Khi Chu Nguyên nghe thấy lý lẽ của Khâu Long, thần sắc vẫn cứ bất biến, nhưng bàn tay đang nắm cổ họng Khâu Lăng lại càng chặt hơn, nguyên khí trong cơ thể âm thầm vận chuyển. Một khi Y Thiên Cơ có dấu hiệu thỏa hiệp, hắn sẽ lập tức lấy Khâu Lăng làm con tin, tìm đường rút lui.
Hắn cũng không dám cam đoan rằng Y gia có thể bảo vệ hắn dưới áp lực của Thiên Linh tông.
Tuy nhiên, trong lúc Chu Nguyên đang đề phòng, Y Thiên Cơ còn chưa kịp nói gì, thì một âm thanh trong trẻo lạnh lùng cùng tức giận vang lên:
- Khâu Long gia chủ, đừng nhầm lẫn, chỉ sợ chính ông mới là người cần sợ hãi!
Chu Nguyên nhìn lại, chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của Y Thu Thủy đã hiện lên sát khí, nhìn chằm chằm Khâu Long không chịu nhượng bộ, nói:
- Quy tắc của cuộc chiến tranh ngôi vị châu chủ chính là do Thương Uyên Đại Tôn tự mình định ra. Bây giờ ông lại hành động như vậy, khác nào phá hủy quy tắc của ngài ấy.
- Ai cho ông lá gan mà ông dám làm như vậy? Phủ chủ Cổ Diễm sao?
Sắc mặt Khâu Long biến đổi, đối với tội danh phá hoại quy tắc của Thương Uyên Đại Tôn, đừng nói là hắn không dám nhận, cho dù phủ chủ Cổ Diễm có ở chỗ này cũng không dám đối cứng.
Hắn cũng không ngờ tới trông Y Thu Thủy có vẻ dịu dàng mềm yếu, mà lời lẽ lại sắc bén ác liệt tới như vậy.
Ánh mắt Khâu Long lấp lóe, trầm giọng nói:
- Đừng đổ tội danh lên đầu ta. Ta chưa hề phủ nhận quy tắc của cuộc chiến giành chức vị châu chủ. Chỉ là kẻ này đã phế đi một tay của Mạc Uyên, hắn cần có lời giải thích với phủ chủ Cổ Diễm.
Âm thanh Y Thu Thủy càng thêm lạnh lùng:
- Không cần, nếu ông ta cần lời giải thích, vậy cứ việc đi tìm ông nội của ta mà đòi lời giải thích.
- Nếu như ông ta vẫn còn chưa thỏa mãn, vậy ta sẽ đem việc này báo cáo cho Si Tinh đại nhân, để ngài định đoạt.
Khâu Long trì trệ, sắc mặt khó coi. Hắn không ngờ Y Thu Thủy lại quyết tâm bảo vệ một thằng nhóc không rõ lai lịch như vậy, thậm chí là bất chấp đắc tội với phủ chủ Cổ Diễm cũng không từ.
Phải biết dù cho ông nội của Y Thu Thủy có chức vụ trong Trưởng Lão đoàn, nhưng nếu nàng đắc tội Thiên Linh tông, thì đây cũng không phải là sự việc đơn giản...
Mà lúc này, âm thanh xì xào vang lên càng nhiều, ánh mắt của nhiều người Huyền Châu thành đều mang theo vẻ xem thường nhìn về phía Khâu Long. Hiển nhiên, hành động hôm nay của Khâu Long đã làm cho Khâu gia mất hết mặt mũi.
Đúng là thua trận, lại thua cả thanh danh.
Khâu Long lo nghĩ đắn đo, bực tức đầy bụng lại không thể không nhịn xuống. Hắn lạnh lùng nhìn Chu Nguyên, quát mắng:
- Còn không thả con ta ra!
Trong mắt hắn tràn đầy vẻ không cam lòng. Bởi vì hắn biết, nếu như Y gia quyết tâm muốn bảo vệ Chu Nguyên, vậy hắn cũng chẳng làm gì được.
Y Thu Thủy nhẹ nhàng nhìn Chu Nguyên, nói:
- Chu Nguyên, yên tâm đi, nếu bọn họ không biết điều, Y gia ta sẽ không để yên.
Nàng hiểu sự đề phòng của Chu Nguyên. Dù sao hắn cũng chưa quen nơi đây, lại đã đắc tội với một gia tộc có vài v? cường giả Thiên Dương cảnh, hiển nhiên là sẽ cảm thấy nguy hiểm bất an.
Chu Nguyên nhìn Y Thu Thủy, suy ngẫm một chút, liền buông tha cho Khâu Lăng. Kẻ này được thả ra, sắc mặt âm trầm nhìn hắn, tựa như chỉ muốn xé xác nuốt sống Chu Nguyên.
Chu Nguyên không để ý đến hắn, chỉ nhìn chằm chằm Khâu Long, bình tĩnh cười nói:
- Gia chủ Khâu Long thật là uy phong. Về sau nếu có cơ hội, ta sẽ đích thân tới Khâu gia lĩnh giáo.
Với tình huống bây giờ, Chu Nguyên và Khâu gia đã kết thù kết oán, thế nên hắn cũng không để ý nói ra lời này, khiến cho Khâu gia càng thêm khó chịu càng tốt.
Ánh mắt Khâu Long hết sức âm trầm, mỉa mai nói:
- Đừng vội đắc ý, ngươi phế mất một cánh tay của Mạc Uyên, sư phụ hắn sẽ không tha cho ngươi, Thiên Linh tông cũng sẽ không tha ngươi.
- Tiểu tử, ngươi còn non lắm, ngươi còn chưa hiểu hậu quả khi đắc tội Thiên Linh tông ở ngay Thiên Uyên vực là gì đâu!
- Cho nên, ta cảm thấy chỉ sợ sau này ngươi cũng không có cơ hội tới Khâu gia ta đâu!
Chu Nguyên nhún vai, lạnh nhạt nói:
- Việc này cũng không cần Khâu Long gia chủ phải phiền lòng.
Nói thì nói vậy, nhưng Chu Nguyên lại thầm nghĩ trong lòng phải nhanh ôm được đùi* của Si Tinh sư tỷ. Nếu không hắn cô đơn một mình, lấy đâu ra sức mà đối chọi với quái vật khổng lồ Thiên Linh tông kia?
*ôm đùi: hình ảnh tượng hình mà dân mạng Trung Quốc hay dùng để thể hiện hành động tìm kiếm ô dù, người bảo vệ.
Khâu Long hừ lạnh một tiếng, lúc này nơi đây đã đầy những tiếng chê cười, làm cho hắn không còn mặt mũi tiếp tục ở lại. Thế là chỉ đành vung tay lên, mười mấy bóng người lướt về chỗ Mạc Uyên bị vùi lấp, móc hắn ra, nhanh chóng mang đi.
Mà Khâu Long cũng dẫn theo đám người Khâu gia nhanh chóng rời đi.
Lúc này, toàn bộ Huyền Châu thành đều bộc phát ra những tiếng khen hay. Vô số ánh mắt nhiệt liệt nhìn về phía Chu Nguyên. Dù ở chỗ nào, người có thực lực thì luôn được công nhận.
Hôm nay, Chu Nguyên, với cảnh giới Thần Phủ trung kỳ lại có thể đánh bại cao thủ Thần Phủ hậu kỳ trên Thần Phủ bảng. Có thể tưởng tượng, sau khi việc này truyền ra sẽ khiến cho khắp nơi chấn động, cái tên Chu Nguyên sẽ được bàn luận khắp nơi.
Từ bốn phía đài cao lướt tới mấy bóng người, đi tới chỗ đám người Y Thiên Cơ, chúc mừng bọn họ.
Đây là thủ lĩnh các thế lực khắp nơi của Tiểu Huyền châu. Trước đó trận chiến giữa Y gia và Khâu gia vẫn mờ mịt không rõ, bọn hắn chỉ đứng bên ngoài quan sát, bây giờ kết quả đã rõ ràng, Y gia giành chiến thắng, về sau sẽ là người cai trị Tiểu Huyền châu, đương nhiên là bọn hắn phải tiến đến làm thân.
Mặc dù Y Thiên Cơ không thích những kẻ gió chiều nào che chiều ấy này, nhưng cũng không thể hiện ra mặt.
Nguyên khí phun trào quanh thân Chu Nguyên dần thu lại, lúc này Y Thu Thủy tới gần, đôi mắt đẹp nhìn thoáng qua Chu Nguyên vẫn còn để trần thân trên, cười trêu nói:
- Vóc dáng khá đấy!
Chu Nguyên cười khan một tiếng, vội vàng lấy ra áo thay.
- Chu Nguyên, cảm ơn huynh! -Y Thu Thủy nhìn chăm chú Chu Nguyên, nói khẽ.
Nàng hiểu, nếu hôm nay không có Chu Nguyên ở đây ngăn cơn sóng dữ, Y gia bọn họ đã bị Mạc Uyên quét ngang, cuối cùng phải chắp tay nhường vị trí châu chủ cho Khâu gia.
- Nhận tiền tài người, trừ tai cho người mà thôi. -Chu Nguyên cười nói.
- Thế nào? Mặc dù giá thuê ta rất đắt, nhưng chất lượng chứ?
Nếu như là trước đây mà nghe thấy mấy lời này, có lẽ những thanh niên trẻ tuổi của Y gia đã không nhịn được châm chọc khiêu khích. Nhưng lúc này thì ai nấy đều cười cười với vẻ thiện ý, ngay cả Liễu Trà cũng mím mím môi.
Ánh mắt ai nấy nhìn về phía Chu Nguyên đều khâm phục cùng kính sợ.
Y Thu Thủy cười một tiếng, ngay sau đó nghiêm túc nói:
- Rất chất lượng, rất đáng giá. Thậm chí 100 phần bảo dược Thần Phủ cũng không sánh bằng vị trí châu chủ Tiểu Huyền châu.
Chu Nguyên nói:
- Vậy có cân nhắc việc nuôi cơm dài hạn hay không?
- Hả?
Y Thu Thủy ngẩn người, đôi mắt đẹp hơi hoảng loạn. Chu Nguyên nói như vậy là có ý gì? Tuy rằng nàng có rất nhiều người hâm mộ, nhưng đây là lần đầu tiên có người nói với nàng như vậy, hắn đang mịt mờ thổ lộ sao?
- Chỉ cần muội cung cấp đầy đủ bảo dược Thần Phủ là được. -Chu Nguyên nhanh chóng bổ sung. Bây giờ để mà tu luyện, hắn cần có rất nhiều bảo dược Thần Phủ. Chỉ là 100 phần thì chưa chắc đã chống được bao lâu.
Hắn có thể cảm giác được, để đột phá đến Thần Phủ hậu kỳ, bản thân cần số lượng tài nguyên cực kỳ khổng lồ. Bởi vì Thần Phủ của người ta thì ít, rèn luyện dễ. Nhưng Thần Phủ của hắn lại là Thần Phủ cấp chín biến dị, nuốt tài nguyên như cái động không đáy.
Trước khi có thể ôm đùi Si Tinh sư tỷ, Chu Nguyên cảm thấy không thể buông cái đùi dài nhỏ này của Y Thu Thủy ra được.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nhìn hai chân Y Thu Thủy, thế mới biết chân cô nàng này cũng dài và thẳng đấy.
Y Thu Thủy cắn môi, lườm Chu Nguyên một chút, tức giận nói:
- Bây giờ huynh đánh bại Mạc Uyên, giá trị bản thân tăng cao, ta cũng không đủ sức nuôi huynh nữa rồi.
- Mặt khác, ta cũng phải chúc mừng huynh, từ hôm nay trở đi, tên của huynh sẽ vang danh Thiên Uyên vực rồi.
Chu Nguyên ngửa đầu lên trời thở dài, vang danh hay không cũng không quan trọng, cho chút bảo dược Thần Phủ còn thực tế hơn. Chỉ tiếc cô nàng này cũng khôn ngoan hơn rồi, không dễ bị lừa dối như trước nữa.
Muốn lừa, chỉ có thể đi tìm...sư tỷ.