Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 811 - Chương 810: Truyền Tống

Chưa xác định
Chương 810: Truyền tống

Ầm ầm!

Không gian bị xé nứt, vô tận lôi quang tràn ra, trút xuống như thác nước, phóng thích ra lực lượng hủy diệt.

Chu Nguyên nhìn cảnh tượng hủy diệt trên trời, sắc mặt trở nên cực kì ngưng trọng. Hắn không ngờ tới lúc mình chưa kịp rời đi thì Thánh tộc đã đuổi kịp tới nơi.

- Hừ, một đám mũi thính như chó!

Thương Uyên cũng ngẩng đầu, nhìn vết nứt không gian trên bầu trời, hừ lạnh một tiếng.

Oanh!

Từ vết nứt không gian trút xuống vô xuống lôi quang, đánh thẳng về phía truyền tống trận, ý đồ phá hư quá trình truyền tống.

Thương Uyên thấy thế, giẫm chân một cái, chỉ thấy vô tận Thánh nguyên khí bàng bạc mênh mông phóng thẳng lên trời, hóa thành một đám mây to lớn, bảo vệ cho truyền tống trận ở phía dưới.

Thùng thùng!

Vô số bạch lôi đánh thẳng vào trong đám mây nguyên khí, bộc phát ra từng vụ nổ hủy diệt. Nhưng cũng may là chưa thể xuyên thấu qua đám mây.

Chu Nguyên cảm nhận dư âm của từng vụ va chạm khủng bố trên đỉnh đầu, không khỏi tê cả da đầu. Loại lực lượng kia mà chỉ tràn ra một chút thôi cũng đủ để hủy diệt hắn rồi.

Thương Uyên vừa chống cự cơn mưa bạch lôi, vừa bắt đầu khởi động lại truyền tống trận. Đây không phải là trận chiến mà Chu Nguyên có thể dính vào. Chỉ cần đưa được hắn rời đi, bản thân ông sẽ tự có cách thoát thân.

Trên vết nứt không gian, nơi vô tận bạch lôi đang trút xuống, dần hiện ra hai bóng người. Đó là hai người mặc áo bào trắng, hai người này chỉ mới xuất hiện thì toàn bộ không gian đã hiện ra dấu hiệu sụp đổ.

Đó là bởi vì khu vực không gian này không đủ sức để gánh chịu sức mạnh của ba vị cường giả tối cao.

Chu Nguyên nhìn hai bóng người kia. Quanh thân mỗi người đều được quấn quanh bởi lôi quang màu trắng, sáng chói chói mắt, làm cho đồng tử của hắn đau nhói, không thể nhìn thấy khuôn mặt thật của bọn họ.

- Thương Uyên, giao nàng ra!

Hai bóng người với uy áp kinh khủng kia vừa xuất hiện, một âm thanh trầm thấp hờ hững cũng vang lên.

Thương Uyên cười lạnh, nói với vẻ châm chọc:

- Cứ nằm mơ đi!

Ông!

Hai cường giả tối cao của Thánh tộc nghe vậy, cũng không nói nhảm. Chỉ thấy nơi mi tâm của bọn hắn bắt đầu ngưng tụ ánh sáng, một con mắt dọc chậm rãi mở ra. Trong chớp mắt tiếp theo, hai chùm sáng mãnh liệt bắn ra từ hai con mắt dọc.

Những nơi mà hai chùm sáng đi qua đều trở nên tĩnh mịch, hết thảy sinh cơ đều bị xóa bỏ.

Dù cho là nguyên khí thiên địa cũng khô kiệt tiêu tán.

- Tịch Diệt Thánh Quang...

Hai chùm sáng phá không lao tới, ánh mắt Thương Uyên hơi ngưng tụ lại. Chợt ông khép hờ hai mắt, hư không sau lưng trở nên đen tối.

Oanh!

Chỉ thấy trong bóng tối ấy, một âm thanh to lớn truyền tới. Ngay sau đó, một cối xay cổ xưa to lớn tới không cách nào hình dung xuất hiện trong hư không, tỏa ra thần uy vô thượng.

- Đó... đó là... Hỗn Độn Thần Ma?! -Chu Nguyên nhìn thấy cối xay lớn kia, không nhịn được hô lên thành tiếng.

Hắn quá quen thuộc hình ảnh của cái cối xay này rồi. Bởi vì mỗi khi hắn tu luyện Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp thì đều có thể trông thấy nó. Nhưng hắn không ngờ là Hỗn Độn Thần Ma mà mình vẫn quan tưởng lại có thể ánh xạ tại hiện thực, đồng thời còn được dùng để chiến đấu!

Hiển nhiên, chỉ khi tu luyện Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp tới cảnh giới cực cao mới có thể làm được như vậy.

Ầm ầm!

Cối xay lớn nghiền ép tới, hai chùm sáng tịch diệt va chạm vào cối xay, lại chỉ có thể khiến cho nó hơi dừng một lát, sau đó liền bị nghiền nát thành hư vô.

Mà cối xay thì vẫn cứ lăn tới, trực tiếp phá nát hư không, nghiền ép về phía hai vị cường giả của Thánh tộc.

Nguyên khí toàn thân hai cường giả Thánh tộc cũng chấn động kịch liệt, hiển nhiên là cũng không dám khinh thường, vội vàng vận chuyển toàn lực, lôi quang màu trắng mênh mông lao ra, không ngừng va chạm với cối xay lớn.

Thế là, tình thế trở nên giằng co.

Tranh thủ thời gian quý giá này, Thương Uyên khởi động truyền tống trận, chỉ thấy một tiếng nổ to phát ra, không gian dần bị xé rách.

Vô số điểm sáng tràn ra, dần dần bao phủ toàn thân Chu Nguyên.

Vút!

Tuy nhiên, ngay vào lúc này, không gian bên trên bỗng bị xé nứt to ra, một cái bóng lao xuống với tốc độ nhanh như tia chớp, bắn thẳng tới căn phòng đặt quan tài thủy tinh của Yêu Yêu.

Không ngờ lại có vị cường giả thứ ba!

Hiển nhiên, kẻ này dự định thừa cơ Thương Uyên phải đối phó với hai vị cường giả còn lại, bất ngờ ra tay cướp đi quan tài thủy tinh.

- Thật to gan!

Thương Uyên cũng kịp thời phản ứng, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, hai tay kết ấn.

Oanh!

Trong nháy mắt khi ấn pháp kết thành, chỉ thấy vùng không gian trông có vẻ bình thường bên trên căn phòng lại đột nhiên tuôn ra hàng vạn Nguyên văn. Những Nguyên văn này hội tụ lại cùng nhau, hóa thành một bàn tay Nguyên văn cứng rắn như tinh thạch, trực tiếp đánh về vị cường giả đỉnh cao thứ ba của Thánh tộc kia.

Ầm!

Vị cường giả thứ ba bị đánh bay ra ngoài.

Nhưng chỉ qua vài giây, hắn lại bay ngược lại, cứng đối cứng với bàn tay Nguyên văn kia.

Ầm ầm!

Trải qua các vụ va chạm liên tiếp, bàn tay Nguyên văn bắt đầu nứt vỡ.

Sắc mặt Thương Uyên càng ngày càng ngưng trọng, bây giờ ông phải tâm phân tam dụng, còn phải đối phó ba vị cường giả đỉnh cao của Thánh tộc. Cho dù là ông cũng cảm thấy có chút cố hết sức.

May mắn chính là quang trận truyền tống đã ấp ủ hoàn tất, các điểm sáng đã bao trùm toàn bộ người Chu Nguyên.

- Chu Nguyên, chuẩn bị rời đi!

Tiếng quát của Thương Uyên truyền vào trong tai Chu Nguyên. Trong chớp mắt tiếp theo, ấn pháp biến đổi, hư không trong quang trận truyền tống lập tức phá nát, vô số mảnh vỡ không gian xoay tròn, tạo thành vòng xoáy không gian.

- Đi!

Nghe thấy tiếng quát của Thương Uyên, Chu Nguyên lập tức bắn mạnh mà ra, trực tiếp lao về vòng xoáy không gian kia.

Oanh!

Chỉ là ngay lúc Chu Nguyên lao đầu vào trong vòng xoáy không gian, đám mây bảo vệ ở phía trên đột nhiên vỡ ra. Một đạo lôi quang màu trắng nhỏ xíu giáng xuống, trực tiếp đuổi theo vào trong vòng xoáy không gian.

Ầm ầm!

Thế là vòng xoáy không gian lập tức mất ổn định, trở nên cực kỳ hỗn loạn, cuối cùng chỉ có thể kéo dài thêm mấy giây liền nhanh chóng tiêu tán.

Thương Uyên nhìn thấy vậy, sắc mặt biến đổi. Mặc dù tia lôi quang kia nhỏ bé không đáng kể, nhưng lại đảo loạn tọa độ của đường hầm không gian. Đây tuyệt đối không phải là tin tức tốt đối với Chu Nguyên.

Nhưng mà bây giờ Thương Uyên đã chẳng thể làm gì, dù sao ông còn phải đối phó với ba vị cường giả của Thánh tộc. Cũng may là truyền tống trận đã khởi động, lực lượng trận pháp sẽ có chút tác dụng bảo vệ cho Chu Nguyên.

- Chu Nguyên, hy vọng con có đủ may mắn!

Thương Uyên cười khổ một tiếng. Ngay sau đó, quan tài thủy tinh xuất hiện ở bên, ông vung tay áo lên thu hồi nó lại. Sau đó nhìn thoáng qua ba vị cường giả Thánh tộc với ánh mắt lạnh như băng.

Hư không sau lưng Thương Uyên xoay tròn thành một cái vòng xoáy. Vòng xoáy phóng to, trực tiếp hút thân ảnh Thương Uyên vào trong.

Ba vị cường giả Thánh tộc thấy vậy, vội vàng xé rách không gian đuổi theo, về phần Chu Nguyên vừa mới rời đi thì bọn hắn chưa từng để ý tới.

Ngay khi mấy vị cường giả đều rời đi, không gian nơi đây lại trở nên yên lặng lại, tựa như trận đại chiến trước đó chưa từng xảy ra.

...

Ầm ầm!

Trong đường hầm không gian.

Chu Nguyên được bao phủ toàn thân bởi một vòng ánh sáng. Nhưng lúc này, sắc mặt của hắn lại hết sức ngưng trọng, bởi vì ở phía sau lưng hắn đang có một tia lôi quang màu trắng nhỏ xíu đuổi theo với tốc độ cực nhanh.

Đường hầm không gian vốn ổn định thì nay chịu ảnh hưởng của bạch lôi, cũng hơi chút rung chuyển.

Cuối cùng điều mà Chu Nguyên sợ nhất cũng xảy ra, tia lôi quang kia nổ tung, sóng xung kích tàn phá bừa bãi, khiến cho đường hầm không gian mất ổn định, xuất hiện không gian loạn lưu*.

*loạn lưu: dòng chảy mất ổn định.

Một vài loạn lưu lan tới gần Chu Nguyên, cũng may là bị vòng sáng bảo vệ bên ngoài thân hắn ngăn cản lại.

Mỗi một lần va chạm sẽ khiến cho thân thể Chu Nguyên run rẩy dữ dội.

Từng vết máu xuất hiện trên thân thể Chu Nguyên. Hắn cắn chặt răng cố gắng giữ cho mình được tỉnh táo. Hắn hiểu rõ, nếu như mình không thể chịu được, vậy ắt sẽ bị không gian loạn lưu cuốn trôi đi. Đến lúc đó chỉ bằng vào thực lực của hắn là không cách nào thoát khỏi.

Thời gian dần trôi qua. Chu Nguyên không biết mình đã ở trong đường hầm không gian được bao lâu rồi. Lúc này, mặc dù có vòng sáng bảo vệ bên ngoài nhưng trên người hắn vẫn trần đầy vết máu.

Vòng bảo vệ vẫn tồn tại, nhưng đã trở nên mờ nhạt đi rất nhiều.

Cũng may là từ trong cơ thể Chu Nguyên đang không ngừng tràn ra sinh cơ, chữa trị vết thương.

Hai mắt Chu Nguyên vẫn chứa vẻ sầu lo. Bởi vì mặc dù hắn có tích lũy được một chút lực lượng sinh cơ của Thái Ất Thanh Mộc Ngấn, nhưng hắn không biết là mình có thể kiên trì được bao lâu.

Một khi sinh cơ của Thái Ất Thanh Mộc Ngấn bị dùng hết, vậy hắn sẽ phải dùng chính sinh mệnh mình để chống đỡ.

Điểm chết người nhất chính là theo thời gian dần trôi qua thì không gian loạn lưu xung quanh đang càng ngày càng trở nên cuồng bạo.

- Làm sao lại chưa tới điểm cuối của đường hầm không gian đây?

Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía trước, đường hầm không gian vẫn cứ kéo dài như vô tận, điều này khiến cho trong lòng hắn không khỏi trầm xuống.

Oanh!

Ngay tại lúc Chu Nguyên còn đang nóng nảy, một vụ nổ lớn đột nhiên bộc phát ở phía sau lưng. Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, sắc mặt không khỏi đại biến. Chỉ thấy ở nơi đó xuất hiện một luồng không gian loạn lưu cực lớn đang tràn tới.

Chu Nguyên tê cả da đầu, vận dụng toàn bộ nguyên khí trong cơ thể, bắn mạnh về phía trước.

Dòng chảy loạn lưu ở đằng sau tựa như một cơn Hồng Thủy, đuổi sát phía sau, hơn nữa càng ngày càng gần.

Cảm nhận được nguy hiểm đang ngày càng cận kề, sắc mặt Chu Nguyên càng ngày càng khó coi. Nhưng đột nhiên trong lòng hắn chấn động mạnh một cái, bởi vì rốt cuộc thì hắn cũng nhìn thấy một chùm hào quang sáng chói lóe lên phía trước đường hầm không gian tưởng như không có cuối cùng kia.

- Truyền tống chuẩn bị tới đích rồi!

Chu Nguyên quá đỗi vui mừng, càng thêm tăng tốc bắn về phía trước.

Mà khi Chu Nguyên càng tới gần cánh cửa không gian, thì dòng chảy loạn lưu ở đằng sau lại càng ngày càng gần. Thậm chí Chu Nguyên đã có thể cảm nhận được âm thanh chảy siết ầm ầm truyền tới từ đằng sau.

Chu Nguyên nhanh chóng tính toán, dựa theo tốc độ hiện nay, chỉ sợ hắn còn chưa tới được cánh cửa không gian thì đã bị dòng chảy loạn lưu cuốn đi.

- Không được, tốc độ còn chưa đủ nhanh!

Sắc mặt Chu Nguyên biến ảo, ngay sau đó, ánh mắt hắn hiện lên vẻ kiên quyết.

Tốc độ của Chu Nguyên hơi chậm lại một chút, sau đó trực tiếp vận chuyển nguyên khí hùng hồn, hóa thành một dòng lũ, va chạm mạnh vào dòng chảy loạn lưu ở đằng sau lưng.

Oanh!

Trong chớp mắt khi va chạm xảy ra, Chu Nguyên không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

Một luồng lực lượng đáng sợ truyền tới, chỉ trong nháy mắt, quần áo trên thân thể Chu Nguyên hóa thành mảnh vỡ, ngay cả túi Càn Khôn bên hông cũng bị xoắn nát, trên thân thể xuất hiện từng vết thương dữ tợn.

Nhưng đổi lại, mượn nhờ lực lượng đáng sợ kia, thân thể Chu Nguyên cũng bay ngược ra ngoài với tốc độ nhanh đến cực điểm, cuối cùng may mắn đuổi kịp một khắc trước khi dòng chảy loạn lưu bao phủ, xông ra cánh cửa không gian...

Oanh!

Trong chớp mắt khi xông ra khỏi cánh cửa, thân thể Chu Nguyên chấn động kịch liệt. Nhưng hắn còn chưa kịp quan sát hoàn cảnh xung quanh thì thân thể hắn đã từ trên trời rơi thẳng xuống.

Gió mạnh đập vào mặt, trong lòng Chu Nguyên lạnh lẽo. Với tốc độ rơi xuống như thế này, lấy trạng thái bây giờ của hắn, chỉ sợ không rơi chết thì cũng muốn tàn...

Chỉ là lúc này hắn đã không còn lực lượng, chỉ đành phó thác cho ông trời.

Ầm ầm!

Thân ảnh Chu Nguyên lướt qua chân trời. Tuy nhiên, ngay trong nháy mắt khi sắp sửa rơi xuống đất kia, tựa như là Chu Nguyên va phải thứ gì đó, mơ hồ còn có một tiếng kêu đau đớn truyền ra.

Ầm!

Có đồ vật gì đó bị đụng phát nổ.

Thế nhưng Chu Nguyên lại chẳng còn tâm trí mà để ý những chuyện này. Bởi vì mặc dù có đồ vật giảm xóc, nhưng mức độ va chạm lớn đã khiến cho hắn liên tục phun ra máu tươi, tạng phủ rung động kịch liệt, mí mắt nặng trĩu dần dần rủ xuống.

Một giây trước khi bóng đen bao phủ tầm mắt Chu Nguyên, tựa hồ là hắn nghe thấy một tiếng kêu chói tai đầy kinh hoàng vang lên.

“Chẳng lẽ cứ bị ngã chết như vậy à?”

Trong lòng hắn lướt qua tiếng cười khổ trầm thấp, cuối cùng yên tĩnh lại.

Bình Luận (0)
Comment