Khi những lời của Huyền Côn tông chủ vừa mới vang lên thì ở một bên, sắc mặt của Tích Quang lập tức biến đổi, bởi vì những lời này nói rõ Huyền Côn tông chủ đã quyết định đổ hết tội lỗi lên trên người Phương Ngao rồi. Nói như vậy, Phương Ngao coi như là đã chết một cách vô ích rồi!
- Tông chủ!
Tích Quang phủ chủ không nhịn được mà lên tiếng.
Song khi đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt kia của Huyền Côn tông chủ, Tích Quang phủ chủ lập tức giật mình, sợ hãi cúi gằm mặt xuống.
Huyền Côn tông chủ không thể nghi ngờ là có chút thất vọng đối với biểu hiện hôm nay của Tích Quang, đương nhiên, ông ta thất vọng không phải là vì Tích Quang đến ám sát Chu Nguyên, mà là thất vọng bởi người sau không thể giết chết Chu Nguyên ngay, kể từ đó, ngược lại còn dẫn xuất Hi Tinh đi ra, khiến cho mọi chuyện phức tạp hơn.
Nếu như Tích Quang đã đắc thủ thì lúc này Chu Nguyên đã là một người chết, đến lúc đó cho dù Hi Tinh có muốn trách cứ thì ông ta cũng có thể biết thời biết thế xử phạt Tích Quang, đương nhiên cũng là lọai hình phạt không nhẹ không nặng mà thôi, chắc hẳn Hi Tinh cũng sẽ không vì một người chết mà trực tiếp vạch mặt với ông ta.
Nhưng đáng tiếc ... Tích Quang này làm việc không gọn gàng rồi.
Chu Nguyên cũng liếc nhìn Huyền Côn tông chủ với ánh mắt kinh ngạc, hiển nhiên là không nghĩ tới lão gia hỏa này quyết đoán như thế. Nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận lại, hắn cũng tinh tường, đây là do Huyền Côn không muốn khiến cho việc này ồn ào thêm, miễn cho liên lụy đến càng nhiều người hơn nữa.
Mà trong đó, chỉ sợ quan trọng nhất chính là Lữ Tiêu.
Dù sao Chu Nguyên cũng không tin kế hoạch ám sát lần này là chủ ý của kẻ không có đầu óc như Phương Ngao kia.
Bất quá Chu Nguyên cũng biết đã có Huyền Côn bảo vệ, như vậy việc này hẳn là không thể nào liên lụy đến Lữ Tiêu, cho nên hắn cũng chỉ có thể thấy tốt thì lấy. Bất luận như thế nào, hôm nay, cái chết của Phương Ngao đã được định là vô ích, xem như là Phương Ngao tự gieo gió gặt bão, hoàn toàn không thể vì thế mà xử phạt hắn được nữa.
Mà Hỏa các tổn thất Phương Ngao cùng với mấy vị tinh anh, chỉ sợ cũng đã có chút thương gân động cốt.
Nói cho cùng, trong trận giao phong này, Hỏa các đã bại hoàn toàn. Chu Nguyên cũng không có chịu thiệt thòi gì, hơn nữa còn mượn sức của đám người Phương Ngao giải quyết Thiên Nhân Thú, hoàn thành nhiệm vụ. Cũng may có mấy thằng ngốc đó, bằng không thì đổi lại là bọn họ mà muốn hoàn thành nhiệm vụ, tuy nói có thể sẽ không giảm quân số, nhưng có người trọng thương chỉ sợ là chuyện không thể tránh khỏi.
Ở một bên, Hi Tinh bình thản nhìn qua cảnh tượng này, nhíu mày nói:
- Nếu như đã làm rõ được chuyện của Phương Ngao thì tiếp theo chúng ta cũng nên nói đến chuyện của Tích Quang rồi, hắn dám cả gan ám sát Các chủ của Phong các, việc này nếu không xử lý, chỉ sợ khó làm cho kẻ dưới phục tùng được.
- Ta đề nghị cướp đoạt thân phận Trưởng lão của hắn.
Tích Quang biến sắc, nếu như bị tước đoạt thân phận Trưởng lão, như vậy hắn có thể coi là là không có bất kỳ quyền thế gì ở trong Thiên Uyên Động Thiên nữa rồi, chỉ có thể trở về Thiên Linh Tông mà thôi.
Hơn nữa càng thêm nghiêm trọng chính là thân phận Trưởng lão này cực kỳ trọng yếu, từng cái danh ngạch đều là do Thiên Linh Tông phí đủ tâm tư mới giành đến tay, từng vị Trưởng lão trong Trưởng lão đoàn đều đại biểu cho một phiếu biểu quyết, quyền nói chuyện cũng cực cao. Nếu như bởi vì chuyện cá nhân mà hắn để cho thân phận Trưởng lão bị cướp đoạt, vậy thì không thể nghi ngờ sẽ tạo thành tổn thất lớn đối với Thiên Linh Tông.
Nghe được quyết định của Hi Tinh, khuôn mặt già nua của Huyền Côn tông chủ cũng hơi nhăn lại, ông nói khẽ:
- Hi Tinh nguyên lão, lão phu biết rõ cô lúc nào cũng muốn giảm bớt quyền nói chuyện của Thiên Linh Tông ta trong Trưởng lão đoàn, nhưng lần này cô làm hơi quá rồi. Mặc dù Tích Quang có sai, nhưng hình phạt này là quá nặng, lão phu không thể nào tiếp nhận, hãy đổi một cái khác đi.
Ở một bên, Chu Nguyên cúi đầu, không có nói chuyện, bởi vì hắn biết rõ đây là Hi Tinh sư tỷ muốn mượn chuyện lần này để lấy được càng nhiều chỗ tốt hơn nữa. Đánh cờ ở cấp độ này không phải là thứ mà hắn hiện tại có thể xen vào được.
Đối với sự phản đối của Huyền Côn tông chủ, Hi Tinh ngược lại là cũng chẳng cảm thấy bất ngờ, bởi vì đánh cờ vốn dĩ là như thế mà, cái giá đầu tiên luôn là thứ tốt nhất, để hai bên cò kè mặc cả, nếu không được tốt nhất thì cũng có thể lui mà cầu cái tiếp theo.
- Nếu Huyền Côn tông chủ đã phản đối thì nể mặt ngài, ta cũng không làm như thế nữa.
Hi Tinh nghĩ nghĩ một lúc rồi nở nụ cười vui vẻ, nói:
- À! Đúng rồi! Tháng sau chính là thời điểm tổ chức Thiên Viêm Tế rồi nhỉ? Ta nhớ năm nay Thiên Viêm Tế là do Thiên Linh Tông chủ trì phải không?
Nghe Hi Tinh nhắc đến Thiêm Viêm Tế, Huyền Côn tông chủ lập tức nhíu mày, tỏ vẻ nghi hoặc nhưng rồi ông cũng gật gật đầu, bởi vì đây vốn dĩ là sự thật mà ai cũng biết rồi. Thiên Viêm Tế kia chính là một loại tế tự trong Thiên Uyên Vực, tổ chức mỗi năm một lần, chỉ có điều nói là tế tự nhưng kỳ thật đó cũng xem như là một loại phúc lợi cho những thiên kiêu dưới Thiên Dương Cảnh, đồng thời cũng là một trong hai thứ mà Thiên Uyên Vực dùng để hấp dẫn thiên kiêu tất cả các vực khác gia nhập Phong Hỏa Lâm Sơn bốn các.
Trong những nhân vật mới tiến vào bốn các kia thì cũng không có thiếu người chính là đến vì Thiên Viêm Tế này.
Muốn tổ chức Thiên Viêm Tế thì cần xuất động 99 vị cường giả Thiên Dương Cảnh, bọn họ phải thúc dục Thiên Dương Viêm mà chỉ Thiên Dương Cảnh mới có, quán chú vào Thiên Dương đỉnh do Thương Uyên Đại Tôn tự mình luyện chế kia.
Thiên Dương Viêm cực kỳ huyền diệu, có được hiệu quả rèn luyện thân thể và tăng cường nguyên khí.
Nếu là cường giả Thần Phủ cảnh có thể hấp thu luyện hóa Thiên Dương Viêm thì đối với thân thể cùng nguyên khí đều có chỗ tốt rất lớn.
Chỉ có điều đối với cường giả Thiên Dương Cảnh thì Thiên Dương Viêm cũng là thứ cực kỳ trọng yếu, sẽ có rất ít cường giả Thiên Dương Cảnh tiêu hao Thiên Dương Viêm của bản thân dùng để giúp người khác, cho nên, Thiên Viêm Tế của Thiên Uyên Vực mới hấp dẫn người khác như vậy.
Thiên Viêm Tế được tổ chức mỗi năm một lần, do năm đại nguyên lão thay phiên nhau chấp hành mà năm nay vừa vặn rơi vào trên đầu của Thiên Linh Tông.
Hi Tinh khẽ cười một tiếng, nói:
- Ta hi vọng năm nay, Thiên Viêm Tế sẽ áp dụng phương thức tự do luyện hóa, không cần phân phối định mức nữa.
Dựa theo quy củ của dĩ vãng, một phương chủ trì Thiên Viêm Tế sẽ đạt được 40% tổng số Thiên Dương Viêm, 60% còn lại sẽ được đưa ra cho các bên tranh đoạt. Mà Hi Tinh nói đến phương thức tự do luyện hóa kia hiển nhiên là muốn đánh vỡ quy tắc này, tức là các phương sẽ tranh đoạt cả 100% Thiên Dương Viêm chứ không phải 60% như mọi năm nữa.
Huyền Côn tông chủ tự nhiên là cũng minh bạch mục đích của Hi Tinh, thản nhiên nói:
- Xem ra lần này nếu như không thể đào một khối thịt trên người Thiên Linh Tông chúng ta thì Hi Tinh nguyên lão sẽ không từ bỏ ý đồ rồi.
Muốn Thiên Viêm Tế được thành công thì 99 vị cường giả Thiên Dương Cảnh cần phải kiệt lực thúc dục Thiên Dương Viêm, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, về sau vì đền bù tổn thất cho 99 người này, Thiên Linh Tông tất nhiên là cần tiêu hao một lượng lớn tài nguyên. Mà để đền bù cho phần tổn thất này, dựa theo quy củ, một phương chủ trì sẽ được lấy 40% tổng số Thiên Dương Viêm.