Trong Huyền Châu thành, một cái rãnh sâu hoắm kéo dài từ khu vực trung tâm ra tới tận rìa ngoài, phá hủy toàn bộ kiến trúc hai bên, tựa như một vết rạch xấu xí xuất hiện trên gương mặt của vị mỹ nhân xinh đẹp.
Nhưng lúc này, người trong Huyền Châu thành lại không có tâm tư đi quan tâm cái khe rãnh kia, mà là cùng nhau kinh ngạc đến mức câm nín.
Bởi vì tại nơi cuối cùng của khe rãnh, chỗ đất đá sụp đổ xuống, Mạc Uyên nằm dưới đó, vẫn chưa phát ra bất kì một âm thanh nào.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều hiểu, Mạc Uyên bại rồi!
Xác nhận tin tức này, tất cả mọi người đều cảm thấy khó có thể tin nổi. Hôm nay, trước mắt bao người, vị thiên kiêu vang danh Thần Phủ bảng, dù cho là trong toàn bộ Thiên Uyên vực đều là danh nhân, lại phải nếm mùi thất bại...
Hơn nữa, khó có thể tin hơn là, người đánh bại hắn lại chỉ là một người thanh niên Thần Phủ cảnh trung kỳ!
- Mạc Uyên...thua rồi...
Cả đám người Y gia đều không thể tưởng tượng nổi. Cho dù là bậc cường giả như Y Thiên Cơ, Liễu Thiên Ưng cũng có chút trợn mắt há hốc mồm.
Những người khác thì đều không nhịn được nuốt mấy ngụm nước bọt.
Bọn họ đều hiểu, nếu để sự việc này truyền đi, sẽ khiến cho Thiên Uyên vực xôn xao một hồi.
Ánh mắt của cả đám đều nhìn về phía Chu Nguyên, trong mắt ai nấy đều hiện lên vẻ kính sợ. Đặc biệt là khi nhớ tới mình đã từng mang theo thái độ hoài nghi cùng khinh miệt đối với người này thì bọn họ lại càng xấu hổ hơn.
Liễu Trà cũng không nhịn được hơi há cái miệng nhỏ nhắn, một câu cũng không nói ra được thành lời. Trong mắt của nàng, ca ca nàng đã là bậc thiên kiêu, nhưng mà, giờ khắc này, nhìn thân ảnh Chu Nguyên ở nơi xa, Liễu Trà không thể không thừa nhận, người ca ca mà nàng vẫn luôn kiêu ngạo lại trở nên phai mờ trước người thanh niên này.
- Làm sao lại thành ra thế này... -Nàng lẩm bẩm nói, giọng nói khô khốc.
Lúc này, Liễu Trà mới hiểu được suy nghĩ trước đây của mình về Chu Nguyên là ngây thơ cùng buồn cười đến nhường nào.
- Ánh mắt của Thu Thủy vẫn là tốt nhất. -Y Thiên Cơ không nhịn được cảm thán một câu.
Trước đó, tất cả mọi người đều chất vấn quyết định của Y Thu Thủy, thế nhưng nàng lại vẫn cứ kiên trì với quyết định của mình. Đến hiện tại, mọi người mới hiểu được rốt cuộc là ai đúng.
Bọn họ đều hiểu, nếu như hôm nay không có Chu Nguyên ở đây, vậy kết quả hiển nhiên là Y gia bị thua. Khi đó, cái giá mà Y gia phải trả chính là vị trí châu chủ của Tiểu Huyền châu.
Đó là cái giá quá lớn!
Tại giữa sân, Y Thu Thủy cũng đang nhìn chằm chằm Chu Nguyên, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ. Nói thật, chính nàng cũng cảm thấy bất ngờ với một kết quả như thế này.
Ngay từ đầu, nàng chỉ cảm thấy thực lực của Chu Nguyên chỉ mạnh hơn một chút so với các cao thủ Thần Phủ cảnh hậu kỳ bình thường khác, thế nên cũng không đặt toàn bộ hy vọng vào trên người hắn. Nhưng hôm nay nhìn lại...
- Cái tên này...Đúng là quái vật!
Y Thu Thủy không khỏi len lén khẽ cười, để lộ ra vẻ đẹp kiều diễm động lòng người.
Khác biệt với cảm xúc vui sướng điên cuồng của Y gia, người phía bên Khâu gia lại âm u đầy tử khí, tất cả đều trắng bệch cả mặt, sát ý trong mắt tên Khâu Long kia lại gần như muốn phun ra ngoài.
Bọn hắn không thể tiếp thu loại kết quả như thế này!
Khâu gia bọn hắn đã phải ẩn nhẫn nhiều năm, cố gắng nhiều năm, mới có cơ hội như bây giờ. Thậm chí, bọn hắn còn phải trả một cái giá cực lớn mới cầu được Thiên Linh tông che chở, phái Mạc Uyên tới đây giúp đỡ.
Đây vốn đã là một ván cờ ắt thắng!
Nhưng nào ai có thể ngờ tới, tự nhiên lại xông ra một tên tiểu tử, phá hoại hết thảy kế hoạch của bọn hắn...
- Tên khốn kiếp này! -Khâu Long tức giận tới vặn vẹo cả mặt.
Trong cơn giận dữ, Khâu Long cũng không khỏi có chút lo sợ. Bây giờ, Chu Nguyên mới chỉ ở Thần Phủ cảnh trung kỳ mà đã khó chơi như vậy, vậy nếu để hắn bước vào Thần Phủ cảnh hậu kỳ thì còn đáng sợ tới nhường nào?!
Bây giờ Khâu gia đã kết thù kết oán với Chu Nguyên, nếu cứ để hắn tự do phát triển đến Thiên Dương cảnh, vậy khi đó toàn bộ Khâu gia sẽ ở vào trong tình thế nguy hiểm.
Ánh mắt Khâu Long biến ảo liên tục, lạnh lùng nói:
- Không thể để kẻ này được sống!
Sát ý tràn ngập.
Cho nên, ngay khi quyết định, Khâu Long đột nhiên bước ra một bước, nguyên khí mạnh mẽ bộc phát ra, hình thành một vầng mặt trời sáng chói phía sau lưng hắn, chiếu sáng cả trăm dặm.
- Tên tiểu tử tâm ngoan thủ lạt, khá lắm!
- Mạc Uyên chính là đệ tử nổi trội của Thiên Linh tông. Vậy mà ngươi dám cắt đứt một tay của hắn. Hôm nay ta phải bắt ngươi lại, giao cho Thiên Linh tông xử lý!
Âm thanh tràn đầy tức giận của Khâu Long vang dội khắp Huyền Châu thành. Hắn cũng hết sức gian xảo, nêu lên danh hiệu Thiên Linh tông, bởi vậy khiến cho nhiều người phải dè chừng. Dù sao, ở khu vực Thiên Uyên vực này, danh tiếng của Thiên Linh tông là rất to lớn.
Oanh!
Tiếng quát vang vọng, Khâu Long vỗ ra một chưởng, chỉ thấy nguyên khí sáng chói lao ra, hóa thành một cái bàn tay khổng lồ, trực tiếp vồ về phía Chu Nguyên.
Từ trên bàn tay nguyên khí khổng lồ kia tỏa ra từng đợt sóng nhiệt cực kỳ nóng bỏng, đó chính là Thiên Dương khí, chỉ khi bước vào Thiên Dương cảnh mới có. Khí này chí cương chí dương, có thể đốt núi nấu biển, uy lực vô tận.
Có thể thấy được, Khâu Long ra tay mà không hề cố kỵ, sát ý mười phần.
Sự ra tay đột nhiên của Khâu Long khiến cho tất cả mọi người đều giật mình. Dù là Chu Nguyên cũng không ngờ tới. Ngay sau đó, ánh mắt hắn không khỏi lạnh lùng, thân ảnh biến ảo, đã xuất hiện ở bên cạnh Khâu Lăng.
Khâu Lăng biến sắc, vội vã lùi lại.
Nhưng Chu Nguyên lại cười lạnh một tiếng, trực tiếp bắt lấy cổ họng Khâu Lăng, sau đó giơ lên, lạnh lùng nói:
- Nếu muốn hắn chết, ngươi cứ việc ra tay!
Bàn tay nguyên khí đang lao xuống kia lập tức dừng lại.
Khâu Long vặn vẹo cả mặt, quát lên đầy phẫn nộ:
- Tên tạp chủng, mau thả con ta ra!
- Khâu Long, chớ có làm càn!
Lúc này, Y Thiên Cơ cũng tỉnh hồn lại. Ông ta nổi giận gầm lên, thân hình nhấp nhoáng, đã xuất hiện ở giữa sân, vung tay áo lên, dòng lũ nguyên khí cuồn cuộn lao ra đánh tan bàn tay nguyên khí kia.
Liễu Thiên Ưng cũng lập tức xuất hiện, cười nói:
- Khâu Long, dầu gì ngươi cũng là gia chủ Khâu gia, thế mà lại đi ra tay với một tên tiểu bối trước mặt bao người như vậy. Khâu gia các ngươi không còn cần thể diện nữa à?
Ánh mắt Khâu Long hết sức âm trầm, trong lòng thì tiếc hận không gì so sánh được. Lúc trước là thời cơ tốt nhất để chém giết Chu Nguyên, nhưng ai ngờ tới tên tiểu tử này cảnh giác cùng gian trá như vậy, trực tiếp bắt con hắn làm con tin, làm cho hắn không thể không dừng tay.
Mà lúc này, nhiều người cũng tỉnh táo lại, thế là có rất nhiều âm thanh xỉ vả vang lên, cho rằng hành động này của Khâu Long quả là không có khí độ.
Bọn họ đều cho rằng, Khâu Long không thể chịu đựng được thất bại của Khâu gia, thế là muốn trút giận lên đầu Chu Nguyên.
Nghe thấy những âm thanh khinh bỉ kia, da mặt của Khâu Long hơi run run, nhưng dù sao da mặt hắn cũng dày, coi như không nghe thấy, chỉ dùng ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm hai người Y Thiên Cơ, Liễu Thiên Ưng, nói:
- Tâm tư tiểu tử này quá ác độc, lại đi đánh gãy một tay của Mạc Uyên, sao có thể không dạy dỗ?
Y Thiên Cơ cười lạnh nói:
- Trên chiến trường, ngươi không chết thì ta vong, ngươi cho rằng trận đấu này là đang đùa giỡn à?
Khâu Long liếc nhìn Chu Nguyên một chút, bình tĩnh nói:
- Y Thiên Cơ, đừng quên sư phụ của Mạc Uyên chính là phủ chủ Cổ Diễm của Thiên Linh tông. Chắc hẳn ngươi cũng biết tính tình của ông ta thế nào rồi đấy.
Y Thiên Cơ cau mày, sắc mặt khó coi. Ông ta cũng nghe danh Cổ Diễm. Thiên Linh tông chia làm cửu phủ, mà Cổ Diễm chính là một trong chín vị phủ chủ, là cường giả Nguyên Anh cảnh.
Lòng dạ người này nhỏ hẹp, rất hay bao che khuyết điểm, nổi tiếng là người không dễ chọc.
Nhìn thấy vẻ mặt Y Thiên Cơ, ngữ khí Khâu Long chậm lại, nhàn nhạt nói:
- Bây giờ Chu Nguyên phế mất một cánh tay của Mạc Uyên, ta ắt phải có câu trả lời cho Thiên Linh tông. Nếu như Y gia các người không muốn phủ chủ Cổ Diễm đến tận cửa hỏi tội, biết điều thì hãy giao Chu Nguyên cho ta. Tự ta sẽ đem hắn đưa đến trước mặt phủ chủ Cổ Diễm. Mà với khí độ của phủ chủ, cùng lắm thì ngài ấy chỉ trừng phạt Chu Nguyên một chút mà thôi.
- Cho nên, Y Thiên Cơ, ngươi chớ có quyết định sai lầm.
- Giao người cho ta đi!
Trong tiếng nói của hắn mang theo sự uy hiếp mạnh mẽ.