Bên trong phủ đệ của Y gia.
Bởi vì gia chủ của Y gia đã vẫn lạc, toàn bộ phủ đệ đều chăng đầy vải trắng, không khí có chút bi thương.
Mà ở trong phòng khách của phủ đệ, lúc này, hào khí lại có chút ngưng trọng.
Y Thu Thủy ngồi ngay ngắn ở vị trí đầu não, giữa phòng khách. Y Thiên Cơ ngồi ở bên phải của nàng, kế tiếp là rất nhiều người ngồi dọc ở hai bên, hiển nhiên những nhân vật trọng yếu của Y gia đều đã tập trung ở đây.
Chu Nguyên ngồi ở ghế gần cửa ra vào nhất, hắn vốn dĩ định đi nghỉ ngơi luôn, lại không chịu nổi Y Thu Thủy cố ý mời, vì vậy liền sang đây xem xem.
Ánh mắt của hắn lướt qua mọi người trong đại sảnh, sau đó dừng lại ở hàng ghế dưới bên trái Y Thu Thủy, chỗ đó có ba người, một nam tử trung niên cùng với một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Nam tử trẻ tuổi có thân thể cao ráo, diện mục tuấn lãng, ngược lại là có vài phần khí độ của đệ tử gia tộc lớn.
Bên cạnh nam tử là một thiếu nữ mặc quần đỏ tuổi có vẻ hơi nhỏ hơn, thiếu nữ có dung nhan xinh đẹp, tản ra sức sống thanh xuân.
Lúc trước, trong lời giới thiệu của Y Thu Thủy thì ba người này cũng không phải là người của Y gia, mà là đến từ Huyền Ưng thương hội của Huyền Châu Thành, nam tử trung niên kia tên là Liễu Thiên Ưng, chính là hội chủ của Huyền Ưng thương hội.
Mà Huyền Ưng thương hội cũng là một thế lực đỉnh tiêm trong Tiểu Huyền Châu, mặc dù thực lực không bằng Y gia hay Khâu gia nhưng cũng không kém nhiều.
Thanh niên cùng thiếu nữ kia lần lượt tên là Liễu Chi Huyền cùng Liễu Trà, là con trai trưởng cùng con gái út của Liễu Thiên Ưng.
Nhìn ra được, quan hệ giữa Huyền Ưng thương hội này và Y gia là vô cùng tốt, bằng không thì ở thời khắc này, bọn họ cũng sẽ không thể thoải mái xuất hiện ở trong hội nghị quan trọng này của Y gia được.
- Liễu thúc, đã trễ như vậy còn làm phiền người chạy tới. Thu Thủy thật có lỗi!
Y Thu Thủy nhìn qua Liễu Thiên Ưng, cúi đầu, nói khẽ.
Liễu Thiên Ưng khoát tay áo, nói:
- Ta cùng với cha cháu là bạn tri kỉ, những lời khách sáo này cũng không cần phải nói nữa rồi. Cháu nên biết ta vì sao mà đến chứ?
Không đợi Y Thu Thủy trả lời, hắn khẽ nhíu mày nói:
- Thu Thủy, lần này cháu đúng là hơi lỗ mãng rồi. Hiện tại cũng không phải là thời điểm triệt để vạch mặt cùng Khâu gia. Vốn dĩ chúng ta chỉ cần chờ thêm một thời gian, đợi lão gia tử đề cử cháu lên vị trí Châu chủ rồi thăm hỏi mấy vị trong trưởng lão đoàn của Thiên Uyên Vực, có lẽ là có thể thành công rồi. Hiện tại, cần gì phải cho Khâu gia loại cơ hội này?
Y Thu Thủy lắc đầu, nói:
- Liễu thúc, mặc dù ông nội là thành viên trong trưởng lão đoàn của Thiên Uyên Vực, nhưng lần này Khâu gia tất nhiên đã có chỗ chuẩn bị. Theo cháu được biết, bọn họ cũng trả một cái giá lớn, mời được một vị đại nhân vật trong trưởng lão đoàn ủng hộ, cho nên ông nội muốn đề cử cháu lên vị trí Châu chủ cũng không dễ dàng thành công.
Nghe Y Thu Thủy nói vậy, thần sắc trên mặt Liễu Thiên Ưng cũng cứng lại.
- Hôm nay, chuyện trọng yếu nhất là phải chuẩn bị cho cuộc thi đấu giành vị trí Châu chủ diễn ra vào bảy ngày sau. Chỉ cần chúng ta có thể chiến thắng thì tự nhiên Y gia ta sẽ chiếm được thế thượng phong, ông nội cũng sẽ dễ dàng đề cử cháu hơn.
Y Thu Thủy tỉnh táo nói.
Y Thiên Cơ thở dài một hơi, ngưng trọng nói:
- Muốn thắng được cuộc thi đấu giành vị trí Châu chủ này chỉ sợ cũng không phải là việc dễ dàng. Khâu Long kia vì thế còn không tiếc triệu tập Khâu Lăng đang tu luyện trong Thiên Linh Tông trở lại, hiển nhiên là định dốc hết sức đánh cuộc.
Khi Y Thiên Cơ vừa nhắc đến Khâu Lăng, thần sắc trên mặt tất cả những người trẻ tuổi trong sảnh đường đều trở nên trầm trọng. Trong những năm gần đây, cái tên này đã mang đến cho thế hệ trẻ của Tiểu Huyền Châu áp lực không nhỏ.
- Hứ. Chỉ là một tên Khâu Lăng mà thôi, có cái gì phải lo lắng chứ. Thu Thủy tỷ cứ yên tâm, trong cuộc thi đấu giành vị trí Châu chủ này, hai bên đều phải cử ra năm người, trong năm người không phải có hai cái danh ngạch dành cho viện binh bên ngoài hay sao?
- Hì hì. Tỷ xem anh trai muội như thế nào đây? Toàn bộ Tiểu Huyền Châu, người có thể mở ra Thần Phủ cấp tám cũng chỉ có tỷ, anh trai muội cùng với Khâu Lăng kia mà thôi.
Trong khi mọi người còn đang trầm mặc, một tiếng cười duyên thanh thúy bỗng nhiên vang lên.
Mọi người lập tức đưa mắt nhìn qua và thấy được thiếu nữ mặc váy hồng ở bên cạnh Liễu Thiên Ưng đang cười mỉm, chào hàng anh trai của nàng.
Mà ở bên cạnh thiếu nữ mặc váy hồng, Liễu Chi Huyền chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó hắn nhìn về phía Y Thu Thủy, khẽ cười nói:
- Khâu Lăng thật sự là kình địch, nhưng nếu như Thu Thủy cần thì cho dù phía trước là núi đao biển lửa, ta cũng sẽ đi.
Lời nói không có chút hàm súc nào của hắn lập tức làm cho không ít người trong đại sảnh cúi đầu, cười trộm.
Mà Y Thu Thủy thì nở nụ cười nhẹ nhàng, vui vẻ, giống như không nghe ra ý tỏ tình trong lời nói của Liễu Chi Huyền.
Vốn đang nhìn chằm chằm vào Y Thu Thủy nên Liễu Chi Huyền cũng đã hiểu được ý tứ trong nụ cười của nàng. Thấy thế, trong nội tâm không khỏi có chút thất vọng, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời mà nóng bỏng như trước. Hắn biết rõ muốn chinh phục viên ngọc này của Y gia là chuyện khó khăn cỡ nào, nhưng những năm gần đây, hắn vẫn một mực không có buông tha cho.
- Thu Thủy, trước đây không lâu Chi Huyền cũng đã đột phá đến Thần Phủ Cảnh hậu kỳ, nếu như lần này Y gia cần thì hắn hoàn toàn chính xác là có thể chiếm dụng một cái danh ngạch dành cho viện binh bên ngoài.
Liễu Thiên Ưng cũng cười cười, nói.
Ông biết được tâm tư của con trai của mình đối với Y Thu Thủy mà ông cũng cảm thấy rất thoả mãn với Y Thu Thủy, cho nên tự nhiên là không ngại trợ giúp.
Y Thiên Cơ gật gật đầu, nói với Y Thu Thủy:
- Chi Huyền có thực lực không tệ, cũng không hẳn đã kém hơn Khâu Lăng kia, có cậu ấy hỗ trợ, cháu sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Y Thu Thủy trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng không có cự tuyệt ý tốt của Liễu Chi Huyền, dù sao hiện tại bởi vì chuẩn bị cho cuộc thi đấu tranh giành vị trí Châu chủ kia, Y gia bọn họ hoàn toàn chính xác là phải dốc toàn lực để ứng phó.
- Vậy thì cám ơn Liễu huynh rồi.
Nàng nhìn về phía Liễu Chi Huyền, chân thành cảm kích nói.
Liễu Chi Huyền cười cười, nhưng trong lòng thì có chút bất đắc dĩ, bởi vì xưng hô của Y Thu Thủy đối với hắn thủy chung là bảo trì chỉ như bằng hữu mà thôi.
- Y gia chúng ta, còn có hai vị Thần Phủ Cảnh hậu kỳ phù hợp với điều kiện của cuộc thi đấu tranh giành vị trí Châu chủ này, chỉ là bọn họ cũng chỉ mở Thần Phủ cấp sáu mà thôi.
Y Thiên Cơ lại một lần nữa nói.
- Còn thiếu một người, các vị cần tìm thêm người làm một vị viện binh bên ngoài sao? Nếu như các vị cần thì Huyền Ưng thương hội chúng ta có thể hỗ trợ liên hệ thoáng một lúc.
Liễu Thiên Ưng hỏi.
Nghe Liễu Thiên Ưng nói vậy, mọi người đều rơi vào trầm tư, lần thi đấu giành vị trí Châu chủ này là ở cấp độ Thần Phủ Cảnh, vậy bọn họ tự nhiên chỉ có thể là tìm những người có thực lực rất mạnh trong hàng ngũ Thần Phủ Cảnh kia.
Nhưng mà, hiện nay, Khâu gia cùng Y gia đã triệt để vạch mặt. Khi chưa thực sự phân thắng thua, e rằng một vài cường giả Thần Phủ Cảnh hậu kỳ có tiếng ở Tiểu Huyền Châu cũng không dám nhúng tay vào mà thực lực không đủ thì dù mời tới cũng không có tác dụng, ngược lại lãng phí danh ngạch.
Ở ghế ngoài xa, giống như bị người quên đi, Chu Nguyên không nói gì, chỉ là bưng chén trà lẳng lặng nhấm nháp. Tuy rằng hắn có khuynh hướng giúp Y Thu Thủy trở thành Châu chủ, nhưng hắn vẫn không thể tự đề cử mình được, chuyện này chung quy lại là có chút phiền phức, nếu như không cần thì hắn vẫn quyết định có thể tránh thì cứ tránh.
Nhưng mà, trong khi Chu Nguyên đang suy ngẫm những chuyện không đâu thì hắn lại cảm giác được một ánh mắt sáng ngời dừng lại ở trên người của hắn.
Vì vậy, hắn có chút bất đắc dĩ nhếch miệng, ngẩng đầu lên, sau đó đối mặt với Y Thu Thủy đang ngồi trên vị trí trung tâm.
Y Thu Thủy mỉm cười liếc nhìn Chu Nguyên, ở chỗ sâu trong đôi mắt thanh tịnh mang theo sự chờ mong.
Nhưng mà đối mặt với ánh mắt ôn nhu như nước kia của nàng, Chu Nguyên lại mặt không đổi sắc, tiếp tục uống trà, giống như nhìn không ra ý tứ của Y Thu Thủy.
Mà lúc này, mọi người trong đại sảnh cũng đã chú ý đến ánh mắt khác thường của Y Thu Thủy, sau đó đều nhìn lại và thấy được Chu Nguyên ngồi ở vị trí cuối cùng.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, Y Thu Thủy đã đơn giản giới thiệu thoáng qua Chu Nguyên, cho nên bọn họ cũng biết người phía trước đã đánh bại Từ Phong, cường giả Thần Phủ Cảnh hậu kỳ, thủ lĩnh của Phong Ma Đạo, cũng xem như là có chút bản lĩnh.
Nhưng mà tất cả những người tham gia thi đấu giành vị trí Châu chủ đều là người nổi bật bên trong hàng ngũ Thần Phủ Cảnh hậu kỳ, mặc dù là Từ Phong cũng không có tư cách chen chân vào. Mà Chu Nguyên chỉ là một Thần Phủ Cảnh trung kỳ, sợ là có chút không đáng tin cậy.
Hơn nữa, chuyện làm cho bọn họ im lặng nhất chính là đối mặt với ánh mắt của Y Thu Thủy, Chu Nguyên vẫn như cũ là ngồi yên ở chỗ kia, không hề tỏ vẻ, ý tứ đã thể hiện rất rõ ràng là không định nhúng tay vào.
Vì vậy, một vài người trẻ tuổi của Y gia đều âm thầm bĩu môi, mặc dù người này có chút bản lĩnh nhưng lá gan không khỏi cũng quá nhỏ đi, đây là sợ đắc tội Khâu gia hay sao?
Hào khí có chút xấu hổ.
- Chỉ là một Thần Phủ Cảnh trung kỳ mà thôi, ngươi cũng quá sĩ diện rồi đó.
Trong hào khí xấu hổ, có một giọng nói thanh thúy vang lên, chỉ thấy được Liễu Trà nhìn về phía Chu Nguyên, hừ nhẹ nói.
Nàng thoáng có chút bất mãn về thái độ của Y Thu Thủy đối với Chu Nguyên. Dù sao lúc trước anh trai của nàng nói muốn giúp đỡ, Y Thu Thủy cũng không lộ ra thần sắc chờ mong. Vì sao hiện tại đối mặt với một người trẻ tuổi chỉ có tu vi Thần Phủ Cảnh trung kỳ, lại thường thường không có gì lạ như Chu Nguyên, nàng lại coi trọng như thế?
Loại thực lực này đâu có tư cách tham gia thi đấu giành vị trí Châu chủ cơ chứ?
Ở trong mắt Liễu Trà, ở bên trong thế hệ trẻ của Tiểu Huyền Châu này, Liễu Chi Huyền tuyệt đối là cao cấp nhất, mặc dù là danh tiếng không bằng Khâu Lăng kia nhưng thực lực cũng chưa chắc sẽ thấp hơn. Mà vừa so sánh với anh trai của nàng, Chu Nguyên này chỉ giống như là đom đóm với trăng sáng.
Liễu Chi Huyền cũng liếc nhìn Chu Nguyên, hắn ngược lại là không có ý tứ khác, chỉ là trong mắt thoáng có chút nghi hoặc.
Chu Nguyên giống như là không để ý đến lời nói trào phúng của Liễu Trà kia, tiếp tục cúi đầu uống trà.
Đúng lúc này, Y Thu Thủy chợt cười, nàng cũng không có bởi vì thái độ này của Chu Nguyên mà tỏ ra tức giận, ngược lại là cắn cặp môi đỏ mọng nghĩ nghĩ, nói:
- Chu Nguyên huynh, rốt cục thì huynh muốn thứ gì mới chịu ra tay?
Nàng vừa nói như vậy xong, Chu Nguyên lập tức ho nhẹ một tiếng, đặt chén trà xuống. Sau đó ở trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hắn lấy ra một tờ giấy, tất cả đều có thể trông thấy trên tờ giấy này có viết rất nhiều Nguyên tài có giá trị xa xỉ.
- Hay là Thu Thủy sảng khoái, Y gia cho ta những vật này, ta sẽ là viện binh bên ngoài của các ngươi.
Lời nói của hắn rõ ràng, gọn gàng mà linh hoạt.
Mà trong đại sảnh, nhìn qua tờ giấy tựa hồ đã sớm chuẩn bị tốt kia, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, trầm mặc thật lâu.
Thực lực của người này đến tột cùng là như thế nào, bọn họ không rõ lắm, nhưng mà da mặt tựa hồ là quá dày rồi ...