Phía trên cây bút màu đen kịt vừa hiện ra trên tay Chu Nguyên có chín Nguyên văn cổ xưa như ẩn như hiện. Nhìn qua cây bút màu đen kịt này, Hi Tinh đều không nhịn được cảm xúc trong lòng, nước mắt rơi xuống như mưa.
Hiển nhiên là nàng đã nhận ra vũ khí đặc biệt chỉ thuộc về Thương Uyên này.
Hi Tinh chỉ lúng túng trong chốc lát, sau đó nhanh chóng thu liễm cảm xúc, nàng lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, đôi mắt toát ra sự kích động, nói:
- Sư phụ lão nhân gia không có sao chứ?
Năm đó, Thương Uyên đột nhiên rời đi, bất luận Hi Tinh tìm hiểu như thế nào nhưng cũng không có manh mối gì, nhiều năm như vậy mà ông vẫn không có tin tức truyền về, chuyện này làm cho bên trong Hỗn Nguyên Thiên có xuất hiện lời đồn rằng Thương Uyên đã vẫn lạc, chuyện này cũng đã mang đến áp lực thực lớn cho nàng cùng với toàn bộ Thiên Uyên Vực.
Mà hôm nay, cuối cùng nàng đã nhận được tin tức của Thương Uyên, làm sao có thể không kích động.
Chu Nguyên gật gật đầu, cười nói:
- Sư phụ không có việc gì, nhưng mà lại không thể xuất hiện tại Hỗn Nguyên Thiên. Những năm qua, ông ấy một mực đang triền đấu cùng Thánh tộc.
- Thánh tộc sao ...
Nghe đến đây, sắc mặt của Hi Tinh không khỏi trầm xuống, nàng nhẹ nhàng gật đầu, cũng chỉ có Thánh tộc mới có thể làm cho sư phụ phải trốn đi, không hiện thân trong nhiều năm.
Nhưng mà, sư phụ cũng không vẫn lạc, tin tức này làm cho tảng đá nặng nhất ở trong nội tâm của nàng rốt cục rơi xuống, trên gương mặt nghiêm nghị đều lộ ra dáng tươi cười khó thấy được.
Nàng cũng không nghi ngờ lời nói của Chu Nguyên, bởi vì bất luận là Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp hay là Thiên Nguyên Bút đều phải do sư phụ chủ động ban thưởng xuống, đặc biệt là Thiên Nguyên Bút, đây chính là bảo bối của sư phụ. Năm đó, nàng cùng sư huynh đã từng cầu xin rất lâu nhưng sư phụ cũng không chịu ban cho bọn họ.
Cho nên nếu như không phải Thương Uyên cam tâm tình nguyện thì trên thế giới này không có bất kỳ người nào có thể lấy đi Thiên Nguyên Bút từ trong tay ông.
- Không nghĩ tới ta lại vẫn sẽ có một người tiểu sư đệ.
Hi Tinh hứng thú liếc nhìn Chu Nguyên, hào quang trong mắt giống như là một bé gái nhìn thấy món đồ chơi ưa thích vậy.
Chu Nguyên bị ánh mắt kia của nàng làm cho nổi hết cả da gà.
Hi Tinh cười nhẹ nói:
- Lúc trước, ta đã từng cầu xin cầu sư phụ lại thu thêm một đệ tử, để cho ta tới dạy dỗ ... Dạy bảo, đáng tiếc ánh mắt của lão nhân gia rất cao, khiến cho ta thất vọng rất lâu rồi đấy.
- Hi Tinh đại ...
Chu Nguyên cười khan một tiếng.
Hi Tinh nghiêm mặt lại, dạy dỗ:
- Gọi sư tỷ!
- Hi Tinh ... Sư tỷ ...
Chu Nguyên thành thành thật thật nói.
- Ngoan! Lại kêu một tiếng nữa xem nào.
- ... Sư tỷ.
- Lại gọi.
- ... Sư tỷ.
- ...
Chu Nguyên liên tục gọi như thế mấy lần, Hi Tinh ở trước mặt cuối cùng mới cảm thấy mỹ mãn mà nở nụ cười tươi, nói:
- Năm đó, tên hỗn đản Đại sư huynh kia mỗi ngày đều bắt ta cung kính gọi hắn là sư huynh. Hôm nay cuối cùng ta cũng được hưởng thụ cảm giác đó rồi.
Chu Nguyên ngây người. Đại tỷ à, sao tỷ không đi tìm Đại sư huynh để trả thù? Tìm khoái cảm ở trên người của ta làm cái gì?
Nhưng mà nhìn ra được, sau khi xác định được thân phận của hắn, thái độ của Hi Tinh đối với hắn không thể nghi ngờ là tốt hơn vô số lần, nói chuyện cũng mang theo sự thân cận, uy áp của Nguyên lão cũng hoàn toàn được thu liễm.
- Tiểu sư đệ, đệ đã là đệ tử của sư phụ, vậy còn che che lấp lấp làm gì, chỉ cần đệ hiển lộ thân phận, trong Thiên Uyên Vực này không người nào dám động tới đệ. Đừng nói Cổ Diễm kia, ngay cả tổng chủ Thiên Linh Tông cũng không dám làm khó đệ.
Hi Tinh hỏi. Chu Nguyên cũng không có trực tiếp hiển lộ thân phận của hắn, mà là vụng trộm vận chuyển Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp, ý đồ giấu diếm.
Cũng chỉ có cũng những người cùng tu luyện Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp như Hi Tinh vậy mới có thể phát giác được điều này.
Hiển nhiên đây là bởi vì Chu Nguyên không muốn bạo lộ thân phận đệ tử của Thương Uyên, cho nên Hi Tinh mới không có nói thẳng ra, hơn nữa còn cẩn thận cho mấy người Cổ Diễm, Y Diêm lui ra rồi mới đặt câu hỏi xác định thân phận của hắn.
- Đệ cũng đã biết, từ lúc sáng lập Thiên Uyên Vực, sư phụ đã từng lập quy củ, đệ tử thân truyền mà ông thu đều có tư cách trở thành Nguyên lão chấp chưởng Thiên Uyên Vực. Nếu như đệ hiển lộ thân phận, cho dù tu vi chỉ là Thần Phủ Cảnh thì cũng có thể trở thành vị đại Nguyên lão chấp chưởng thứ sáu của Thiên Uyên Vực.
Nghe Hi Tinh nói vậy, Chu Nguyên âm thầm tặc lưỡi. Đại Nguyên lão chấp chưởng đó nha, khi mà Sư phụ không ở đây thì chức vụ này là cao nhất của Thiên Uyên Vực, có thể nói là quyền khuynh thiên hạ. Trách không được sư phụ lại thu ít đệ tử đến như vậy, bởi vì thân phận này của hắn đã có thể ngang bằng với những cường giả Pháp Vực Cảnh kia.
Nhưng mà cuối cùng, Chu Nguyên vẫn lắc đầu, ngưng trọng nói:
- Sư phụ đã từng nói với đệ, không thể tiết lộ ra ngoài chuyện đệ là đệ tử thứ ba của ông ấy, bằng không thì những vị Đại Tôn khác của Hỗn Nguyên Thiên tất nhiên sẽ lấy được manh mối từ trên người của đệ để tìm ông ấy.
- Năm đó, khi ông ấy rời đi là bởi vì một vài chuyện không được những vị Đại Tôn khác của Hỗn Nguyên Thiên đồng ý, cho nên ông cũng cần tránh cho những vị Đại Tôn khác tìm được mình.
Chu Nguyên cũng không có nói đến chuyện của Yêu Yêu, bởi vì hắn biết được việc này có liên lụy rất lớn, có thể tránh được thì cứ nên tránh là hơn.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, sắc mặt của Hi Tinh cũng trở nên ngưng trọng, nàng thấp giọng nói:
- Thì ra là thế! Trách không được, trong những năm qua, ta luôn có cảm giác thái độ của những Vực khác đối với Thiên Uyên Vực chúng ta có chút không đúng ...
Nhưng mà nhìn thấy Chu Nguyên vẫn có thể tỉnh táo trước việc mình có thể trở thành đại Nguyên lão chấp chưởng Thiên Uyên Vực, trong lòng của Hi Tinh vẫn cảm thấy có chút vui mừng. Dù sao người có thể chống cự được sức hấp dẫn của việc này, thật sự là cũng không nhiều lắm.
Quả nhiên là ánh mắt của Sư phụ vẫn tốt như bình thường.
Còn nếu như Chu Nguyên biết được suy nghĩ lúc này trong nội tâm của Hi Tinh, sợ là sẽ phải có chút xấu hổ. Bởi vì theo hắn thấy, tuy rằng địa vị của Nguyên lão chấp chưởng rất cao nhưng nếu như không có thực lực tương ứng thì sẽ mang đến nguy hiểm cho tánh mạng của bản thân, vì vậy hắn là tuyệt đối sẽ không nguyện ý nhận chức này.
Vị trí có cao hơn nữa thì cũng không có trọng yếu hơn cái mạng nhỏ của hắn được!
- Sư tỷ, lần này, ta đến Thiên Uyên Vực, cũng phụng mệnh lệnh của sư phụ, thỉnh sư tỷ có thể tương trợ.
Chu Nguyên thu liễm tâm thần, thần sắc trở nên cực kỳ trịnh trọng, bởi vì việc này mới là mục đích thực sự của hắn khi đến đây.
- Nhiệm vụ của Sư phụ hay sao?
Hi Tinh khẽ gật đầu, nếu mọi việc quả thật giống như Chu Nguyên đã nói lúc trước, hiện tại sư phụ vẫn không thể bạo lộ nhưng vẫn phái tiểu sư đệ tới, vậy thì đó tất nhiên là chuyện cực kỳ trọng yếu.
- Sư phụ cần Tổ Long Đăng để làm một việc cực kỳ trọng yếu. Người đã từng nói, Tổ Long Đăng do chín đại vực thay phiên chấp chưởng, cho nên tiếp theo nhất định phải để Thiên Uyên Vực chúng ta chưởng quản nó.
Chu Nguyên trầm giọng nói.
- Tổ Long Đăng sao?
Nghe Chu Nguyên nhắc đến thứ này, con ngươi của Hi Tinh lập tức co rụt lại, hiển nhiên là nàng cũng không nghĩ tới nhiệm vụ của sư phụ dĩ nhiên là có quan hệ cùng vật ấy.
- Ở bên trên Chư Thiên Thánh Bảo lục, Tổ Long Đăng đứng ở vị trí thứ 2, đèn này một khi vận chuyển là có thể sinh ra Tổ Long Hỗn Độn viêm, lửa này có hai hình thái, một sinh, một diệt.
- Sinh chi viêm chính là Thánh Vật dùng để tôi luyện nhục thân, một khi thân thể hoàn toàn thừa nhận thì thậm chí, còn có thể đản sinh ra Tổ Long chi vật trong truyền thuyết.
- Diệt chi viêm có thể đốt Thánh Giả.
Chỉ là một câu miêu tả đơn giản lại hiển lộ một loại tư thái vô cùng bá đạo.
Chu Nguyên cũng thầm cảm thấy khiếp sợ, Tổ Long Đăng này đúng thật sự là Thánh Vật tuyệt thế, khó trách cần do Cửu Vực cùng đồng thời chấp chưởng, không có ai dám chiếm làm của riêng.
- Mà Tổ Long Đăng do Cửu Vực cộng đồng chưởng quản, cách một vài thời đại, sẽ có đại hội giao lưu giữa Cửu Vực được tổ chức. Mà Vực nào có biểu hiện xuất sắc nhất trong đại hội giao lưu giữa Cửu Vực thì sẽ có được quyền lợi chưởng quản Tổ Long Đăng, thẳng đến lần đại hội giao lưu giữa Cửu Vực tiếp theo được tổ chức ...
- Vậy thì Thiên Uyên Vực chúng ta cũng chỉ có thể trở thành quán quân của đại hội giao lưu giữa Cửu Vực tiếp theo rồi.
Chu Nguyên nói.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, Hi Tinh lại buồn rầu lắc đầu, nói:
- Tiểu sư đệ, đệ có biết, trong đại hội giao lưu giữa Cửu Vực lần trước, Thiên Uyên Vực chúng ta xếp hạng bao nhiêu hay không?
Chu Nguyên tròn mắt, trong lòng có cảm giác không ổn.
Hi Tinh vuốt vuốt mi tâm, nói ra một cái xếp hạng làm cho lòng Chu Nguyên cảm thấy mát lạnh.
- Thứ nhất từ dưới lên.