trạng thái thân thể bây giờ của Chu Nguyên thì chỉ sợ dù là người bình thường cũng có thể chém giết được hắn.
Điều này làm cho Chu Nguyên cảm thấy cực kì bất an. Xem ra việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng chữa trị thương thế, khôi phục thực lực...
Chỉ tiếc túi Càn Khôn của Chu Nguyên đã bị hủy trong vụ va chạm với dòng chảy loạn lưu. Mặc dù hắn đã kịp thời vớt vát lại một vài đồ vật quan trọng, nhưng các loại linh dược chữa trị thân thể cũng không nằm trong số đó.
Khi Chu Nguyên đã kiểm tra xong toàn bộ thân thể, thì từ bên ngoài cũng truyền tới tiếng bước chân. Ngay sau đó, cô bé vừa nãy thò đầu vào, đằng sau của cô bé là một người thiếu nữ trẻ tuổi.
Thiếu nữ mặc chiếc váy dài màu nhạt, tóc dài tới eo, dáng người rất đẹp, khuôn mặt hình oval cực kì xinh đẹp, có nét giống với cô bé kia, chắc là chị em ruột.
Nàng vừa mới xuất hiện, đôi mắt trong trẻo kia đã nhìn về phía Chu Nguyên, từ trong đôi mắt ấy, Chu Nguyên nhìn thấy sự thông minh cùng cẩn thận.
Chu Nguyên hơi quan sát nàng một chút liền quay đầu trở về. Không phủ nhận rằng cô gái này rất xinh đẹp, nhưng đừng quên là Chu Nguyên đã ở chung với Yêu Yêu được rất lâu rồi, dần dà tiêu chuẩn cái đẹp cũng đề cao lên rất nhiều.
So với dung nhan, Chu Nguyên càng để ý hơn là tu vi của cô gái ấy. Từ dao động phát ra từ trên người nàng, Chu Nguyên khẳng định cô gái này cũng là Thần Phủ cảnh, hơn nữa còn là Thần Phủ cảnh trung kỳ.
Điều này khiến cho Chu Nguyên không khỏi ngạc nhiên. Hỗn Nguyên Thiên không hổ danh là nơi được trời cao chiếu cố, phải biết với thực lực cùng độ tuổi như hiện nay của cô gái, thì nếu ở Thương Huyền Thiên, cô gái ấy cũng đủ coi như Thánh tử đỉnh tiêm của sáu đại môn phái.
Nhưng Chu Nguyên cũng nhìn ra được, từ dung mạo cùng khí chất của cô gái này, đều chứng tỏ rằng xuất thân của nàng rất bất phàm.
Ánh mắt bình tĩnh trong suốt của Chu Nguyên khiến cho cô gái có chút bất ngờ. Bởi lẽ trước giờ vẫn luôn bị vây quanh bởi bầy ong bướm, nàng rất ít khi nhìn thấy ánh mắt tinh khiết như vậy.
Vẻ mặt của nàng vẫn không có biến hóa gì, đi vào trước giường, hỏi:
- Ngươi tỉnh rồi?
Thanh âm thanh thúy rất êm tai.
Chu Nguyên gật đầu, cố gắng ngồi dậy, nói với vẻ lúng túng:
- Ta có thể hỏi một chút về tình hình của mình không?
- Tiểu ca ca, ba ngày trước đây, huynh đột nhiên rơi xuống từ trên trời, sau đó còn rơi đập chết người...-Cô bé bên cạnh líu ríu nói.
Chu Nguyên nghe vậy thì xanh cả mặt, hắn rơi xuống lại đập chết người? Thảo nào mà trong nháy mắt đó lại cảm thấy có gì đó giảm xóc cho mình...
Người thiếu nữ đưa tay gõ nhẹ lên trán cô bé, ngăn không cho nàng nói tiếp, sau đó mới quay đầu nói với Chu Nguyên"
- Tên ta là Y Thu Thủy, con bé là muội muội của ta, tên là Y Đông Nhi.
- Chúng là đến từ Y gia.
Vừa nói, nàng vừa quan sát phản ứng của Chu Nguyên.
Nhưng nghe tới Y gia, Chu Nguyên lại vẫn cứ mờ mịt, nói:
- Ta là Chu Nguyên.
Chu Nguyên cũng phát hiện được ánh mắt quan sát của Y Thu Thủy, trong lòng không khỏi hiện lên mấy cái dâu hỏi:
Y gia là cái thứ gì?
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Chu Nguyên, gương mặt xinh đẹp của Y Thu Thủy hơi buông lỏng một chút, nhưng vẻ cẩn thận vẫn không hề giảm bớt, nói:
- Chắc hẳn ngươi đến từ Thiên Vực khác?
Chu Nguyên gật gật đầu, cũng không giấu diếm:
- Ta được truyền tống vượt giới, nửa đường xuất hiện vấn đề, mới đi tới nơi đây.
- Nơi này có phải là Hỗn Nguyên Thiên không? -Chu Nguyên hỏi với vẻ khẩn trương.
Y Thu Thủy cười nhẹ một tiếng, nói:
- Nơi đây đúng là Hỗn Nguyên Thiên.
Đối với việc Chu Nguyên đến từ Thiên Vực khác, nàng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì việc này cũng không hề hiếm thấy.
- Chuẩn xác mà nói, nơi đây là Hỗn Nguyên Thiên, Thiên Uyên vực, Tiểu Huyền châu.
Chu Nguyên thở phào như trút được gánh nặng, xem là là không bị truyền tống lệch đi đâu. Hắn đã đến được Hỗn Nguyên Thiên, hơn nữa còn đi đúng tới Thiên Uyên vực...
- Là hai người đã cứu ta sao? -Chu Nguyên nhìn hai tỷ muội, hỏi.
Y Đông Nhi cười hì hì nói:
- Sai rồi, tiểu ca ca, nói chính xác thì phải là huynh đã cứu ta đấy.
Chu Nguyên nghe vậy, không hiểu ra sao.
Trên gương mặt xinh đẹp của Y Thu Thủy cũng hiện lên nét cười, nói:
- Đúng là may mắn mà có ngươi. Ba ngày trước, bởi vì Đông Nhi ham chơi, đi ra ngoài quá xa, bị kẻ xấu để ý tới, muốn bắt cóc con bé.
- Vừa may lúc đó ngươi từ trên trời rơi xuống, đập chết kẻ xấu kia. Khi đó ngươi cũng bị thương nặng, thế là Đông Nhi liền cõng ngươi về doanh địa.
Chu Nguyên không nhịn được co lại khóe miệng, mặc niệm ba giây cho kẻ xấu bị hắn đập chết kia.
- Cảm ơn muội. -Chu Nguyên nhìn về phía Y Đông Nhi, lộ ra dáng tươi cười. Mặc kệ chuyện là thế nào, nếu như không phải cô bé cõng hắn về, nói không chừng hắn trong tình trạng trọng thương hôn mê thì đã bị Nguyên thú ăn thịt mất rồi.
Y Đông Nhi có chút thẹn thùng, nhỏ nhẹ nói:
- Chu Nguyên tiểu ca ca, huynh cứ yên tâm dưỡng thương ở chỗ này đi.
Có thể nhìn ra cô bé rất cảm kích Chu Nguyên, nếu không phải có sự xuất hiện của hắn, có lẽ giờ này cô bé đã ở trong ổ giặc. Đến lúc đó không biết là đám kẻ xấu kia sẽ bắt chẹt tỷ tỷ thế nào đây.
Hơi dừng một chút, cô bé còn nói tiếp:
- Hơn nữa, huynh đập chết tên xấu kia là trừng phạt đúng tội, chắc chắn tỷ tỷ sẽ bảo vệ cho huynh! Đúng vậy không, tỷ tỷ?
Nói tới đây, Y Đông Nhi quay đầu nhìn Y Thu Thủy với vẻ chờ mong.
Y Thu Thủy cười vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Đông Nhi, gật đầu với Chu Nguyên. Nhưng Chu Nguyên lại bén nhạy nhận ra trong đôi mắt nàng lướt qua một tia lo âu.
Chu Nguyên giật mình, tình huống có vẻ không đúng lắm, chẳng lẽ tên xấu bị hắn đập chết kia lại còn mang tới tai họa ngầm gì đó nữa sao?
Mà khi Chu Nguyên vẫn còn đang nghi ngờ, thì bỗng nhiên bên ngoài lều truyền tới âm thanh ồn ào, sau đó một giọng nói nghiêm nghị truyền vào trong lều vải:
- Y Thu Thủy, giao kẻ sát hại Khâu công tử ra đây! Bằng không, Khâu gia ta sẽ quyết không bỏ qua!
Mí mắt Chu Nguyên không khỏi giật giật, vừa nhắc tới, phiền phức đã tới cửa rồi sao?