Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 838 - Chương 837: Ác Chiến

Chưa xác định
Chương 837: Ác chiến

Rống!

Trên không trung, hình như có tiếng Ma Viên gào thét, chỉ thấy được Mạc Uyên kia chậm rãi đi đến. Ở bên ngoài cơ thể của hắn, có hư ảnh Viễn Cổ Cự Viên khổng lồ bao quanh. Cây côn sắt màu đen trong tay hắn tương dung cùng cây côn trong tay hư ảnh Viễn Cổ Cự Viên rồi mang theo sức mạnh hủy diệt nhanh chóng nện xuống chỗ Chu Nguyên.

Trong Huyền Châu Thành, cảm thụ được số lượng tinh thể nguyên khí trong thần phủ của Mạc Uyên, ở trong lòng rất nhiều cường giả Thần Phủ Cảnh đều cảm thấy chua sót. So sánh với thiên kiêu như Mạc Uyên, bọn họ quả thực là vô cùng kém cỏi.

Ầm ầm!

Nhìn qua cây côn sắt đang gào thét lao xuống, trong thân thể của Chu Nguyên cũng có nguyên khí bạo tuôn, tám triệu viên tinh thể nguyên khí sáng rực lên, chiếu rọi hư không, ánh sáng rực rỡ, tươi đẹp mà thần bí.

Bàn tay của hắn nắm chặt Thiên Nguyên Bút, đầu bút chấn động, nguyên khí màu vàng xanh bàng bạc ngưng tụ, cũng hóa thành một cái hư ảnh hình bút khổng lồ, đâm thẳng tới hư ảnh cây côn khổng lồ kia.

Ầm ầm!

Gió xoáy tạo thành từ nguyên khí lập tức bộc phát ra làm cho hư không hơi vặn vẹo.

Bút côn vừa va chạm thì thân hình của Chu Nguyên khẽ run lên rồi bắn ngược trở ra, mỗi một bước lui lại đều khiến cho không khí phát ra tiếng nổ vang chói tai.

- Nếu như ngoại trừ số lượng tinh thể nguyên khí trong thần phủ, ngươi không còn có lát bài tẩy nào khác, vậy thì hôm nay chỉ sợ là muốn ôm hận mà chết rồi!

Mạc Uyên cười lạnh. Số lượng tinh thể nguyên khí trong thần phủ của Chu Nguyên hoàn toàn chính xác là nhiều hơn hắn một chút. Nhưng hắn là đệ tử thân truyền của Thiên Linh Tông, cho nên Nguyên thuật được học đều là Nguyên thuật đỉnh tiêm. Vì vậy mặc dù số lượng tinh thể nguyên khí trong thần phủ của hắn hơi kém, nhưng mượn sự tăng phúc của Nguyên thuật lại có thể san bằng.

Rầm rầm!

Mạc Uyên vừa dứt lời, côn sắt lại một lần nữa theo đuổi không bỏ, hóa thành vô số hư ảnh hình côn rợp trời mang theo áp lực cực lớn đánh tới Chu Nguyên.

Hiển nhiên là Mạc Uyên định thừa dịp thắng đuổi theo, muốn triệt để đánh bại Chu Nguyên.

Nhìn qua côn sắt đang gào thét lao xuống, ánh mắt của Chu Nguyên cũng co lại rồi hắn cười lạnh nói:

- Ngươi cho rằng chỉ mình mới có Thiên Nguyên Thuật xếp hàng Thượng phẩm hay sao?

- Thái Huyền Thánh Linh Thuật!

Hai tay của Chu Nguyên kết ấn, chỉ trong một cái chớp mắt, có nguyên khí hùng hồn gào thét lao ra, nhanh chóng ngưng kết thành một Quang ảnh thần bí ở bên ngoài thân hình của hắn, một đôi cánh bằng ánh sáng khổng lồ mở rộng ra, hấp thu thiên địa nguyên khí.

Vào lúc này, chấn động nguyên khí bộc phát ra từ trong cơ thể Chu Nguyên cũng theo đôi cánh mở ra mà tăng vọt.

Keng!

Bàn chân của hắn đạp mạnh một cái, thân hình phóng lên trời, Thiên Nguyên Bút trong tay hóa thành vô số luồng nguyên khí giống như cầu vồng mãnh liệt bắn ra, nhanh chóng va chạm với những hư ảnh hình côn đang gào thét lao xuống kia.

Uỳnh! Uỳnh!

Trên bầu trời, lập tức có những tiếng nổ to, rõ không ngừng vang lên, mọi người chấn động khi nhìn thấy, mỗi khi hư ảnh hình bút xẹt qua thì sẽ có một hư ảnh hình côn bị đánh nát, cuối cùng hư ảnh hình côn rợp trời đã bị quét sạch.

Mà thân hình của Chu Nguyên cũng đứng vững trên hư không, ánh mắt nhìn thẳng vào MẠc Uyên.

Nhìn thấy Chu Nguyên có thể ổn định trước đòn tấn công của mình, con ngươi của Mạc Uyên cũng hơi co lại. Hắn nhìn chằm chằm vào Quang ảnh thần bí ở bên ngoài thân hình của Chu Nguyên, chấn động nguyên khí phát ra từ nó cũng không yếu hơn Quang ảnh Cự Viên của hắn.

Hiển nhiên là Chu Nguyên cũng đang thi triển một môn Thiên Nguyên Thuật xếp hàng Thượng phẩm!

- Tiểu tử này đến tột cùng là có lai lịch ra sao?

Trong nội tâm xuất hiện sự nghi hoặc nhưng Mạc Uyên chợt hừ lạnh một tiếng, chiến ý bốc lên. Chỉ trong một cái chớp mắt, thân hình mãnh liệt bắn ra, lại một lần nữa tấn công đến.

Hắn cũng không tin mình không thu thập được một Thần Phủ Cảnh trung kỳ!

Chu Nguyên cũng không có dấu hiệu nào là sẽ lùi bước, hai bóng người ở trên không trung nhanh chóng lao vào đánh nhau, mỗi một lần va chạm đều sẽ khiến cho sóng xung kích bằng nguyên khí cuồng bạo bộc phát ra.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đã chiến đấu trên trăm hiệp.

Hai bên đều không hề nương tay, mỗi một đòn tấn công đều cực kỳ ác liệt khiến cho trong lòng của vô số người đang xem cảm thấy run sợ, trình độ kịch liệt của trận chiến này làm cho người ta cảm thấy da đầu run lên.

Người của Y gia tập trung nhìn qua chiến đấu trên không trung, con mắt nháy cũng không dám nháy, sắc mặt cực kỳ khẩn trương. Hiện tại, Chu Nguyên đã xem như là hi vọng cuối cùng của Y gia bọn họ.

Y Thiên Cơ cùng Liễu Thiên Ưng cũng ngưng trọng nhìn chằm chằm vào trận chiến kia. Sau một lúc lâu, Liễu Thiên Ưng không nhịn được cảm thán:

- Chu Nguyên này không đơn giản, lại có thể chiến đấu cùng Mạc Uyên lâu như vậy.

Bọn họ tự nhiên nhìn ra được, lúc này Mạc Uyên đã thi triển hết toàn lực, nhưng dù vậy, Chu Nguyên vẫn như trước chưa từng rơi vào thế hạ phong.

Có thể nói đây là một trận chiến vô cùng đặc sắc.

- Cha, hắn có thể đánh thắng sao?

Liễu Trà kia khẩn trương hỏi.

Liễu Thiên Ưng trầm ngâm một chút, nói:

- Tạm thời vẫn không thể biết được. Mạc Uyên cũng không người tầm thường, muốn chiến thắng chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Biểu hiện của Chu Nguyên đã kỳ thật đã vượt quá dự liệu của bọn họ rồi, nhưng danh tiếng của Mạc Uyên tại Thiên Uyên Vực cũng không kém, người nổi tiếng thì luôn phải có sở trường nổi bật, cho nên mà ngay cả cường giả Thiên Dương Cảnh như Liễu Thiên Ưng cũng không dám cam đoan rằng Chu Nguyên có thể thắng hay không.

Y Thiên Cơ chậm rãi nói:

- Ta từng nghe nói, Mạc Uyên kia luyện hóa qua một giọt tinh huyết của Thiên Ma Viên, đó là Nguyên thú Thất phẩm, giọt máu này dung nhập huyết mạch của hắn, khi đã thi triển Hám Sơn Thiên Viên Biến thì giọt tinh huyết này sẽ được kích hoạt, càng chiến đấu mãnh liệt, nguyên khí sẽ càng tăng cao, hung hãn như Ma Viên đến thế gian.

- Ta đoán đây chính là át chủ bài lớn nhất của hắn.

- Cái gì? Hắn đã dung luyện tinh huyết của Thiên Ma Viên sao?

Liễu Trà kinh hãi, Nguyên thú Thất phẩm đây chính là tồn tại tương đương với cường giả Nguyên Anh Cảnh đó!

Nàng nhìn qua không trung, trên gương mặt hiện ra sự lo lắng.

Dù sao một khi Chu Nguyên bị thua, như vậy hôm nay Y gia cũng chỉ có thể chắp tay nhường vị trí Châu chủ của Tiểu Huyền Châu cho Khâu gia.

Vào lúc này, người bên phía Khâu gia cũng đang gắt gao nhìn chằm chằm vào không trung, sắc mặt của Khâu Long thì cực kỳ âm trầm, hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới, Chu Nguyên lại có thể chiến đấu ngang tay với Mạc Uyên như vậy.

- Hừ. Thực lực của thằng súc sinh này đúng là vượt qua dự đoán nhưng mà nếu như hắn nghĩ như vậy là có thể chiến thắng thì lại quá xem thường Mạc Uyên rồi.

Khâu Long âm trầm cười lạnh

Uỳnh! Uỳnh!

Trên không trung, trận chiến kịch liệt này vẫn đang tiếp tục và càng ngày càng gay cấn.

Nhưng mà chiến đấu được một lúc, Chu Nguyên lại phát hiện đòn tấn công đến từ Mạc Uyên bắt đầu trở nên càng ngày càng trở nên trầm trọng cùng cuồng bạo. Hắn híp hai mắt lại rồi nhìn qua và mơ hồ nhìn thấy hai con ngươi của Mạc Uyên theo thời gian trôi qua đã dần dần biến thành màu đỏ tươi.

Một luồng khí tức hung lệ khó có thể hình dung bắt đầu tỏa ra.

- Rống!

Khi hai mắt hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi, Mạc Uyên gầm lên một tiếng như vượn rít gào, nguyên khí toàn thân cũng sôi trào lên, khiến cho hư không rung động lắc lư.

- Chết cho ta!

Hắn rít lên, côn sắt màu đen rời khỏi tay, hóa thành một dòng nước lũ màu đen, đánh nát hư không, nhanh như chớp đánh tới Chu Nguyên.

Thấy thế cánh tay của Chu Nguyên run lên, chỉ thấy được lông tơ trên ngòi bút của Thiên Nguyên Bút mãnh liệt bắn ra, đan vào nhau tựa như tạo thành một tấm lưới khổng lồ.

Uỳnh!

Côn sắt màu đen biến thành nước lũ đánh lên trên tấm lưới khổng lồ kia khiến cho nó cong vào, cuối cùng ầm ầm một tiếng, đâm thủng nó và đánh lên người của Chu Nguyên.

Keng!

Tiếng nổ lớn vang lên, thân hình của Chu Nguyên bay ngược ra ngoài.

Thấy thế, mọi người trong Huyền Châu Thành đều hô lên kinh hãi.

- Chu Nguyên!

Y Thu Thủy cũng không nhịn được nghẹn ngào hét lên.

Rống!

Vào lúc này, Mạc Uyên lại gầm lên một tiếng, thân hình khẽ động và đã nhanh chóng xuất hiện ở phía sau lưng Chu Nguyên, trên mặt nở nụ cười dữ tợn, bàn tay nắm chặt, côn sắt màu đen bay vào trong tay của hắn.

Uỳnh!

Ngay sau đó, hắn vung tay, côn sắt màu đen lại hung hăng đập tới Chu Nguyên. Nếu như một côn kia rơi xuống, mặc dù là một ngọn núi lớn đều sẽ bị hắn đánh nát.

Nhưng mà, ngay khi một côn kia sắp sửa vung xuống thì trong lòng bàn tay của Chu Nguyên chợt có một điểm sáng xuất hiện.

Điểm sáng kia nhanh chóng hóa thành một vầng sáng lớn cỡ nắm tay. Cùng lúc đó, trong trời đất có tiếng kiếm ngân to, rõ vang lên.

- Đãng Ma Kiếm Hoàn Thuật!

Bàn tay của Chu Nguyên run lên, Kiếm Hoàn nhanh chóng bắn ra, bên trong vầng sáng lập tức bộc phát ra tiếng kiếm ngân to, rõ, vang trời, kiếm khí sắc bén, lăng lệ, ác liệt xuất hiện, bao phủ vầng sáng, cuối cùng biến thành một thanh kiếm ánh sáng khổng lồ.

Ngay sau đó, Chu Nguyên không thèm để ý đến một côn hung hãn kia, mà chỉ lạnh lùng bổ ra một kiếm về phía Mạc Uyên.

- Ngươi muốn chết!

Hành vi liều mạng lấy thương đổi thương này của Chu Nguyên càng khơi dậy sự hung ác của Mạc Uyên. Từ xưa đến nay, Mạc Uyên hắn luôn nổi danh là người hung ác, hành động lấy thương đổi thương gần như đã thành tiêu chí của hắn, không nghĩ tới, hôm nay, Chu Nguyên ở trước mắt này lại dám liều mạng, so gan cùng hắn!

- Để ta nhìn xem ngươi có dám liều mạng cùng ta hay không?

Nghĩ đến đây, Mạc Uyên cũng không thèm thu hồi đòn tấn công, côn sắt vẫn nện về phía Chu Nguyên.

Côn sắt nhanh chóng phóng đại ở trong ánh mắt của Chu Nguyên, mà sắc mặt của hắn lại vẫn cực kỳ bình tĩnh, thanh kiếm do Kiếm Hoàn biến thành cũng không ngừng lại.

Đòn tấn công của hai người đều vô cùng hung ác, không hề nhượng bộ chút nào.

Vì vậy, trong tiếng hét hoảng sợ, kinh hãi của mọi người, khi cây côn sắt màu đen kia đánh trúng người Chu Nguyên thì thanh kiếm khổng lồ kia cũng dùng một loại góc độ cực kỳ xảo trá, hung hăng đâm xuyên qua lồng ngực của Mạc Uyên.

Lúc này, ở trong lòng mọi người ở phía dưới đã gắn cho hai người danh hiệu kẻ điên, không biết sợ là gì.

Bình Luận (0)
Comment