Khi Vòng sáng của Thần Phủ thứ ba xuất hiện ở phía sau lưng của Y Thu Thủy, trong Huyền Châu Thành lập tức cũng bộc phát ra những lời bàn luận xôn xao kinh hãi.
- Nguyên lai là Y Thu Thủy đã che giấu thực lực!
- Ta đã nói mà, Y gia không có khả năng không có chuẩn bị cái gì cả!
- Một khi Y Thu Thủy đột phá Thần Phủ Cảnh hậu kỳ, sẽ liên thủ cùng Liễu Chi Huyền, chưa hẳn không phải là đối thủ của Mạc Uyên, dù sao hai người bọn họ đều là thiên tài mở Thần Phủ cấp tám!
- Hắc hắc! Có đến có đi như vậy mới đặc sắc. Nếu như trận đấu chỉ nghiêng về đúng một bên thì đúng là không có cái gì thú vị cả.
- ...
Trên không trung, Mạc Uyên cầm côn đứng thẳng, dường như là hắn không nghe thấy những tiếng ồn ào trong toàn thành, chỉ là nhìn chằm chằm vào Y Thu Thủy, đôi mắt ngược lại là sáng lên.
- Không tệ không tệ, lúc này mới có chút thú vị chứ.
Mạc Uyên nhếch miệng cười nói, ánh mắt tựa như một con khỉ đột hiếu chiến, khí thế phi phàm.
Nếu như cuộc chiến hôm nay quá mức nhẹ nhõm thì thật đúng là uổng công hắn chạy tới một chuyến. Liễu Chi Huyền cùng Y Thu Thủy này không hổ là thiên kiêu trong Tiểu Huyền Châu, thật sự là có một chút bản lĩnh.
Nhưng mà, thực sự cho rằng dựa vào hai Thần Phủ Cảnh hậu kỳ nội tình còn thấp mà có thể ngăn được Mạc Uyên hắn sao?
Người có thể đề tên trên Thần Phủ Bảng chính là thiên kiêu ưu tú nhất trong vô số Thần Phủ Cảnh của Hỗn Nguyên Thiên, bọn họ hưởng thụ vô số tài nguyên tu luyện, được tông môn, thế lực của mình giao phó hy vọng, nếu như ngay cả hai Thần Phủ Cảnh hậu kỳ phổ thông đều không đối phó được, vậy cũng quá xem thường chất lượng của Thần Phủ Bảng này rồi.
Nghĩ đến đây, Mạc Uyên nở nụ cười hung ác, nguyên khí màu đỏ đậm không ngừng bay lên, tựa như là đám mây màu đỏ khổng lồ, che đậy một nửa bầu trời khiến cho nhiệt độ trời đất cũng tăng cao thêm vài độ.
Ở bên trong đám mây màu đỏ khổng lồ do nguyên khí biến thành này có thể thấy được vô số viên tinh thể nguyên khí lập loè.
Mạc Uyên ngửa mặt lên trời thét dài, côn sắt trong tay vung lên, lập tức thiên địa nguyên khí chấn động, chỉ thấy mà ở bên trong đám mây màu đỏ khổng lồ do nguyên khí biến thành kia bỗng nhiên có một vết nứt xuất hiện, tựa như là một cái miệng khổng lồ.
- Xích Minh sa!
Mạc Uyên thét dài một câu. Chỉ thấy được trong cái miệng khổng lồ kia chợt có một dòng nước lũ được tạo thành từ vô số hạt cát màu đỏ gào thét lao ra giống như là một con rồng khổng lồ che phủ đầy trời, lao thẳng tới Y Thu Thủy cùng Liễu Chi Huyền ở phía dưới.
- Thu Thủy cẩn thận, đây là Nguyên bảo thành danh của Mạc Uyên, một khi bị Xích Minh sa kia cuốn vào bên trong, thân thể sẽ bị thiêu đốt thành tro!
Nhìn qua dòng nước lũ được tạo thành từ vô số hạt cát màu đỏ đang gào thét lao đến kia, Liễu Chi Huyền lập tức trầm giọng quát.
Nghe Liễu Chi Huyền nói vậy, khuôn mặt của Y Thu Thủy lập tức tỏ ra ngưng trọng, bàn tay ngọc của nàng nắm chặt, một cây quạt giống như được làm từ ngọc xanh xuất hiện ở trong tay của nàng, phía trên cây quạt giống như được làm từ ngọc xanh này có khắc rất nhiều phù văn cổ xưa, ngay khi vừa xuất hiện nó đã lập tức hấp thu thiên địa nguyên khí.
Hiển nhiên cây quạt giống như được làm từ ngọc xanh này cũng là một món Nguyên bảo.
Y Thu Thủy nhanh chóng truyền nguyên khí vào cây quạt giống như được làm từ ngọc xanh này, sau đó vung tay quạt mạnh về phía trước một cái.
Ô ô!
Lập tức, trong trời đất có một luồng gió xoáy màu xanh da trời ngưng tụ rồi mang theo sức mạnh bàng bạc đánh tới dòng nước lũ được tạo thành từ vô số hạt cát màu đỏ kia.
Rầm rầm!
Cả hai chạm vào nhau, trong trời đất lập tức có tiếng nổ mạnh trầm thấp vang lên.
Nhưng mà dòng nước lũ được tạo thành từ vô số hạt cát màu đỏ kia rõ ràng là có uy lực càng mạnh hơn nữa, vừa va chạm đã dần dần áp chế luồng gió xoáy màu xanh da trời.
Bá!
Mà trong khi hai bên đang giằng co, thân hình của Liễu Chi Huyền lóe lên, hắn quỷ mị hư vô xuất hiện ở phía sau Mạc Uyên, ánh mắt lăng lệ, ác liệt, vung tay đánh ra một chưởng.
Uỳnh!
Nguyên khí cuồng bạo gào thét hóa thành một bàn tay bằng nguyên khí, đánh tới Mạc Uyên với một tốc độ nhanh như chớp.
- Hừ.
Mạc Uyên hừ lạnh một tiếng, không thèm quay đầu, côn sắt đột nhiên quét ngang về sau lưng, hư không nứt toác ra, bàn tay bằng nguyên khí kia nhanh chóng bị một côn của Mạc Uyên đánh nát.
Bàn tay bằng nguyên khí vỡ nát, sắc mặt của Liễu Chi Huyền cũng khẽ biến đổi, thân hình nhanh chóng trở nên mơ hồ, muốn lui về phía sau.
- Muốn đi sao?Muộn rồi.
Nhưng mà một giọng nói đột ngột vang lên từ phía trên, Mạc Uyên xuất hiện, lơ lửng trong hư không rồi một côn mang theo nguyên khí bàng bạc, hung hăng đánh thẳng xuống đỉnh đầu của Liễu Chi Huyền.
Cảm ứng được sự hung hãn của một côn kia, sắc mặt của Liễu Chi Huyền cũng không nhịn được mà trở nên ngưng trọng, tâm niệm vừa động, ba cái Vòng sáng của Thần Phủ đã xuất hiện ở phía trước người.
Phanh!
Côn sắt hung hãn đánh xuống, ba cái Vòng sáng của Thần Phủ chỉ vừa chống cự được một hơi đã bị nổ tung.
Nhưng mà Liễu Chi Huyền lại mượn nhờ một hơi ngắn ngủi này mà kịp bắn ngược trở ra.
Mạc Uyên muốn theo đuổi không bỏ thì một tiếng quát khẽ truyền đến, Y Thu Thủy đã phá vỡ dòng nước lũ được tạo thành từ vô số hạt cát màu đỏ, trường kiếm trong tay mang theo kiếm quang lăng lệ, ác liệt bắn đến.
Mạc Uyên cười lạnh, vung tay múa côn, vô số hư ảnh hình côn xuất hiện và nhanh chóng đánh nát kiếm quang kia.
Ba người lại một lần nữa lao vào hỗn chiến, nguyên khí cuồng bạo không ngừng bộc phát, âm thanh chói tai liên tục vang lên, cho dù người ở ngoài trăm dặm đều có thể nghe được rõ ràng.
Trong Huyền Châu Thành, mọi người ngưng trọng nhìn qua chỗ chiến trường, ba người chiến đấu với nhau tạo thành động tĩnh quá lớn, làm cho rất nhiều cường giả Thần Phủ Cảnh đều âm thầm tặc lưỡi.
Mà so sánh với trận chiến trên không trung thì hai nơi khác lại ảm đạm không ánh sáng, không hề có chút đặc sắc nào.
Nhưng mà từ cục diện trước mắt thì tựa hồ sau khi Y Thu Thủy bộc lộ thực lực Thần Phủ Cảnh hậu kỳ, liên thủ cùng Liễu Chi Huyền ngược lại là có thể chống lại Mạc Uyên rồi.
Chuyện này làm cho rất nhiều thế lực thân với Y gia trong Huyền Châu Thành âm thầm thở dài một hơi.
Nhưng nhìn chằm chằm vào không trung, Chu Nguyên lại híp hai mắt lại, âm thầm lắc đầu, dựa vào thần hồn mạnh mẽ, hắn có thể biết được, Mạc Uyên kia căn bản không có thi triển toàn bộ thực lực. Từ nãy đến giờ, e rằng hắn chỉ là đang tập thể dục mà thôi.
Ở đối diện Chu Nguyên, Khâu Lăng nói, thần sắc trên mặt giống như bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười:
- Ngươi cho rằng Y Thu Thủy đột phá đến Thần Phủ Cảnh hậu kỳ là bọn họ có thể chống lại Mạc Uyên được hay sao?
Khâu Lăng vốn dĩ định trực tiếp ra tay trước, nhanh chóng giết chết Chu Nguyên, nhưng mà lúc này lại cải biến chủ ý. Bởi vì hắn cảm thấy làm như vậy thì quá tiện nghi cho Chu Nguyên rồi, cho nên hắn muốn Chu Nguyên trơ mắt nhìn mấy người Y Thu Thủy bị đánh bại. Đến lúc kia, hắn có thể thưởng thức được sự tuyệt vọng trên mặt Chu Nguyên rồi.
Chu Nguyên lắc đầu, cười nhạt nói:
- Ta ngược lại là nghĩ ngươi có lẽ nên cảm thấy may mắn vì hai người bọn họ ngăn cản Mạc Uyên lâu một chút, bằng không thì hôm nay ngươi mất sạch thể diện rồi.
- Ân? Ngươi có ý tứ gì?
Khâu Lăng âm lãnh nhìn qua.
- Đợi tí nữa ngươi liền biết được rồi.