Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 916 - Chương 915: Thần Hồn Thao Luyện

Chưa xác định
Chương 915: Thần hồn thao luyện

Hôm sau, bên cạnh sân huấn luyện.

Tất cả thành viên của Phong các đều đã tập trung ở đây, người người đông nghịt nhìn không thấy cuối cùng, tuy nói trước khi Chu Nguyên đến, Phong các đã từ từ xuống dốc, nhưng cái gọi là thuyền nát cũng còn ba cân đinh, lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, nội tình vẫn còn có chút bất phàm.

Mà lúc này, vô số ánh mắt kính sợ đang nhìn về phía trước, tập trung vào một bóng người thon dài đang đứng trên lễ đài.

- Bái kiến Các chủ!

Mấy ngàn người ngay ngắn hành lễ, đồng thanh cất lời, thanh thế cũng không nhỏ.

Chu Nguyên khoát tay áo, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống. Hôm nay hắn muốn kiểm tra cấp độ thần hồn của mọi người trong Phong các, làm chuẩn bị cho Thiên Viêm Tế kia.

- Tất cả mọi người hãy phóng thích thần hồn của mình ra.

Giọng nói của Chu Nguyên vang vọng ở bên tai của mỗi người.

Nghe được mệnh lệnh của Chu Nguyên, tất cả mọi người đều nhanh chóng khoanh chân, ngồi xếp bằng xuống, chỉ thấy được ở chỗ mi tâm của bọn họ có ánh sáng của thần hồn lập loè. Sau một khắc, từ trên đỉnh đầu của bọn họ, mấy ngàn thần hồn bay lên, trôi nổi ở trên không trung.

Cảnh tượng mấy ngàn thần hồn đồng thời xuất hiện kia thật sự là rất đồ sộ khiến cho Chu Nguyên không nhịn được mà tặc lưỡi. Sau đó, ánh mắt của Chu Nguyên nhìn quanh một lần, chỉ thấy ở bên trong mấy ngàn thần hồn này chỉ có gần hai trăm thần hồn ở phía trước nhất là có vẻ đặc biệt, nhìn qua cũng như là người thật vậy.

Đây là những thần hồn đã đạt tới cấp độ Thực Cảnh!

Mà ở phía sau hai trăm thần hồn này, những thần hồn khác đều hơi mờ ảo, đó là do những thần hồn kia còn gần kề chỉ là Hư Cảnh, chỉ có điều nhìn qua thì hẳn là đều đã đạt tới Hư Cảnh hậu kỳ.

Mấy ngàn thần hồn đồng thời xuất hiện, cho nên đặc biệt lộn xộn, mà do trong quanh năm, ở Phong đảo đều có gió lớn không ngừng thổi cho nên chỉ vừa mới xuất hiện một vài thần hồn cấp độ Hư Cảnh lập tức hét lên chói tai, thần hồn đung đưa, tựa như là muốn bị gió thổi tán loạn.

Tràng diện cực kỳ hỗn loạn.

Hiển nhiên là ngày bình thường, những người của Phong các này chỉ chú ý tu luyện thân thể cùng với nguyên khí, cho nên khống chế hai phương diện này cực kỳ thành thạo, nhưng lại không quan tâm lắm đến thần hồn nên mới yếu ớt như vậy. Chỉ có điều thế cũng là chuyện bình thường, ngoại trừ thiên kiêu có thể cùng tu luyện thần hồn và nguyên khí như Chu Nguyên thì những người chỉ tu luyện nguyên khí sẽ rất ít khi chú ý tu luyện thần hồn, bởi vì bọn họ cảm thấy, tu vi thần hồn chỉ cần đủ là được, có thời gian còn không bằng hấp thụ và luyện hóa thêm chút thiên địa nguyên khí, tăng tu vi nguyên khí còn hơn.

Nhìn qua cảnh tượng hỗn loạn này, Chu Nguyên chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ. Sau đó, hắn vung tay áo lên, mấy chục miếng thú hồn tinh mãnh liệt bắn ra.

Rống!

Hồn Tinh vỡ vụn, lập tức có vài chục linh hồn của Nguyên thú gào thét lao ra. Khi còn sống, những Nguyên thú này đều là ở cấp độ Ngũ phẩm.

- Mọi người tập trung tinh thần, tiêu diệt những linh hồn của Nguyên thú này cho ta.

Chu Nguyên đột nhiên quát to.

Mấy chục linh hồn của Nguyên thú giương nanh múa vuốt phóng tới chỗ thần hồn của mọi người trong Phong các. Ngay từ đầu, khi nhìn thấy những linh hồn của Nguyên thú này đánh tới, mọi người đều tỏ ra kinh hoàng, bởi vì lúc này bọn họ vẫn còn đang ở trong trạng thái thần hồn, cũng không có nguyên khí để có thể điều động, hơn nữa lực khống chế đối với thần hồn của bọn họ lại cũng không đặc biệt xuất sắc, vì vậy trong lúc nhất thời, đội hình gồm mấy ngàn thần hồn yếu nhất cũng đạt đến Hư Cảnh lại bị mấy chục linh hồn của Nguyên thú Ngũ phẩm đánh cho tán loạn.

Chỉ có điều cũng may không phải tất cả mọi người đều là củi mục, tóm lại vẫn có người tu luyện thêm về thần hồn, vì vậy sau khi hỗn loạn xảy ra được một lúc liền là có thêm từng cây châm bằng thần hồn được ngưng tụ thành hình, triền đấu cùng những linh hồn của Nguyên thú kia.

Đợi đến nửa nén hương sau, tất cả linh hồn của Nguyên thú rốt cục đã đều bị tiêu diệt.

Mà ở trên lễ đài, nhìn qua cảnh tượng này, sắc mặt của Chu Nguyên cũng biến thành màu đen, mấy ngàn thần hồn mà mãi mới có thể tiêu diệt mấy chục linh hồn của Nguyên thú cùng cấp, rõ ràng chỉ cần hơi hiểu được cách vận chuyển thần hồn là có thể dễ dàng tiêu diệt những linh hồn của Nguyên thú kia. Bởi vậy có thể thấy được, đối với phương diện vận dụng thần hồn, thành viên của Phong các kém như thế nào.

Với lực chiến đấu này thì Phong các bọn họ có tư cách gì để cướp đoạt Thiên Dương Viêm với ba các khác đây?

Sau khi sự hỗn loạn ở phía dưới được bình ổn, nhìn qua sắc mặt đã biến thành màu đen của Chu Nguyên, mọi người trong Phong các chỉ biết cúi đầu, không dám thở mạnh, bọn họ cũng biết biểu hiện của mình là cực kỳ kém cỏi, cho nên không dám nói gì cả.

Ở sau lưng Chu Nguyên, Diệp Băng Lăng cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Trước đây, bởi vì Phong các xem như là do nàng cùng Trần Bắc Phong cùng chưởng quản, chỉ có điều cả hai người không ai phục ai, ngược lại là khiến cho Phong các loạn lên. Về phần vì sao mọi người khống chế thần hồn kém như vậy? Còn không phải bởi vì những năm qua, khi Thiên Viêm Tế diễn ra, bọn họ đều chỉ nghĩ đến việc kiếm chút canh thừa thịt nguội của ba các khác thôi.

Mà nhìn thấy Phong các thức thời như vậy, ba các khác tự nhiên sẽ không để ý thừa điểm canh thừa thịt nguội này.

Chu Nguyên thở ra một hơi dài, trong lòng thật sự là có chút buồn bực. Nguyên bản từ đầu hắn cũng nghĩ tới việc khả năng khống chế thần hồn của người trong Phong các sẽ không quá tốt, nhưng mà đúng là không nghĩ tới bọn họ lại kém như vậy.

Nếu như nói phương diện nguyên khí của người trong Phong các là miễn cưỡng có thể đánh nhau, vậy thì phương diện thần hồn thật sự chỉ có thể dùng một chữ ‘nát’ để hình dung, chắc hẳn tu luyện nhiều năm như vậy, số lần bọn họ sử dụng thần hồn để chiến đấu có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trông cậy vào một đám gà mờ về chiến đấu bằng thần hồn như bọn họ tranh đấu với Hỏa các hay sao? Chu Nguyên cảm giác còn không bằng một mình hắn đấu còn hơn.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Chu Nguyên trầm giọng nói:

- Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày mọi người phải thao luyện ba canh giờ, hai người làm một tổ, cùng vận chuyển thần hồn để chiến đấu.

- Ta không yêu cầu tất cả mọi người phải dùng thần hồn đến mức xuất thần nhập hóa, nhưng tối thiểu nhất có thể đạt tới tình trạng sơ bộ điều khiển thần hồn! Bằng không thì lần Thiên Viêm Tế này, Phong các chúng ta còn không bằng đừng đi cho đỡ mất mặt thì hơn!

Nghe được ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kia của Chu Nguyên, tất cả mọi người đều tỏ ra ngượng ngùng.

- Tất cả Thống lĩnh hãy quản lý những người dưới trướng mình. Mười ngày sau, ta sẽ tiếp tục kiểm tra, nếu nhóm nào vẫn còn để tình trạng như hiện tại thì sẽ bị khấu trừ Quy Nguyên bảo tệ của tháng này!

Nghe được lời này của Chu Nguyên, trong lòng tất cả mọi người đều lập tức run lên, hình phạt này có thể tính là không nhẹ rồi. Dù sao phải biết rằng hôm nay, tiền lương một tháng của một thành viên bình thường trong Phong các bọn họ cũng là bảy mươi Quy Nguyên bảo tệ, nếu như bị khấu trừ một tháng thì đây chính là tổn thất lớn đó.

Tất cả các Thống lĩnh cũng không dám lãnh đạm, lập tức nhao nhao lên tiếng, chỉ huy cấp dưới, chia nhóm hai người thành một tổ đứng khắp bốn phía của sân huấn luyện, bắt đầu thao luyện thần hồn.

Nhìn qua khí thế tập luyện ngất trời này, sắc mặt đã biến thành màu đen của Chu Nguyên mới thoáng dịu đi, hắn biết rõ chuyện này cũng trách không được những người kia, Phong các đã không có Các chủ trong nhiều năm, không có người chỉ huy khó tránh khỏi sẽ bị chia rẽ.

- Xem ra ta cũng đã đánh giá cao tạo nghệ trên phương diện thần hồn của mọi người rồi.

Ở một bên, Y Thu Thủy thở dài. Ngày hôm qua, nàng vẫn còn phản bác Diệp Băng Lăng, kết quả không nghĩ tới hôm nay đã bị đánh mặt rồi.

Trong lòng Chu Nguyên cũng cảm thấy gấp gáp. Mặc dù, hôm nay, bọn họ đã bắt đầu gấp rút thao luyện, nhưng tạo nghệ trên phương diện thần hồn cũng không phải là có thể tăng lên trong một sớm một chiều được. Hắn cảm thấy, lần Thiên Viêm Tế này, nếu như hắn muốn trông cậy vào những người này để chiến đấu với Hỏa các thì chỉ sợ là có độ khó không nhỏ.

Lúc này, trong thiên địa có một ít sức mạnh của thần hồn từ bốn phương tám hướng vọt tới.

Chu Nguyên cong ngón tay rồi búng ra, có mấy đốm lửa nhỏ bắn ra, lập tức thiêu đốt số sức mạnh của thần hồn kia đến hầu như không còn.

Mấy đốm lửa nhỏ kia tự nhiên là do Hồn Viêm biến thành.

Chu Nguyên chằm chằm vào mấy đốm lửa nhỏ đang từ từ tiêu tán kia, trong nội tâm cảm thán:

- Trong chiến đấu bằng thần hồn vẫn là Hồn Viêm có lực sát thương mạnh nhất.

- Nếu như có thể ngưng tụ sức mạnh thần hồn của mọi người trong Phong các để hóa thành Hồn Viêm, vậy thì không biết sẽ lợi hại hơn bao nhiêu lần đây?

Chu Nguyên ngẫm nghĩ rồi chợt cười khổ một tiếng, chính mình ngược lại thật đúng là suy nghĩ viển vông rồi.

Hồn Viêm chỉ có thần hồn cấp độ Hóa Cảnh mới có thể diễn sinh ra, cho nên dù ở đây có nhiều người hơn nữa thì chỉ sợ đều không thể nào ngưng luyện ra một tia Hồn Viêm.

Hắn lắc đầu, muốn đứng dậy.

Chỉ có điều, ngay trong một cái chớp mắt đó, Chu Nguyên giống như là đã nhớ ra cái gì đó, thân thể lập tức cứng đờ, mà trong mắt của hắn lại có thêm một tia sáng lóe lên.

Bởi vì chính tại thời khắc này, trong lòng của hắn đột nhiên nghĩ đến một môn Nguyên thuật.

- Hồn Đăng Thuật.

Đây là một trong Thương Huyền bảy thuật, Nguyên thuật trấn phong của Linh Văn Phong, Hồn Đăng Thuật!

Ban đầu, ở trong Đoạt Thánh Chiến của Thương Huyền Tông, Chu Nguyên đã tận mắt nhìn thấy Diệp Ca kia mặc dù thần hồn chưa đạt tới cấp độ Hóa Cảnh, nhưng lại dựa vào môn Nguyên thuật này mà ngưng luyện ra Hồn Viêm!

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Chu Nguyên hơi chút lập loè, ẩn ẩn có chút phấn chấn. Sau một lúc lâu, hắn lấy ra một miếng ngọc giản, dùng sức mạnh của thần hồn khắc vào trong đó một danh sách các loại Nguyên tài.

Địa Hồn cốt, Âm Quý mộc, Minh Ngưu huyết, … đủ trên trăm loại Nguyên tài, mà những loại Nguyên tài này chính là vật cần thiết dùng để tu luyện Hồn Đăng Thuật.

- Thu Thủy, bằng mọi giá, muội hãy thu thập những loại Nguyên tài này với tốc độ nhanh nhất sau đó đưa đến cho ta.

Chu Nguyên giao ngọc giản cho Y Thu Thủy, trầm giọng nói.

Nhìn thấy thần sắc trịnh trọng ở trên Chu Nguyên, mặc dù không biết hắn muốn làm gì, nhưng Y Thu Thủy vẫn nhận lấy ngọc giản rồi gật mạnh đầu.

Chu Nguyên thở ra một hơi dài, vốn dĩ là hắn muốn chuẩn bị tu luyện một môn Nguyên thuật khác là Ảnh Tiên Thuật, nhưng ai có thể nghĩ đến đột nhiên lại xuất hiện vấn đề với Thiên Viêm Tế này, để ứng đối, hắn cũng chỉ có thể bỏ qua Ảnh Tiên Thuật, tập trung tu luyện Hồn Đăng Thuật này trước rồi.

Bình Luận (0)
Comment