Ông!
Nguyên khí mênh mông bàng bạc tràn từ trong cơ thể Trần Bắc Phong ra bên ngoài, tựa như một luồng lốc xoáy, khiến cho mặt hồ bốn phía nổi sóng mãnh liệt.
Số lượng tích lũy 15 triệu viên tinh thể Nguyên khí kia khiến cho rất nhiều người không khỏi khiếp sợ.
Ai cũng không ngờ tới Trần Bắc Phong ẩn giấu sâu như vậy, thậm chí là ngay ở trong Hỏa các, thì trừ Lữ Tiêu ra thì các phó các chủ khác đều lộ ra vẻ mặt kinh dị.
- Phong Linh văn của Trần Bắc Phong đã hoàn thành đến mức tám phần mười? -Vương Trần không khỏi kêu lên. Phải biết, độ hoàn thành tới mức tám phần là đã cực kỳ hiếm có, dù cho là ở Hỏa các thì số người được như vậy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cho dù là hắn thì cũng phải rất vất vả mới có thể đạt tới cấp độ này.
Trong quá khứ, mỗi lần gặp Trần Bắc Phong, Vương Trần vẫn luôn mang theo tâm thái kiêu ngạo nhìn từ trên cao xuống. Nhưng bây giờ hắn mới hiểu nếu hai bên thật sự chém giết thì chưa chắc là mình đã hơn được người ta.
Hai các khác cũng bộc phát ra những tiếng ồn ào, hiển nhiên là cũng hết sức rung động khi Trần Bắc Phong bại lộ thực lực.
Phía bên Lâm các, Tưởng Man lại bò ra từ hồ nước, một bên che miệng, một bên nói:
- Cái tên Trần Bắc Phong này giấu sâu thật.
Trên gương mặt xinh đẹp của Mộc Thanh Yên cũng hiện lên vẻ ngưng trọng, khẽ thở dài:
- Diệp Băng Lăng phải thua rồi!
Mộc Liễu nhún vai, nói:
- Lúc trước ta đã nói rồi, hôm nay chắc chỉ có tên gia hỏa thích giả heo ăn thịt hổ kia là có thể tranh đua được với Trần Bắc Phong.
Mộc Thanh Yên nghe vậy, vẫn mang theo vẻ hoài nghi. Nếu người khác nói như vậy, vậy nàng chẳng thèm tin chút nào. Nhưng nếu người nói là tên gia hỏa Mộc Liễu này thì nàng cũng chỉ có thể bán tín bán nghi.
Trên chỗ cao nhất, gương mặt xinh đẹp của Si Tinh vẫn hết sức bình thản, thản nhiên nói:
- Chỉ là một tên Thần Phủ cảnh hậu kỳ mà lại có thể phong ấn Nguyên ngấn bên trong cơ thể, hơn nữa cách thức phong ấn lại hoàn mỹ như vậy, đúng là rất thú vị!
Tông chủ Huyền Côn vẫn cứ khép hờ hai mắt, tựa như đang ngủ gật, không hề nghe thấy lời châm chọc của Si Tinh.
Si Tinh tự lẩm bẩm nói:
- Xem ra cần phải hủy bỏ trận chiến tranh chức vị các chủ này rồi.
Lúc này tông chủ Huyền Côn mới mở to mắt, cười nói:
- Tiếc là Si Tinh Nguyên lão còn hơi trẻ một chút. Chứ nếu có thêm kinh nghiệm một chút thì phong ấn ở trình độ kia đã là gì với ngài!
- Chỉ tiếc là việc đã đến nước này rồi, không thể hủy bỏ được nữa, bằng không thì không đúng quy tắc!
Si Tinh lạnh lùng nhìn lão già này một chút, nói:
- Ngài cũng vui mừng quá sớm rồi đấy!
Tông chủ Huyền Côn cười cười, không nói nữa, hai mắt lại khép hờ, với cục diện bây giờ thì đã không cần thiết phải xem tiếp nữa.
Ong ong!
- Long Ma Toản!
Trần Bắc Phong nhìn bàn tay nguyên khí đang giáng xuống từ trên trời kia, đột nhiên hít sâu một hơi, chỉ thấy nguyên khí thiên địa tràn vào cơ thể hắn theo một cái hít này, thân thể Trần Bắc Phong cũng bắt đầu phình to. Cuối cùng miệng hắn đột nhiên mở ra.
- Ô ô!
Một cơn gió màu vàng đậm được thổi ra từ trong miệng Trần Bắc Phong, tựa như một con Hoàng Long đang gầm thét, giương nanh múa vuốt, xoay tròn tựa như mũi khoan, khiến cho ngay cả hư không đều bị xé rách.
Mũi khoan Hoàng Long lao ra, va đụng vào bàn tay nguyên khí đang bao phủ xuống kia.
Xoen xoét!
Cả hai va chạm, âm thanh chói tai vang ra, hư không chỗ xảy ra va đụng bị đánh rách tả tơi.
Chỉ tiếc quá trình giằng co chỉ kéo dài mấy hơi thở, thì bàn tay nguyên khí đã bắt đầu nứt toác ra từng vết rách dài.
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Băng Lăng biến đổi.
Oanh!
Còn chưa đợi nàng tiếp thêm nguyên khí cho bàn tay, mũi khoan Hoàng Long kia đã tăng tốc, trực tiếp xoáy sâu, xuyên thủng qua bàn tay nguyên khí...
Rống!
Mũi khoan phát ra tiếng rống tựa như Long ngâm, mũi nhọn vặn vẹo, xuyên qua hư không, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Diệp Băng Lăng.
Diệp Băng Lăng cắn răng, nhanh chóng lùi lại.
Trần Bắc Phong thấy thế, trên mặt lại nổi lên một nụ cười mỉa mai, ấn pháp biến đổi, tốc độ mũi khoan tăng mạnh, cuối cùng tựa như một con Phong Long cuồng bạo va đụng vào trên thân thể mềm mại của Diệp Băng Lăng, nguyên khí cuồng bạo xoay tròn tạo thành từng vòng sóng xung kích lan rộng ra.
Phốc phốc!
Thân thể bị đụng mạnh, Diệp Băng Lăng phun ra một ngụm máu tươi, ba động nguyên khí quanh thân trở nên mờ nhạt, thân thể mềm mại ngã xuống từ không trung.
Giờ này khắc này, thắng bại đã định.
Xung quanh hồ cũng lập tức vang lên những tiếng kêu tiếc nuối.
Một luồng nguyên khí màu vàng óng bay ra, đỡ lấy Diệp Băng Lăng, sau đó cuốn về nơi mấy người Phong các đang tụ tập.
- Diệp sư tỷ, tỷ không sao chứ? -Y Thu Thủy nhanh chóng tiến lên, hỏi han ân cần.
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Băng Lăng đã trắng bệch, ánh mắt hốt hoảng, hiển nhiên là còn chưa thể tỉnh táo lại khi bị Trần Bắc Phong đánh bại.
- Diệp sư tỷ, thua thì thua, không có việc gì. -Y Thu Thủy an ủi.
Đôi mắt Diệp Băng Lăng dần dần đỏ bừng, nàng cúi đầu, âm thanh khàn khàn:
- Xin lỗi, khiến cho mọi người phải thất vọng rồi, là do ta quá kém cỏi!
Nàng đã cố gắng rất nhiều, chuẩn bị rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn cứ thua.
Mọi người xung quanh cũng trầm mặc lại, bầu không khí trở nên cực kỳ đè nén, ngay cả Diệp Băng Lăng đều thua, lấy ai đi cạnh tranh vị trí các chủ với Trần Bắc Phong bây giờ?
Trên không chỗ trung tâm hồ nước, Trần Bắc Phong đạp chân trên nguyên khí, ánh mắt mỉa mai nhìn qua bên này, thản nhiên nói:
- Nếu như Diệp phó các chủ không thể tiếp tục chiến đấu thì hãy nhận thua đi.
Diệp Băng Lăng nghiến chặt răng, đẩy ra Y Thu Thủy, đi lên nói:
- Ta chưa thua, ta còn có thể chiến đấu!
Ánh mắt nàng tràn đầy quật cường, nàng không thể thua, bởi vì nàng hiểu nếu để Trần Bắc Phong trở thành các chủ thì người bên mình sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào.
Nàng cố gắng đi lên hai bước, nhưng vết thương trong cơ thể khiến cho khóe môi nàng chảy ra một vệt máu tươi, nguyên khí quanh thân cũng trở nên cực kỳ uể oải.
Nhưng lúc này, một bàn tay ở phía sau đặt lên bờ vai non mềm của Diệp Băng Lăng, cưỡng ép dừng lại nàng.
Diệp Băng Lăng giãy dụa một chút, nhưng không thể thoát khỏi, chỉ đành quay đầu, sau đó liền nhìn thấy Chu Nguyên đang mỉm cười đứng sau lưng nàng.
- Diệp sư tỷ, nhiệm vụ tìm ra lá bài ẩn của Trần Bắc Phong của tỷ đã hoàn thành viên mãn. -Chu Nguyên cười nói.
Diệp Băng Lăng cắn chặt môi.
- Hơn nữa danh tiếng của Diệp sư tỷ đã lớn lắm rồi, hay là lúc này nhường cho ta lên thể hiện, kiếm chút thanh danh đi?
Diệp Băng Lăng nghe vậy, không khỏi buồn cười, gia hỏa này coi nơi đây là sân khấu kịch à? Nếu như thực lực không đủ, đi lên chỉ tổ chuốc lấy đau đớn vào thân, kiếm chác thanh danh ở chỗ nào?
Mọi người xung quanh cũng nhìn Chu Nguyên với vẻ lo lắng, xem ra là hắn muốn lên trận, nhưng ngay cả Diệp Băng Lăng cũng không đánh lại Trần Bắc Phong, Chu Nguyên lên thì làm được gì?
Nhưng cũng nhờ câu nói đùa của Chu Nguyên, nỗi tự trách trong lòng Diệp Băng Lăng cũng vơi bớt một chút, nàng nhìn Chu Nguyên, cuối cùng hít sâu một hơi, nói:
- Nếu như không đánh lại thì cứ việc nhận thua, đừng cố quá. Dù cho Trần Bắc Phong có trở thành các chủ thì cũng chỉ là có ưu thế hơn một chút mà thôi.
Chu Nguyên cười gật đầu, sau đó bước nhanh lên phía trước, vượt qua Diệp Băng Lăng.
Thế là những người đứng xem ở xa cũng kinh ngạc dồn dập nhìn về phía Chu Nguyên.
Trên không trung, Trần Bắc Phong thấy vậy, cười khẽ một tiếng, nói:
- Hả? Chu Nguyên, ngươi định nhận nhiệm vụ lúc nguy nan, diễn một tuồng kịch: một mình ngăn cơn sóng dữ à?
Nói tới đây, nét tươi cười dần thu lại, ánh mắt trở nên sắc bén đến cực điểm:
- Nhưng đáng tiếc...Ngươi phải hỏi xem ta có đồng ý cho ngươi diễn tuồng kịch này không đã!