Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 810 - Chương 809: Xa Rời

Chưa xác định
Chương 809: Xa rời

Trong gian nhà lá nơi Chu Nguyên và Thương Uyên đang tạm dừng chân.

Chu Nguyên trầm mặc đứng trước quan tài thủy tinh.

Yêu Yêu nằm an tĩnh trong đó, hai tay đặt trên bụng, trên da thịt vốn trắng nõn ngọc ngà mà nay lại xuất hiện nhiều vết rách như ẩn như hiện.

Dung nhan của nàng vẫn cứ mỹ lệ khiến cho người ta không thể dời mắt. Nhưng đôi mắt linh động thanh khiết khi xưa nay lại đóng chặt lại, không chút sinh cơ.

Trong mắt Chu Nguyên không khỏi hiện lên nỗi bi thương. Hắn vươn tay, vuốt ve quan tài. Bây giờ hắn chỉ còn có thể thấy nàng cười từ trong trí nhớ.

Kể từ khi Yêu Yêu ngủ say đến nay, trong lòng Chu Nguyên vẫn luôn tự trách. Chỉ vì hắn mà nàng bị buộc tới tình trạng này.

Nhớ năm đó Thương Uyên nhờ hắn chăm sóc Yêu Yêu, nhưng qua những năm này, trong lòng Chu Nguyên vẫn luôn hiểu, là ai đang chăm sóc ai.

Gặp được Yêu Yêu là may mắn lớn lao nhất đời hắn.

Thế nhưng có lẽ đối với Yêu Yêu, chỉ sợ việc gặp được hắn cũng không phải là một loại may mắn. Nếu không thì tình trạng nàng cũng sẽ không xấu tới nhường này.

Nguyên nhân của hết thảy những bi kịch này, là do bản thân Chu Nguyên quá yếu!

- Yêu Yêu, nàng yên tâm, mặc kệ bao khó khăn, ta sẽ khiến cho nàng tỉnh lại. -Chu Nguyên nói khẽ.

Hắn nhìn chăm chú gương mặt Yêu Yêu. Sau một hồi lâu, không còn do dự nữa, kiên quyết quay người mà đi.

Hắn cũng không biết trong chuyến đi sắp tới này, mình sẽ phải đối mặt với những thứ gì. Hỗn Nguyên Thiên quá mức khổng lồ, không phải là nơi mà Thương Huyền Thiên có thể so sánh được. Nhưng mặc kệ thế nào, hắn sẽ không bỏ cuộc.

Ra khỏi căn phòng, một luồng nguyên khí to lớn đập vào mặt. Chu Nguyên quay đầu nhìn sang, chỉ thấy ở sơn cốc cách đó không xa đang có một tòa Nguyên văn quang trận đang dần dần thành hình.

Mà Thương Uyên thì đứng trên không trung, mỗi lần đưa tay là một lần có vô số Nguyên văn rơi vào trong quang trận.

Đây là một tòa Nguyên văn trận có thể truyền tống xuyên thế giới.

Để có thể xây dựng lên tòa truyền tống trận ở cấp bậc như thế này là cực kỳ khó khăn. Không những đòi hỏi trình độ người tạo trận mà lượng nguyên khí cần cung cấp cũng cực kì khổng lồ. Tuy nhiên, với một vị Thánh Giả như Thương Uyên thì việc này không được coi là vấn đề gì quá to tát.

Qua chừng thời gian hai nén nhang.

Thương Uyên dừng tay, quan sát quang trận vừa mới thành hình, gật gật đầu. Sau đó bay xuống, đi tới trước mặt Chu Nguyên.

- Chuẩn bị xong cả chưa? -Thương Uyên nhìn thoáng qua căn phòng, hỏi.

Chu Nguyên trầm mặc, gật gật đầu.

Thương Uyên nhìn người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thán. Năm đó lần đầu ông gặp Chu Nguyên thì cũng là lúc ông bị cường giả Thánh tộc cảm ứng được. Thế là ông đành để lại Yêu Yêu, tạm thời rời đi. Ở thời điểm đó, ông cũng chưa bao giờ nghĩ tới là giữa Chu Nguyên và Yêu Yêu sẽ có thể nảy sinh ra tình yêu nam nữ.

Cũng không biết việc này là tốt hay xấu đây?!

- Chu Nguyên...

Thương Uyên trầm ngâm một hồi, nói:

- Ta không phản đối chuyện của con với Yêu Yêu. Nhưng ta muốn nhắc nhở con một câu, trên thân Yêu Yêu phải gánh chịu những mối liên lụy quá lớn. Nếu như...

- Con muốn được ở cùng với con bé, thì con nhất định phải trở nên cực kì cường đại.

- Ta nghĩ hẳn là con cũng không muốn lại phát sinh chuyện gì giống như hồi còn ở Thương Huyền Thiên nữa, đúng không?

Bàn tay Chu Nguyên chậm rãi nắm chặt lại. Hắn hiểu Thương Uyên cũng không phải là đang đả kích hắn, mà thật sự là hắn cần phải đối mặt với những sự thật tàn khốc này.

Nếu như thực lực của hắn không đủ mạnh mẽ, thì dù cho tới đây có thể làm cho Yêu Yêu tỉnh lại, thì tương lai cũng khó tránh khỏi lặp lại bi kịch như hôm nay.

Bởi vì Yêu Yêu không phải là người thường.

- Sư phụ, con hiểu rồi! -Chu Nguyên nhẹ nhàng gật đầu.

Thương Uyên dặn dò:

- Có lẽ chuyến đi Hỗn Nguyên Thiên này của con cũng là một lần cơ hội...Đó là nơi sinh sống của vô số sinh linh Thiên Nguyên giới, là mảnh đất thịnh vượng nhất. Ở nơi đó thiên tài đông đảo, cơ duyên nhiều vô số kể, cho dù là Thánh Giả cũng không thể nhìn thấu hết...

- Cho nên, tại Hỗn Nguyên Thiên, dù cho có cố gắng tìm kiếm hai đồ vật của Tổ Long kia, thì cũng đừng quên mục tiêu quan trọng nhất. Đó là không tiếc hết thảy làm cho bản thân trở nên càng mạnh mẽ hơn.

- Chỉ khi con nắm giữ đầy đủ lực lượng, thì trong tương lai con mới có quyền nắm giữ vận mệnh của mình. Nếu không...

Nói tới đây, sắc mặt Thương Uyên trở nên nghiêm nghị:

- Ta tình nguyện là con chỉ là một người bình thường, không còn liên quan tới những việc này. Về phần làm sao để cho Yêu Yêu thức tỉnh, ta sẽ tìm kiếm biện pháp khác. Nhưng từ nay về sau, con sẽ không thể được xuất hiện trước mặt Yêu Yêu nữa.

Trong lòng Chu Nguyên không khỏi chấn động. Ngay sau đó, ánh mắt hắn trở nên hết sức sắc bén, ngẩng đầu nhìn thẳng Thương Uyên, chậm rãi nói:

- Sư phụ, người biết rõ là con sẽ không từ bỏ mọi cách cứu nàng mà!

Thương Uyên nhìn chằm chằm Chu Nguyên một lúc lâu sau mới nói:

- Vậy hãy dùng hành động thực tế chứng minh cho ta thấy!

Chu Nguyên gật đầu, bây giờ nói thêm gì cũng chỉ vô dụng. Hết thảy nhìn kết quả ở tương lai.

- Ô!

Một bóng đen lướt đến trên bả vai Chu Nguyên, chính là Thôn Thôn. Con thú nhỏ biết Chu Nguyên sắp rời đi, muốn đi theo hắn.

Thế nhưng Thương Uyên thấy vậy, lại vẫy tay một cái, cách không nắm nó lên, đặt vào trong ngực, nói:

- Lần này thì ngươi không được đi theo nó.

Sau đó ông lại ngẩng đầu giải thích với Chu Nguyên:

- Thôn Thôn cũng có thân thế phi phàm. Ta dự định đem nó tới một nơi cực kì phù hợp cho sự phát triển của nó. Đó mới là nơi tốt đẹp nhất dành cho nó.

Thôn Thôn nghe vậy, lập tức kêu lên mấy tiếng lo lắng.

Chu Nguyên thở dài trong lòng. Chuyến đi tới Hỗn Nguyên Thiên tới đây của hắn sẽ nhiều hung hiểm, để Thôn Thôn đi theo hắn cũng không phải là chuyện gì tốt.

Nghĩ tới đây, Chu Nguyên không khỏi nhìn Thôn Thôn thêm một chút. Trong suốt mấy năm này, Thôn Thôn và Yêu Yêu vẫn luôn làm bạn bên cạnh hắn. Thế mà bây giờ hắn chỉ có thể một thân một mình tiến về nơi Hỗn Nguyên Thiên xa lạ kia...

- Thôn Thôn, vậy chúng ta tạm thời tạm biệt ở nơi này. Đợi một thời gian nữa gặp lại, nói không chừng chú mày đã bị ta bỏ xa lại phía sau rồi đấy! -Chu Nguyên cười trêu Thôn Thôn.

Thôn Thôn lập tức bày ra vẻ mặt khinh thường. Nhưng nghĩ đến sắp phải xa nhau, nó lại ủ rủ xuống, cái đuôi quẫy thấp.

- Ô ô.

Nó kêu lên mấy tiếng với Chu Nguyên, trong đôi mắt thú hiện lên vẻ lưu luyến không rời.

Chu Nguyên thấy vậy, trong lòng không khỏi chua xót. Nhưng cuối cùng vẫn cứ cưỡng ép mình quay người, đi vào trong quang trận to lớn kia.

- Sư phụ, con đã chuẩn bị xong.

Thương Uyên gật đầu, nói:

- Ta sẽ cố gắng định vị chính xác cho con hạ xuống Thiên Uyên vực. Ngoài ra, nếu đã thu thập đủ 2 đồ vật của Tổ Long thì nhớ bóp nát cái ấn ký mà ta đã đưa, đến lúc đó ta sẽ chủ động liên hệ với con.

Dứt lời, ông vung tay áo lên, chỉ thấy quang trận lập tức tỏa ra hào quang vạn trượng. nguyên khí mênh mông tụ đến, không gian chấn động kịch liệt.

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc khi quang trận truyền tống sắp khởi động hoàn tất, vùng không gian nơi đây bỗng nhiên chấn động, nguyên khí thiên địa bắt đầu tán loạn.

Chu Nguyên giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bên ngoài hư không kia đột nhiên xuất hiện một cái khe nứt to lớn, vô tận lôi quang tràn ra tàn phá bừa bãi từ khe nứt đó.

Những lôi quang ấy mang theo màu trắng xóa!

Chu Nguyên nhìn thấy những lôi quang này, con ngươi không khỏi co rút lại, hắn không hề lạ lẫm những lôi quang này.

Đó là Thánh tộc!

Quả nhiên, bọn hắn vẫn tìm thấy nơi này!

Bình Luận (0)
Comment