Khi vị lão giả gầy yếu kia xuất hiện ở trên bầu trời thì ở phía dưới vô số người lại lần nữa khom mình hành lễ, thần sắc kính sợ.
- Bái kiến Huyền Côn nguyên lão.
Huyền Côn tông chủ khoát tay áo, ra hiệu mọi người đứng lên. Sau đó, đôi mắt giống như là vực sâu lập tức nhìn về phía Tích Quang rồi ông nhíu mày, nói:
- Tích Quang, từ lúc nào mà ngươi cũng như thế không hiểu được quy củ như thế?
Tích Quang phủ chủ cúi đầu nói:
- Tông chủ, ta …
Huyền Côn tông chủ nói:
- Thiên Linh Tông ta cũng là một trong những Chấp Chưởng Giả của Thiên Uyên Vực, thân là Chấp Chưởng Giả mà lại đi phá hoại quy củ thì làm sao còn có thể quản chế Thiên Uyên Vực to như vậy hả? Ngươi nói đi!
Chu Nguyên cúi đầu, tỏ vẻ phục tùng, người bên ngoài nhìn không thấy được tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt hắn. Huyền Côn tông chủ này thực sự không phải là đèn đã cạn dầu, nhìn qua thì giống như là đang trách cứ Tích Quang phủ chủ, nhưng trong lời nói lại không để lại dấu vết cho thấy địa vị của Thiên Linh Tông bọn hắn, đây cũng là đang nói cho Hi Tinh sư tỷ biết, trong Thiên Uyên Vực này, Thiên Linh Tông bọn hắn cũng là một trong những Chấp Chưởng Giả, Hi Tinh cũng không thể một mình trừng phạt hay sao?
Huyền Côn tông chủ nhìn về phía Hi Tinh, mỉm cười, nói:
- Hi Tinh nguyên lão, hôm nay, Tích Quang đích thật là quá lỗ mãng rồi, giáo huấn hắn đúng là chuyện phải làm đấy.
Hi Tinh thản nhiên nói:
- Huyền Côn tông chủ, chuyện hôm nay chỉ sợ không phải bằng một câu lỗ mãng là có thể bỏ qua đâu? Đường đường là cường giả Nguyên Anh cảnh lại ở bên đường ám sát một vị Các chủ của Phong Hỏa Lâm Sơn bốn các, việc này thế nhưng mà là tội ác tày trời đấy.
Lúc trước, Chu Nguyên suýt nữa thật sự bị Tích Quang chém giết là chuyện ai cũng đã thấy được, hiện tại Huyền Côn tông chủ này lại muốn chỉ bằng một câu giáo huấn là có thể bỏ qua hay sao?
Nghe Hi Tinh nói vậy, ánh mắt của Huyền Côn tông chủ liếc nhìn về phía Chu Nguyên vẫn đang ở một bên, không nói gì, ông nói:
- Chuyện lúc trước ta đã tìm hiểu rõ ràng, nguyên nhân của việc này hoàn toàn là do vị Các chủ mới của Phong các này giết hại đệ tử của Tích Quang đó.
- Nếu như Hi Tinh nguyên lão thật sự muốn bàn về quy củ thì cũng nên xử người này trước. Nếu ta nhớ không nhầm thì giết hại đồng liêu là phải huỷ bỏ tu vi, trục xuất Thiên Uyên Động Thiên. Không biết có đúng hay không?
- Cho nên Tích Quang làm ẩu là nên trừng phạt, nhưng vị Các chủ của Phong các này tâm ngoan thủ lạt như thế lại càng không thể buông tha.
Chu Nguyên nhìn thấy lão gia hỏa này trực tiếp bôi đen hắn, trong nội tâm thầm mắng một tiếng, nhưng mà trên mặt lại cung kính nói:
- Bẩm Huyền Côn nguyên lão, cũng không phải là do ta muốn giết Phương Ngao, mà là vì hắn thừa dịp ta làm nhiệm vụ ở bên ngoài, thiết kế bẫy rập để tập kích, muốn giết ta. Cuối cùng, ta vì tự bảo vệ mình chỉ có thể ra hạ sách này.
Huyền Côn tông chủ từ chối cho ý kiến cười, nói:
- Nhưng đây chỉ là lời nói của ngươi thôi. Không có bằng chứng.
Chu Nguyên bình tĩnh nói tiếp:
- Nhiệm vụ ta nhận là tiến về Vũ Châu săn giết Thiên Nhân Thú bị trọng thương, chuyện này chắc hẳn là có báo cáo ở trong Nhiệm Vụ các. Ta cũng muốn hỏi vì sao ta chân trước vừa tới Vũ Châu, Phương Ngao cũng mang người đến địa phương tương tự? Nếu như nói đây không phải cố ý mưu đồ thì sợ là không thể nào nói khác được!
Huyền Côn tông chủ ha ha cười nói:
- Lúc trước, ta cũng đã phái người điều tra qua, mấy người Phương Ngao kỳ thật cũng là tiếp nhận nhiệm vụ săn giết Thiên Nhân Thú kia, ở bên trong báo cáo của Nhiệm Vụ các đồng dạng là có thể tra được.
Nghe được chuyện đó, Chu Nguyên ngược lại là có chút kinh ngạc, hắn cũng không tin mấy người Phương Ngao đã đuổi theo hắn mà còn có thể tiếp nhận nhiệm vụ này, nhưng mà ngẫm lại lấy thân phận của Huyền Côn tông chủ cùng với thế lực khổng lồ của Thiên Linh Tông, muốn sửa đổi một vài báo cáo hiển nhiên là không có khó khăn gì, muốn điều tra thì cũng không thể tra ra vấn đề gì.
Bất quá chuyện này chung quy chỉ là hoài nghi, hắn cũng không thể nghi vấn Huyền Côn tông chủ đang âm thầm gian lận ở ngay trước mặt mọi người được.
- Cho nên việc này rất có thể thực sự không phải là giống như lời ngươi vừa nói. Nói không chừng là bởi vì Thiên Nhân Thú, các ngươi cùng mấy người Phương Ngao đã xảy ra tranh chấp, cuối cùng ngươi ra tay tàn nhẫn, giết hại Phương Ngao thì sao?
Huyền Côn tông chủ chậm rãi nói.
Hiển nhiên là vị Huyền Côn tông chủ này định triệt để đẩy cái chết của Phương Ngao lên trên đầu Chu Nguyên, bởi vì chỉ có để cho Chu Nguyên trở thành đầu sỏ gây nên hết thảy mọi chuyện, như vậy Tích Quang nén giận ra tay mới có lý do, như vậy coi như là có chỗ trừng phạt cũng chỉ là rất nhỏ mà thôi.
Nhưng trái lại Chu Nguyên lại sẽ bởi vì tội lớn hơn mà bị trừng phạt rất nặng.
Hi Tinh nhíu mày lại, chằm chằm vào Huyền Côn tông chủ, nói:
- Lời của Huyền Côn tông chủ đồng dạng cũng chỉ là lời nói của một bên.
Huyền Côn tông chủ cũng không nghĩ tới Hi Tinh lại đột nhiên phản bác. Dù sao đã đến cấp độ của bọn họ, đánh cờ cũng phải hiểu được lấy hay bỏ, cho dù lần này bỏ qua một Các chủ của Phong các, nhưng chưa hẳn sẽ không có những thu hoạch khác, nhưng lần này Hi Tinh tựa hồ cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào là muốn nhượng bộ.
Huyền Côn tông chủ cười nhạt nói:
- Cũng không hẳn là lời nói của một bên, lần này nhóm người Phương Ngao thực sự không phải là toàn quân bị diệt, còn có một Chu Luyện chạy thoát trở lại.
Vừa nói xong, Huyền Côn tông chủ vung tay áo lên, không gian lập tức vặn vẹo, một bóng người nhanh chóng hiện ra, đúng là Chu Luyện.
- Chu Luyện, hãy mau kể lại mọi chuyện lúc trước.
Huyền Côn tông chủ thản nhiên nói.
Chu Luyện liền vội vàng gật đầu, sau đó liền chỉ vào Chu Nguyên rồi tức giận mắng to. Nội dung trong lời nói cũng không có quá nhiều điểm khác biệt với suy đoán của Huyền Côn, nói bọn hắn tiếp nhiệm vụ tiến về Vũ Châu săn giết Thiên Nhân Thú, sau đó bị đội ngũ của Chu Nguyên phục kích, cho nên mấy người Phương Ngao mới bị chết.
Hiển nhiên là mấy người này muốn đổi trắng thay đen rồi.
Chu Nguyên trầm giọng nói:
- Lần này đi theo ta đi, còn có những người khác của Phong các.
Huyền Côn tông chủ nói:
- Bọn hắn coi như là nghi phạm, sao có thể đứng ra làm nhân chứng được?
Hi Tinh lắc đầu, nói:
- Nếu như là mấy người Phương Ngao đi tập kích Chu Nguyên vậy thì Chu Luyện cũng sẽ là nghi phạm, lời nói của hắn cũng không thể làm bằng chứng được.
Chu Nguyên cũng nhíu mày lại, Huyền Côn tông chủ này đích thật là một con cáo già, hơn nữa tâm tư thâm trầm. Hiện tại, trong loại tình huống này, nếu như không phải là bọn họ có Hi Tinh ủng hộ thì chỉ sợ là hắn sẽ thực sự không thể phản bác lại được cái tội trạng giết hại đồng liêu này rồi.
- Cho nên việc này cũng có chút phiền phức rồi, dù sao chết không có đối chứng.
Huyền Côn tông chủ cười nói.
Đến lúc này, Hi Tinh cùng Chu Nguyên đều hiểu được ý định thực sự của Huyền Côn tông chủ này, ông ta chạy đến đây, cố ý quấy loạn chuyện này, kể từ đó thì ai cũng không có lý do nào để trừng phạt nặng Tích Quang rồi.
Chuyện này làm cho Chu Nguyên có chút khó chịu. Dù sao vừa rồi hắn thiếu chút nữa là bị Tích Quang kia giết chết. Nếu như hôm nay người sau chỉ bị vài câu trách cứ là không sao rồi vậy thì thật sự là quá bất công rồi.
Chu Nguyên vốn dĩ cũng không phải là người có cừu oán mà không báo.
Hơn nữa, thủ đoạn đổi trắng thay đen này của đối phương cũng làm cho hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Cho nên hắn thoáng trầm mặc một lúc rồi đột nhiên nói:
- Không biết nếu như ta có thể tìm ra chứng cớ thì sao?
Huyền Côn hơi ngơ ngác một chút, sau đó ông ta híp hai mắt lại, nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, thản nhiên nói:
- Chứng cớ gì?
Chu Nguyên cười nhạt nói:
- Kỳ thật mấy người Phương Ngao cũng không có toàn quân bị diệt, ta bắt được một người sống, bất quá vì bảo hiểm nên ... ta cũng không có mang người này về Thiên Uyên Động Thiên, mà là lưu lại ở bên ngoài.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, sắc mặt của Chu Luyện lập tức biến đổi.
Trong lòng Tích Quang phủ chủ cũng lập tức chấn động, sau đó ông ta tức giận liếc nhìn Chu Luyện, người này không phải nói người của các người đều chết sạch rồi hay sao?
Chu Nguyên liếc nhìn Chu Luyện, cười nói:
- Nếu mọi người đã không thể phân rõ thật giả, ta đề nghị trực tiếp sưu hồn người bên ta cùng với Chu Luyện Phó Các chủ và nhân chứng của chúng ta. Ta nghĩ dùng bản lĩnh của hai vị nguyên lão thì hoàn toàn có thể tìm được tin tức mà không làm suy giảm tới bản thân chúng ta.
Nghe được đề nghị này của Chu Nguyên, Chu Luyện lập tức tỏ ra sợ hãi.
Sắc mặt của Tích Quang phủ chủ cũng là có chút ít biến đổi.
Huyền Côn tông chủ thì hơi lặng yên rồi nói:
- Ngươi có chứng cớ như vậy, vì sao lúc này mới nói?
Chu Nguyên thản nhiên nói:
- Bởi vì ta ưa thích giúp mọi người làm điều tốt, nhưng nếu thật sự bị bức phải quá nóng nảy, cũng chỉ có thể chó cùng rứt giậu, hi vọng đến lúc đó chúng ta có thể tìm được một ít tin tức ngoài ý liệu.
Hắn chằm chằm vào Hi Tinh và Huyền Côn tông chủ, nói:
- Hai vị nguyên lão có muốn sưu hồn bọn hắn hay không? Nếu cần thì ta sẽ cử người mang đến.
- Được.
Hi Tinh không chút do dự nói.
Huyền Côn tông chủ nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên một lúc lâu, bởi vì ngay cả chính ông ta đều không dám xác định lời nói của Chu Nguyên đến tột cùng là thật hay là giả. Nhưng nếu như Chu Nguyên thật sự giao người ra, hơn nữa lại để cho Hi Tinh sưu hồn, vậy thì mọi lời nói dối của bọn họ sẽ lộ ra ngay.
Hơn nữa đến lúc đó, còn có thể ảnh hướng đến Lữ Tiêu chưa từng lộ diện nữa, Lữ Tiêu là Các chủ của Hỏa các, là người có hi vọng tranh đoạt vị trí Tổng Các chủ của bốn các, Huyền Côn cũng không muốn để cho hắn ngã xuống ở chỗ này, vào lúc này.
Như vậy, phải chăng nên đánh cuộc một keo xem trong tay của Chu Nguyên đến tột cùng là có người hay không?
Đối mặt với ánh mắt ẩn chứa uy thế làm cho người ta sợ hãi kia của Huyền Côn tông chủ, Chu Nguyên lại có chút thản nhiên, đồng thời trong nội tâm tức giận mắng, thật muốn luận thân phận, ta thế nhưng mà ngang hàng với lão bất tử nhà ngươi đó, giả trang bề trên cái gì!
Huyền Côn tông chủ trầm mặc thật lâu, cuối cùng mặt không biểu tình thu hồi ánh mắt, có giọng nói lạnh nhạt vang lên.
- Việc này là chủ ý của một mình Phương Ngao, không có bất cứ quan hệ nào với những người khác.