Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 832 - Chương 831: Cuộc Chiến Bẳt Đầu.

Chưa xác định
Chương 831: Cuộc chiến bẳt đầu.

Bên ngoài đài thi đấu, vô số người đều vô cùng kinh sợ trước sự xuất hiện của Mạc Uyên. Có thể nói, trong toàn bộ Thiên Uyên vực, danh tiếng của Mạc Uyên là không ai không biết, không người không hay.

Trong tổng số 38 người được vinh hạnh ghi danh trên Thần Phủ bảng của Thiên Uyên vực, Mạc Uyên xếp ở vị trí thứ 36. Tuy rằng nhìn thì có vẻ là xếp ở cuối cùng, nhưng lại không có ai dám khinh thường hắn. Bởi vì mọi người quá hiểu độ khó khăn để có thể ghi danh lên Thần Phủ bảng là như thế nào. Có thể nói trong toàn bộ Thiên Uyên vực thì cao thủ Thần Phủ cảnh nhiều như cá diếc sang sông, nhưng để được vang danh như Mạc Uyên thì lại có mấy người?

Có thể nói cả 38 người của Thiên Uyên vực được ghi danh trên Thần Phủ bảng kia đều là các thiên kiêu siêu cấp được các thế lực lớn chăm chú bồi dưỡng. Có thể nói, trong mắt bọn họ, một nơi nhỏ nhoi như Tiểu Huyền châu là không đáng gì.

Cho nên, khi người dân Huyền Châu thành nhìn thấy Mạc Uyên mới có biểu lộ khiếp sợ như vậy.

Phải biết, mặc dù kẻ này chỉ xếp hạng thứ 36 trong số 38 người của Thiên Uyên vực được vang danh Thần Phủ bảng, nhưng thực lực của hắn lại cực kỳ đáng sợ. Trong mấy năm qua, dùng cả hai bàn tay cũng không đếm hết số lượng Thần Phủ cảnh hậu kì mất mạng dưới cây Trấn Uyên Côn của hắn.

Lúc này, sự xuất hiện của Mạc Uyên tựa như một con sư tử hung mãnh đột nhiên xuất hiện trong bầy sói, phá vỡ cân bằng sinh thái của nơi đây.

Đối với người thanh niên danh chấn Thương Uyên vực này, dù là Y Thu Thủy cũng cảm thấy hết cách, chỉ có thể cắn răng, gian nan nói:

- Không ngờ Mạc Uyên đại danh đỉnh đỉnh lại có thể hạ thấp thân phận đi tham gia một trận đấu nho nhỏ của một châu phủ. Đây đúng là "phúc khí" của Tiểu Huyền châu.

Trong lời nói tỏ rõ sự trào phúng.

Nàng nhìn thân ảnh trẻ tuổi gầy gò đang cầm cây côn sắt đen kịt trong tay kia, lúc này hắn trông có vẻ khá uể oải, tựa như dã thú khi đối mặt con mồi nhỏ yếu, không thèm để ý cùng đạm mạc.

- Tuân theo mệnh lệnh tông môn mà thôi.

Mạc Uyên cắm cây côn sắt trong tay xuống mặt đất, nhìn Y Thu Thủy một chút, nói:

- Dù sao cũng đã đến đây rồi, không cần nói nhảm nhiều thêm nữa.

- Nếu nhát gan không dám đánh, cứ nhận thua là được.

- Mà nếu không cam tâm, vậy cứ đấu một trận là được. Nhưng cảnh báo trước, lúc ta đối địch thì không có thói quen lưu thủ, đến lúc đó nhỡ may có người mất mạng thì cũng đừng trách ta không nói trước.

Tuy rằng nhịp nói bình thản, nhưng khí thế lại hết sức nghiêm nghị hung ác.

Ánh mắt của hắn vẫn chỉ luôn nhìn về phía Y Thu Thủy cùng Liễu Chi Huyền, về phần Chu Nguyên cùng hai vị cường giả Thần Phủ hậu kỳ khác thì hắn lại chẳng thèm nhìn lấy một chút.

Sắc mặt của Y Thu Thủy cùng Liễu Chi Huyền đều hết sức ngưng trọng, mà hai vị Thần Phủ cảnh hậu kỳ kia thì hết sức hoảng sợ. Dù sao bọn họ cũng đã nghe thấy hung danh của Mạc Uyên.

Toàn bộ bầu không khí đều trở nên đè nén dưới uy áp của Mạc Uyên.

Chỗ người Y gia đang tụ tập, sắc mặt mấy người Y Thiên Cơ, Liễu Thiên Ưng cũng rất khó coi. Hiển nhiên là bọn họ cũng không ngờ tới Khâu gia có thể mời được Mạc Uyên, chắc hẳn là do ảnh hưởng về thân phận đệ tử Thiên Linh tông của Khâu Lăng.

Liễu Trà cũng cắn chặt răng, khuôn mặt nhỏ hơi trắng. Dù cho xưa nay vẫn luôn coi ca ca là nhất, thế nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rõ, nếu phải đối mặt với một trong những người đứng đầu nhất của cảnh giới Thần Phủ như Mạc Uyên, thì Liễu Chi Huyền không có mấy phần thắng.

- Đúng là bắt nạt người khác. -Nàng uể oải nói.

Ở xung quanh đài thi đấu, rất nhiều người Tiểu Huyền châu cũng cảm thấy có chút quá đáng. Nhưng biết sao được, Khâu gia có thể mời được Mạc Uyên là do bản lĩnh của họ, cũng không hề trái với quy tắc.

Chu Nguyên nhìn vẻ mặt đám người Y Thu Thủy càng ngày càng nặng nề, ho nhẹ một tiếng, nói:

- Kết quả vẫn chưa có mà, dù sao phải đấu một trận mới biết được ai thắng ai thua.

Hắn cũng không muốn phía bên mình chưa đánh mà đã mất hết dũng khí, lỡ như thất bại thật, thì giao dịch giữa mình và Y Thu Thủy đã thất bại, hắn cũng đừng mong có được bảo dược Thần Phủ.

Y Thu Thủy nhìn Chu Nguyên, phát hiện hắn vẫn luôn mỉm cười, thần thái ung dung không vội, tựa hồ không hề sợ hãi khi có sự xuất hiện của Mạc Uyên.

Thái độ thong dong của Chu Nguyên khiến cho Y Thu Thủy hơi thả lỏng một chút. Tuy nhiên nàng cũng cho rằng Chu Nguyên như vậy là vì không biết rõ sự đáng sợ của Mạc Uyên.

Thế là, nàng nói khẽ:

- Nếu như lần này Y gia chúng ta thua, vậy cũng không phải là tại huynh. Ta vẫn sẽ đưa cho huynh bảo dược Thần Phủ như đã hứa, nhưng chỉ sợ là sẽ ít hơn một chút.

Nói đến đây, nàng không khỏi nở nụ cười bất đắc dĩ.

Chu Nguyên cười lắc đầu, đàng hoàng nói:

- Không được, không được. Đã hứa cho bao nhiêu thì phải cho bấy nhiêu chứ. Thế nên là... lần này sẽ không thua.

Y Thu Thủy không khỏi cười một tiếng, hít sâu một hơi, dần dần khôi phục tỉnh táo, đôi mắt đẹp nhìn về phía Mạc Uyên, chậm rãi nói:

- Nếu đã vậy, vậy hãy để chúng ta cùng lĩnh giáo xem Trấn Uyên Côn vang danh Thần Phủ bảng sẽ mạnh đến mức nào đi.

Mạc Uyên tùy ý gật đầu, hơi liếc nhìn Chu Nguyên một chút. Cũng không biết vì sao tên tiểu tử Thần Phủ cảnh trung kỳ này vẫn luôn bình tĩnh như vậy? Là bởi vì ngu ngốc không biết gì, hay vì thực sự là tự tin bản thân có chút năng lực?

Mà mặc kệ hắn không biết hay là có năng lực, dù sao cũng chỉ là Thần Phủ cảnh trung kỳ mà thôi.

Mạc Uyên quay đầu nhìn Khâu Lăng nói:

- Giao Y Thu Thủy cùng Liễu Chi Huyền cho ta.

Vừa ra trận, Mạc Uyên đã lựa chọn lấy một địch hai!

Khâu Lăng thì cười gật đầu nói:

- Nếu vậy thì ta sẽ báo thù cho đệ đệ mình cái đã.

Ánh mắt hắn tràn đầy vẻ u ám nhìn chằm chằm Chu Nguyên, khóe miệng nổi lên một nụ cười dữ tợn.

- Ba người các ngươi giải quyết hết hai tên Thần Phủ hậu kỳ của Y gia đi. -Khâu Lăng giao việc cho ba người còn lại của Khâu gia, bọn họ là lấy ba đối hai, như vậy trên toàn bộ chiến trường Khâu gia đều chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.

- Xin đại công tử yên tâm. -Ba người Khâu Bá cũng cười gằn, đáp ứng.

Y Thu Thủy nghe thấy đội hình ra trận của đối phương, trong lòng hơi trầm xuống. Cứ thế này, bên Y gia bọn họ đã triệt để rơi vào thế yếu. Cũng không biết nàng liên thủ cùng Liễu Chi Huyền thì có thể chống lại được Mạc Uyên không đây?

- Đông!

Khi Y Thu Thủy còn đang lo nghĩ trong lòng, một tiếng chuông đột nhiên vang lên.

- Chu Nguyên, huynh hãy cẩn thận!

Y Thu Thủy hít sâu một hơi, nói bổ sung:

- Nếu như không đánh lại...Huynh cứ nhận thua.

Nói xong, một luồng nguyên khí hùng hồn bộc phát từ cơ thể nàng ra bên ngoài, bàn tay ngọc hơi nắm, một thanh kiếm mềm mại đã xuất hiện ở trong tay, mũi kiếm lướt nhẹ, mặt đất phía dưới lập tức bị rạch ra một vết rách.

Hai vòng sáng Thần Phủ cũng nổi lên sau lưng.

Liễu Chi Huyền cũng bước ra một bước, ba vòng sáng Thần Phủ hiển hiện, nguyên khí cường đại phóng lên tận trời.

Hai cường giả Thần Phủ hậu kỳ khác của Y gia cũng hiển lộ ra ba vòng sáng Thần Phủ sau lưng.

Vút!

Y Thu Thủy cùng Liễu Chi Huyền đồng thời bay lên, trực chỉ Mạc Uyên, nguyên khí cường hãn phun trào, tạo nên từng âm thanh phong lôi.

- Hi vọng hai người các ngươi đừng khiến cho ta thất vọng. -Mạc Uyên nhìn thấy hai người bay đến, nhếch miệng cười một tiếng, trong mắt tràn đầy chiến ý cuồng nhiệt. Hắn giẫm chân một cái, ba vòng sáng Thần Phủ tám màu đã xuất hiện ở sau lưng.

Nguyên khí mạnh mẽ bộc phát, chỉ nhìn độ cô đọng thì cũng hiểu Mạc Uyên còn mạnh hơn nhiều so với Y Thu Thủy và Liễu Chi Huyền.

Cùng lúc đó, ba cường giả Thần Phủ cảnh hậu kỳ của Khâu gia cũng xông về phía hai vị ngoại viện của Y gia.

Rốt cuộc, cuộc chiến tranh ngôi vị châu chủ nổ ra.

Nguyên khí va chạm, mây gió xoay vần.

Ánh mắt Khâu Lăng thì khóa chặt Chu Nguyên, từ từ bước đến, thản nhiên nói:

- Vài ngày trước, lúc ở cửa thành, ta đã nhắc nhở ngươi rồi, biết điều thì quỳ xuống đền tội, thế thì còn được chết thoải mái một chút.

- Chỉ tiếc bây giờ đã trễ rồi, thật ngây thơ khi cho rằng Y Thu Thủy có thể bảo vệ được ngươi. Chỉ là một con chuột nhỏ mà cũng dám xen vào cuộc chiến giữa hai gia tộc. Đúng là rất ngu xuẩn.

Khâu Lăng mỗi bước ra một bước, nguyên khí bộc phát ra từ cơ thể hắn lại càng mạnh mẽ, tựa như gió lốc, ba vòng sáng Thần Phủ xuất hiện sau lưng.

Hắn cười cười, nhìn Chu Nguyên, trong đôi mắt hiện lên vẻ đùa giỡn như khi mèo vờn chuột:

- Ngươi nói xem, ta nên đùa bỡn ngươi thế nào bây giờ?

Bình Luận (0)
Comment