Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 882 - Chương 881: Đủ Chưa?

Chưa xác định
Chương 881: Đủ chưa?

Oanh!

Thân ảnh Chu Nguyên phóng lên tận trời, như một quả đạn pháo rơi vào hồ nước, vô số ánh mắt lộ vẻ ngoài ý muốn từ bốn phương tám hướng nhìn lại .

"Cái đó là. . . Vị phó các chủ mới tới, Chu Nguyên?"

"Hắn làm vậy là dự định ra sân sao?"

"Đến cả Diệp Băng Lăng còn thua, một Thần Phủ cảnh trung kỳ như hắn đi lên để làm gì? Quả thực là tự rước lấy nhục a."

"Xem ra không cam tâm."

"Thực lực chênh lệch như vậy, không cam tâm thì có thể làm gì?"

". . ."

Rất nhiều thanh âm xì xào bàn tán chung quanh hồ truyền ra, bất quá hiển nhiên, cũng không bao nhiêu người xem trọng Chu Nguyên, dù sao Chu Nguyên tuy nói sáng chế ra Phong Mẫu văn nên thanh danh vang dội trong bốn các, nhưng các chủ chi tranh yêu cầu thực lực chân chính.

Cho nên bọn hắn nghĩ, Chu Nguyên lúc này ra sân, chỉ vì nội tâm không cam lòng mà thôi.

Nhưng không cam tâm thì có thể thay đổi điều gì?

Hỏa các, Lữ Tiêu sắc mặt bình thản nhìn một màn này, sau đó quay sang bên cạnh nói với Hàn Uyên: "Quả nhiên không nhịn nổi."

Hàn Uyên ngược lại có chút hăng hái, cười híp mắt nói: "Tiểu tử này gan cũng rất lớn a, ngay cả nhìn thấy thực lực thật sự của Trần Bắc Phong cũng dám trêu chọc?"

Lữ Tiêu nói: "Đó là bởi vì hắn biết hắn không thể không đứng ra, nếu không một khi Trần Bắc Phong trở thành các chủ Phong các, về sau cuộc sống của hắn sẽ rất khó thở. . ."

"Bất quá tuy hắn chỉ là Thần Phủ cảnh trung kỳ, nhưng sức chiến đấu lại cực kì cường hoành, nghe nói hắn có được Thần Phủ biến dị, chất lượng nguyên khí không hề kém, nếu hắn bước vào Thần Phủ cảnh hậu kỳ thì Trần Bắc Phong không phải là đối thủ của hắn."

"Thần Phủ biến dị?" Hàn Uyên lúc này mới cảm thấy có chút kinh ngạc, Thần Phủ biến dị dù sao cũng khá hiếm thấy.

"Vậy đúng là có chút ý tứ."

Hàn Uyên cười cười, bất quá thần thái có vẻ hơi hững hờ, hắn cùng Lữ Tiêu đều xem như cấp bậc đỉnh cao trong Thần Phủ cảnh ở Thiên Uyên vực, ngay cả cỡ Trần Bắc Phong cũng có chênh lệch không nhỏ với bọn hắn, cho nên coi như Chu Nguyên có Thần Phủ biến dị nhưng vẫn như cũ không được hắn coi trọng.

Nếu Chu Nguyên bước vào Thần Phủ cảnh hậu kỳ, có lẽ còn có thể kéo gần khoảng cách, nhưng cái này phải đợi tới khi nào? Nói không chừng khi đó bọn hắn đều đã thành Thiên Dương cảnh.

Việc tu luyện nguyên khí vốn là dùng thời gian bù đắp, dù sao thật sự muốn bàn thiên phú, tài nguyên các thứ, bọn hắn chẳng lẽ sẽ yếu hơn Chu Nguyên hay sao?

"Hi vọng vị Thần Phủ biến dị này có thể kéo dài trận đấu một chút, nếu không thật quá không thú vị." Hàn Uyên khóe miệng tươi cười nhưng ẩn giấu một tia ác ý, hắn cùng Chu Nguyên cũng không có ân oán gì, nhưng Chu Nguyên được Si Tinh coi trọng, đồng thời biểu hiện cũng khá chói mắt, làm sâu trong nội tâm của hắn cười lạnh.

. . .

"A, người kia thật sự ra sân?"

Lâm các, Mộc Thanh Yên nhìn thân ảnh Chu Nguyên, sau đó hơi kinh ngạc nói với Mộc Liễu.

Tưởng Man thân thể to lớn ồm ồm nói: "Chớ để Trần Bắc Phong kia một chiêu đánh bại."

Mộc Liễu lắc đầu , nói: "Gia hỏa này chỉ sợ không đơn giản như vậy."

Ánh mắt của hắn liếc qua Lữ Tiêu cùng Hàn Uyên cách đó không xa, như cười như không nói: "Lữ Tiêu, Hàn Uyên này tuy thực lực rất không tồi, bất quá nhãn lực quá kém, cũng không biết đợi chút nữa khi nhìn Chu Nguyên cho Trần Bắc Phong ăn hành thì sắc mặt sẽ đặc sắc ra sao?"

Nhìn hắn vẻ mặt chắc như đinh đóng cột, Mộc Thanh Yên cùng Tưởng Man liếc nhau, đều ôm lòng bán tín bán nghi.

. . .

"Không nghĩ tới ngươi thật sự có dũng khí ra sân. . ."

Trần Bắc Phong từ giữa không trung chầm chậm rơi xuống, hai cánh tay hắn ôm ngực, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Chu Nguyên, bất quá thấy Chu Nguyên ra sân, trong lòng hắn không che giấu được mà mừng như điên, bởi vì như vậy hắn liền có quang minh chính đại trả thù những thua thiệt trước đây.

Chu Nguyên nắm bàn tay lại, sau đó buông ra, ngữ khí tùy ý nói: "Cũng không phải đầm rồng hang hổ, cần gì dũng khí?"

Ánh mắt âm lãnh của Trần Bắc Phong lộ ra ý cười, thản nhiên nói: "Hi vọng ngươi một chút nữa vẫn có thể nghĩ như vậy."

Hắn đã hạ quyết tâm, hôm nay sẽ ở trước mặt mọi người, triệt triệt để để ngược đãi Chu Nguyên, khiến kẻ này về sau ở Phong các không cách nào ngẩng đầu lên được!

Ô ô!

Nguyên khí màu vàng sẫm tràn ngập không gian phía sau lưng Trần Bắc Phong, cỗ uy áp phô thiên cái địa xuất hiện, nguyên khí chiếu rọi hư không, hiển lộ vô số Nguyên Khí Tinh Thần, khoảng chừng 15 triệu, một con số rất khủng bố

"Đến đây, thi triển hết bản sự của ngươi ra cho ta xem?" Trần Bắc Phong vẻ mặt trào phúng.

Chu Nguyên cảm thụ uy áp nguyên khí ngập trời, thần sắc không thay đổi, một khắc sau, thanh âm Giao Long thét dài từ trong cơ thể của hắn bộc phát ra ngoài, nguyên khí màu vàng xanh phóng lên tận trời, tựa như Thanh Giao thăng thiên.

Bàn tay hắn nắm một cái, một viên Kiếm Hoàn ngưng luyện xuất hiện.

"Đãng Ma Kiếm Hoàn Thuật!"

Chu Nguyên không có nửa điểm khách khí, kiếm khí lăng lệ nghiền ép hư không, một cái chớp mắt tiếp theo, một đạo kiếm quang phá không mà ra, nhanh như sấm sét, trực tiếp trảm về phía Trần Bắc Phong.

Nhưng mà, đối mặt với một kiếm Chu Nguyên xuất ra, Trần Bắc Phong hai tay ôm ngực, mũi chân nhảy lên cách mặt đất mấy trượng, khuôn mặt không có chút gợn sóng nào.

Khi Kiếm Hoàn biến thành kiếm quang còn mấy chục trượng nữa là đâm trúng Trần Bắc Phong, thiên địa bỗng nổi lên cuồng phong rít gào, một thanh phong nhận màu vàng đậm trống rỗng ngưng tụ, sau đó cùng kiếm quang trùng điệp liều mạng.

Keng!

Tiếng kim loại vang lên, nhấc lên tầng tầng sóng gợn nguyên khí.

Kiếm quang cùng phong nhận, gần như đồng thời cuốn ngược quay về.

Phong nhận xoay tròn quanh Trần Bắc Phong một vòng, sau đó tan mất.

Hai người lần đầu tiên giao phong, được rất nhiều ánh mắt chăm chú, một chút âm thanh xôn xao vang lên, một kiếm này của Chu Nguyên kỳ thật cực kì hung hãn, nhưng đáng tiếc, nguyên khí Trần Bắc Phong vượt qua hắn trọn vẹn 4 triệu!

Dưới sự chênh lệch nguyên khí lớn như vậy, cho dù Chu Nguyên thi triển thượng phẩm Thiên nguyên thuật, vẫn khó chiếm được ưu thế gì.

Hàn Uyên nhìn một màn này , nói: "Tuy Thần Phủ cảnh trung kỳ có thể đạt đến nội tình nguyên khí cỡ này xem như đã rất bất phàm, bất quá chỉ vậy mà muốn đánh bại Trần Bắc Phong, còn kém xa."

Hắn nhún nhún vai với Lữ Tiêu, cười một tiếng: "Xem ra vị trí các chủ Phong các lần này cuối cùng sẽ rơi vào Thiên Linh tông các ngươi."

Lữ Tiêu thần sắc bình thản, không nổi một gợn sóng, hiển nhiên cũng không cảm thấy lời Hàn Uyên sai lầm chỗ nào.

Mà phía Lâm các, Mộc Thanh Yên cũng nhíu đôi mi thanh tú, nhìn Mộc Liễu nói : "Tựa hồ có chút yếu a?"

"Tiếp tục xem chứ sao." Mộc Liễu chậm rãi nói.

Trong quảng trường.

"Trên dưới 11 triệu nguyên khí. . ."

Trần Bắc Phong khẽ cười một tiếng, dường như có chút thất vọng nói: "Ngươi chỉ có chút năng lực ấy sao? Nếu vậy ngươi chỉ sợ đến Diệp Băng Lăng cũng không bằng."

Chu Nguyên tay áo vung lên, thu hồi Kiếm Hoàn bay ngược vào trong cơ thể, hắn tuyệt đối không để ý Trần Bắc Phong trào phúng, chiêu vừa rồi chỉ vì muốn thăm dò một chút 15 triệu Nguyên Khí Tinh Thần đến tột cùng mạnh bao nhiêu thôi.

Bất quá kết quả cũng hoàn toàn chính xác làm hắn hơi kinh ngạc, chiêu Đãng Ma Kiếm Hoàn Thuật này vậy mà chưa làm được gì đã bị đối phương ngăn cản xong xuôi.

Chênh lệch 4 triệu Nguyên Khí Tinh Thần, quả nhiên lằn ranh này đã coi như lớn lắm rồi.

Đã như vậy, thì tăng thêm sức lực đi.

Chu Nguyên thần sắc bình tĩnh, sau đó tất cả mọi người đều nhìn thấy, mu bàn tay của hắn hiện lên thanh quang nhàn nhạt.

"Muốn thôi động Phong Linh văn sao?"

Bất quá vẫn có người lắc đầu cảm thán, Chu Nguyên tiến vào Phong các mới gần hai tháng, giỏi lắm là hoàn thành Phong Linh văn được năm thành a? Chỉ vậy thì hẳn không thể ảnh hưởng quá lớn tới đại cục.

"Ngươi thật sự dự định đông đến một chút, tây mượn mượn một hồi sao?" Trần Bắc Phong không nhịn được cười ra tiếng, lấy chút độ hoàn thành Phong Linh văn của Chu Nguyên, có thể tăng phúc bao nhiêu nguyên khí?

Thanh quang trên mu bàn tay Chu Nguyên càng ngày càng sáng tỏ.

Quanh thân hắn tựa hồ bắt đầu có tiếng gió rít gào, nguyên khí thiên địa cũng mơ hồ có chút kịch liệt.

Động tĩnh như thế rốt cục làm ánh mắt một số người trở nên kinh nghi bất định, bởi vì đang có gì đó sai sai ở đây, lúc nãy Trần Bắc Phong, Diệp Băng Lăng thôi động Phong Linh văn cũng không có động tĩnh lớn như vậy.

Vô số đạo ánh mắt, hội tụ nhìn mu bàn tay Chu Nguyên, chỉ thấy nơi đó sau khi thanh quang nồng đậm đến cực hạn rốt cục có một đạo nguyên văn cổ xưa chậm rãi nổi lên.

Đạo nguyên văn kia, hiện ra màu xanh, mỗi một đạo đường cong, đều cực kỳ viên mãn, cũng không cảm thấy bất kỳ thiếu hụt nào.

Người nào kinh nghiệm sâu sắc thì trực tiếp co rụt mắt lại, trên khuôn mặt nổi lên vẻ kinh hãi.

"Phong Linh văn hoàn chỉnh? !"

Âm thanh kinh sợ từ đâu đó đột ngột vang lên.

Chung quanh hồ, Lữ Tiêu, Hàn Uyên sắc mặt đều đột nhiên biến đổi.

Oanh!

Sau một khắc, nguyên khí Chu Nguyên đột nhiên tăng vọt, khí thế liên tục tăng lên, nguyên khí quét sạch, chiếu rọi hư không, có vô số tinh thần tô điểm.

Hơn 14 triệu!

Phong Linh văn hoàn chỉnh tăng phúc cho Chu Nguyên gần 3 triệu Nguyên Khí Tinh Thần!

Xung quanh hồ nước, thanh âm xôn xao im bặt, hoàn toàn im ắng, vô số người mở to hai mắt, đều lộ vẻ mặt khó có thể tin.

Bao gồm cả Trần Bắc Phong, trên mặt vốn đầy vẻ trêu tức trào phúng , lúc này cũng đã hơi cứng ngắc.

Trong bầu không khí ngập tràn yên tĩnh, Chu Nguyên cảm thụ thân thể nhẹ nhàng không gì sánh được, liền hài lòng cười một tiếng, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cứng ngắc của Trần Bắc Phong.

"Hiện tại, đủ chưa?"

Bình Luận (0)
Comment