Uỳnh!
Ở phía dưới, mọi ngươi đều tỏ ra rung động bởi vì trong cái nhìn chăm chú của bọn họ, hai bóng người trên không trung đã đấu hung ác đến độ liều mạng, lấy thương đổi thương rồi.
Hư ảnh hình côn cuồng bạo mang theo sức mạnh bàng bạc, hung hăng nện lên trên người Chu Nguyên, mà cùng lúc đó kiếm quang vô cùng lăng lệ, ác liệt kia cũng đâm xuyên qua lồng ngực của Mạc Uyên.
Chỉ trong một cái chớp mắt, có sóng xung kích bằng nguyên khí chấn động hư không.
Ầm!
Hai bóng người hơi chậm lại, sau đó liền đồng thời chật vật bay ngược đi ra ngoài, thân hình từ trên trời rơi xuống trên bệ đá cực lớn tạo thành hai cái hố sâu hình người, mặt đất nứt toác ra, vết nứt giống như là mạng nhện lan tràn ra, bụi mù tràn ngập, che kín tầm mắt của mọi người.
Vào lúc này, toàn bộ người trong Huyền Châu Thành đều run lên.
Vô số người nuốt nước bọt, rung động vì sự hung hãn của cả hai người.
Một vài cường giả Thần Phủ Cảnh hậu kỳ còn cảm thấy da đầu run lên, bọn họ biết được, bất luận là ai trong hai người chỉ sợ đều có thể đơn giản giết chết bọn họ.
Vô số ánh mắt nháy cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm vào trong tràng.
Y Thu Thủy cũng nắm chặt bàn tay ngọc, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy sự khẩn trương, nàng cũng không biết trong lần liều mạng lúc trước, đến tột cùng là ai chiếm được thượng phong?
Ở trong rất nhiều ánh mắt, bụi mù cũng theo thời gian trôi qua mà dần tán đi, ở bên trong một cái hố to có một bóng người chật vật bò lên, rõ ràng là Mạc Uyên kia.
Chỉ có điều lúc này, từ chỗ lồng ngực đến phần bụng của hắn có xuất hiện một vết thương dữ tợn, cơ hồ là suýt chút đã chặt đứt đôi người hắn rồi, mơ hồ còn có thể thấy được cơ quan nội tạng trong cơ thể.
Máu tươi cuồn cuộn chảy ra.
Lúc này, Mạc Uyên nhìn thoáng qua vết kiếm trên lồng ngực, mí mắt hơi nhảy lên, ở chỗ sâu trong đôi mắt cũng xẹt qua sự sợ hãi, hiển nhiên là đòn phản kích cuối cùng này của Chu Nguyên lăng lệ và ác liệt đến mức chính hắn cũng có chút kinh hãi.
Nhưng mà cũng may chính là hắn vẫn có thể ngăn cản.
Nhìn qua một cái hố sâu khác ở gần đó, Mạc Uyên nhếch miệng nhe răng cười nói:
- Ngu xuẩn, cũng dám liều mạng cùng ta hay sao?!
Hắn vừa dứt lời thì mọi người chỉ thấy được máu thịt ở chỗ lồng ngực của hắn đang nhúc nhích, máu tươi ngừng chảy, vết thương dữ tợn cũng theo thời gian trôi qua mà dần khôi phục, nhưng mà kiếm khí lăng lệ, ác liệt lưu lại trong vết thương kia thì vẫn đang không ngừng xé rách máu thịt, mang đến đau nhức kịch liệt khiến cho Mạc Uyên không khỏi nhíu mày.
Nhưng mà xét trên tổng thể thì thương thế của Mạc Uyên đang nhanh chóng khôi phục.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt người của Y gia cùng Y Thu Thủy khiến cho sắc mặt của bọn họ trở nên khó coi.
- Bởi vì đã luyện hóa tinh huyết của Thiên Ma Viên cho nên thân thể của Mạc Uyên được tăng cường, hơn nữa còn có được năng lực tự chữa lành vết thương, khó trách hắn hung hãn như thế, nguyên lai là căn bản là không sợ bản thân bị thương!
Y Thu Thủy cắn chặt hàm răng, thầm nói. Mạc Uyên này nhìn qua thì tựa hồ là rất cuồng vọng, không có lý trí, không ngờ lại là người cực kỳ xảo trá, biểu hiện lúc trước hoàn toàn là cố ý kích thích Chu Nguyên đấu hung ác cùng hắn.
- Chu Nguyên liều mạng cùng hắn như thế ngược lại là bị tổn thất nặng.
Đến lúc này, những người khác cũng đã nhận ra kế hoạch của Mạc Uyên và đều âm thầm cảm thán, Chu Nguyên kia sợ là bị Mạc Uyên đùa nghịch trong lòng bàn tay.
Người bên phía Khâu gia thì đều nở nụ cười tươi, Khâu Long còn thở dài một hơi, nói:
- Lúc trước, một côn kia của Mạc Uyên ẩn chứa nguyên khí bàng bạc. Hiện tại, mặc dù Chu Nguyên kia có thể sống thì chỉ sợ nửa thân thể đều bị đánh nát rồi, không thể tiếp tục chiến đấu nữa.
- Trận chiến này, Khâu gia ta mới là người thắng!
Nghe Khâu Long nói vậy, những người khác cuả Khâu gia lập tức vui vẻ cười to, nhao nhao chúc mừng lẫn nhau.
Ở lúc này, ở bên trong một cái hố to khác, bụi mù cũng tán đi nhưng trong đó vẫn không có bất cứ động tĩnh gì truyền ra.
- Chu Nguyên kia đã bị đánh chết rồi hay sao?
Mọi người xì xào bàn tán, có chút tiếc hận.
Mạc Uyên cũng nhìn chằm chằm vào hố sâu. Mặc dù hắn có lòng tin đối với một côn lúc trước, đó là một đòn toàn lực của hắn, hơn nữa Chu Nguyên cũng không tránh né, một côn kia của hắn tất nhiên có thể khiến cho Chu Nguyên trọng thương. Nhưng không biết vì sao trong lòng hắn vẫn có chút bất an.
Thẳng đến lúc này, trong lòng của hắn mới thở dài một hơi như trút được gánh nặng.
- Có thể chiến đấu với ta lâu như vậy, ngươi cũng coi như là có bản lĩnh không nhỏ rồi.
Mạc Uyên cười lạnh và lên tiếng.
- Vậy sao?
Nhưng mà, ngay khi hắn vừa dứt lời, ở bên trong cái hố to kia có một giọng nói truyền ra. Ngay sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy, một bóng người chậm rãi bay lên từ trong đó.
Người này đúng là Chu Nguyên.
Lúc này, quần áo trên người hắn đã bị rách nát, lộ ra thân hình thon dài với cơ bắp cuồn cuộn, nhưng mà chuyện làm cho mọi người khiếp sợ chính là trên thân thể của hắn cũng không có vết thương nào!
Dường như là một côn hủy diệt lúc trước của Mạc Uyên kia không có tạo thành tổn thương gì đối với hắn?
- Làm sao có thể cơ chứ?!
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Mạc Uyên kịch liệt biến đổi, hắn nghẹn ngào hô.
Một côn kia chính là một đòn toàn lực của hắn, hơn nữa do Chu Nguyên không tránh né nên hắn có thể chắc chắn rằng toàn bộ sức mạnh đều đã trút xuống người Chu Nguyên. Dựa theo dự tính của Mạc Uyên, coi như là tồn tại ngang cấp với hắn mà chịu một côn này thì cũng sẽ bị trọng thương.
- Không có chuyện gì là không có khả năng cả. Mặc dù một côn kia của ngươi rất mạnh mẽ nhưng cũng chỉ có thể khiến ta hơi đau nhức mà thôi.
Chu Nguyên bình thản nói. Vào lúc này, nếu như nhìn cẩn thận thì mọi người sẽ phát hiện trên da dẻ của hắn có lớp vảy thần bí màu xanh da trời hiển hiện, mà hai mắt của hắn cũng đã hóa thành mắt dựng thẳng màu xanh da trời.
Tựa như là Thanh Giao.
Đúng là nhờ có lớp vảy thần bí màu xanh da trời xuất hiện, hơn nữa Chu Nguyên còn vận chuyển Huyền Thánh Thể thì hắn mới có thể chống cự đòn công kích vô cùng hung hãn kia của Mạc Uyên.
- Nhưng mà, tất cả cũng chỉ có thế thôi, không hơn rồi.
Chu Nguyên khép hờ hai mắt, lúc này ở trong thân thể của hắn tựa như là có thêm một con Thượng Cổ Giao Long đang gào thét, một luồng sức mạnh bàng bạc tràn ngập khắp cơ thể.
Sức mạnh kia là tới từ Trấn Thế Thiên Giao Khí.
Khi Chu Nguyên chân chính vận chuyển Trấn Thế Thiên Giao Khí tới cực hạn thì hắn mới thể nghiệm được sự huyền diệu của nó, Nguyên khí Thất phẩm quả nhiên không chỉ mạnh mẽ hơn mà còn có nhiều tác dụng hơn Nguyên khí Lục phẩm Thông Thiên Huyền Mãng Khí.
Lúc này, Mạc Uyên nhìn qua Chu Nguyên với ánh mắt âm trầm, không biết vì sao, ở trong cơ thể của hắn, sức mạnh tới từ Thiên Ma Viên tựa hồ là có chút đình trệ, tựa như là nhận lấy sự áp chế khó hiểu nào đó.
Ngay lúc này, con mắt của Chu Nguyên bỗng nhiên mở ra, hai mắt dựng thẳng màu xanh da trời đã tập trung vào Mạc Uyên, trong mắt không có chút sắc thái, tình cảm nào.
Hắn hơi cúi người xuống, tựa như là dã thú sắp sửa xông lên bắt mồi rồi chỉ trong một cái chớp mắt, không khí quanh người hắn đột nhiên nổ tung.
Uỳnh!
Rồi thân hình của hắn đột nhiên bắn thẳng về phía Mạc Uyên.
Ngay khi thân hình vừa lướt đi thì chỉ trong một cái chớp mắt, trên làn da của Chu Nguyên, lớp vảy Giao long màu xanh da trời không ngừng sinh dài ra, mà cánh tay phải của hắn cũng nhanh chóng phồng to lên, gân xanh cuồn cuộn nổi lên, đầu ngón tay kéo dài. Chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi, cánh tay của hắn đã biến thành một Giao trảo màu xanh da trời!
- Trấn Thế Thiên Giao Khí: Hình thái Thanh Giao!
Rống!
Một tiếng Giao Long gầm thét vang lên, quanh quẩn trong trời đất.
Nguyên khí trong trời đất sôi trào.
Thân hình của Chu Nguyên bỗng nhiên xuất hiện ở phía trước Mạc Uyên tựa như thuấn di vậy, Giao trảo kia nắm chặt, một quyền mang theo sức mạnh không có cách nào để hình dung nhanh chóng đánh về phía Mạc Uyên đang sững người.
Chỉ thấy dưới uy áp của một quyền kia, hư không cũng bị nứt toác ra.
Quyền phong đáng sợ đập vào mặt làm cho con ngươi của Mạc Uyên nhanh chóng co rút lại, cảm giác nguy hiểm khó có thể nói rõ xông lên đầu làm cho trong lòng của hắn thoáng hiện lên sự kinh hãi.
Chuyện này làm cho hắn hiểu được, nếu như tùy ý để một quyền này của Chu Nguyên đánh lên trên người, chỉ sợ hắn sẽ lành ít dữ nhiều!
Sống chết đã ở trước mắt, Mạc Uyên cũng không dám do dự nữa, hắn gào thét một tiếng, chỉ thấy được phía trên thân thể của hắn có ánh sáng màu đen xuất hiện và nhanh chóng lan tràn ra, bao phủ toàn bộ thân hình, bộ lông màu đen giống như là cương châm mọc ra, đâm thủng quần áo đang mặc trên người. Vào lúc này, Mạc Uyên tựa như là một con Ma Viên sống sờ sờ.
Ánh mắt của hắn trở nên đỏ hồng và đầy thô bạo.
Uỳnh!
Đến lúc này, hắn cũng không dám giữ lại thực lực nữa, chỉ có thể dốc hết tất cả sức mạnh hội tụ ở phía trên nắm đấm rồi đánh ra một quyền, đánh thẳng về phía Giao quyền đang gào thét lao đến trước mặt kia.
Rầm rầm!
Tiếng nổ lớn vang lên.
Mắt thường có thể thấy được từ dưới chân hai người có sóng xung kích bộc phát ra đến, bệ đá khổng lồ đã gần như sụp đổ.
Vô số ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ hai người va chạm.
Bọn họ biết được, đây sẽ là đòn cuối cùng của hai người trong trận đấu ngày hôm nay.
Sóng trùng kích không ngừng khuếch tán đến hơn mười giây, mới dần tiêu tán. Ngay sau đó, tất cả mọi người đều kinh hãi gần chết khi nhìn thấy, vào lúc này, cánh tay tráng kiện kia của Mạc Uyên đã ầm ầm vỡ nát.
Máu tươi bắn tung tóe.
Mạc Uyên kêu lên thảm thiết mà thân thể của hắn thì là giống như là đạn pháo bay rớt ra ngoài. Thân hình đụng vào trong thành, vô số công trình kiến trúc ở ven đường bay đều bị chấn vỡ. Cuối cùng, hắn gần như đã xẻ đôi Huyền Châu Thành.
Đá tảng rơi xuống, chôn cả thân hình của hắn đi vào.
Mà trên bệ đá nứt nẻ, thân hình của Chu Nguyên lại đứng yên ở tại chỗ, không chút sứt mẻ, ở quanh người hắn có không khí màu xanh bốc lên, tựa như một con Viễn Cổ Giao Long đang bay quanh.
Tiếng phòng ốc sụp đổ còn đang không ngừng vang lên. Nhưng mà giờ khắc này, ảnh mắt của mọi người trong Huyền Châu Thành đều đang tập trung ở trên người thân hình trẻ tuổi kia, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ biết được, Mạc Uyên đã thất bại!