Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Khiêm
Đây là một ngọn núi cao, nguy nga giống như là người khổng lồ đứng sừng sững ở giữa thiên địa, ở trên núi Xích Đồng Thụ lóe ra hào quang chói mắt.
Mà lúc này, ngọn núi cao giống như là người khổng lồ kia lại đang bị chấn động vì chiến tranh.
Mấy chục nghìn thần hồn xoay quanh hư không, che khuất bầu trời, sức mạnh của thần hồn bàng bạc khuếch tán ra, khiến cho hư không chấn động.
Mà ở vị trí trung ương của đội ngũ gồm mấy chục nghìn thần hồn kia, có bốn thần hồn đứng chắp tay, hai người trong đó là Lữ Tiêu, Hàn Uyên hai vị Các chủ của Hỏa Các và Sơn Các.
Lúc này, ở bên cạnh Lữ Tiêu là Chu Luyện mà bên cạnh Hàn Uyên thì là một nam tử nhìn qua đặc biệt gầy yếu nhưng hai mắt sáng ngời như đao, nam tử này tên là Triệu Dần, là người chỉ huy đội ngũ của Sơn Các trong Thiên Viêm Tế, từ chấn động thần hồn cường đại tỏa ra từ trên người của hắn thì hiển nhiên là người này cũng đã bước chân vào Hóa Cảnh.
Lúc này, bốn người đều lạnh nhạt nhìn về phía xa xa.
Ở bên ngoài ngọn núi cao kia có một màn sáng hình bán cầu cực lớn do sức mạnh của thần hồn biến thành, mặt ngoài màn sáng này có một tầng mây mù giống như là vòng xoáy, bên trong màn sáng có gần mười nghìn thần hồn đang không ngừng quán chú sức mạnh để cho màn sáng thêm vững chắc, những người kia chính là đội ngũ của Lâm Các.
Mà ở bên ngoài, người của Hỏa Các, Sơn Các hai Các đang không ngừng thi triển đòn tấn công, đánh lên màn sáng bằng thần hồn kia, khiến cho mặt ngoài của màn sáng không ngừng rung động.
- Mộc Thanh Yên này ngược lại đúng là có chút bản lĩnh, lại có thể liên kết thần hồn của người trong Lâm Các, hình thành kết giới Vạn Hồn Vân Qua.
Nhìn qua màn sáng bằng thần hồn cực lớn kia, Chu Luyện không nhịn được tán thưởng cười nói.
- Nếu như không có Hỏa Các ra tay thì Sơn Các chúng ta e rằng khó có thể chiến thắng Lâm Các, mà cho dù chiến thắng chỉ sợ cũng sẽ bị hao tổn không ít.
Nghe Chu Luyện nói thế, nam tử có tên Triệu Dần kia cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Lữ Tiêu thản nhiên nói:
- Còn cần bao lâu mới có thể công phá kết giới này?
Nghe câu hỏi của Lữ Tiêu, Chu Luyện không dám lãnh đạm, hắn thầm tính toán một lúc rồi nói:
- Chỉ sợ còn cần nửa ngày.
Lữ Tiêu nhíu mày, nói:
- Quá lâu rồi. Mặc dù ta đã phái Vương Trần đi ngăn cản Phong Các, nhưng Chu Nguyên kia cực kỳ giảo hoạt, khó có thể đảm bảo hắn sẽ không phát hiện được cái gì.
Chu Luyện cười khổ một tiếng, nói:
- Nhưng mà kết giới Vạn Hồn Vân Qua này của Mộc Thanh Yên có lực phòng ngự rất mạnh, nếu như bọn họ quyết tâm muốn tử thủ thì trong lúc nhất thời, chúng ta thật đúng là không làm gì được bọn họ, chỉ có thể từ từ tiêu hao thần hồn của bọn họ.
Nghe Chu Luyện nói vậy, Lữ Tiêu cũng biết nhiều lời vô ích, chỉ có thể gật gật đầu.
- Lữ huynh không cần lo lắng quá như vậy, Chu Nguyên kia chưa hẳn đã đoán được kế hoạch của chúng ta, có khi hiện này hắn vẫn còn đang ngây ngốc chờ Hỏa Các đi tấn công hắn đấy.
Hàn Uyên cười cười, nói:
- Hơn nữa, ta còn cảm thấy lần này Lữ huynh thật sự là đánh giá hắn rất cao rồi, dùng thực lực của Hỏa Các thì hoàn toàn đủ để nghiền áp Phong Các. Nếu như Lữ huynh trực tiếp dẫn người đi tấn công Phong Các thì nói không chừng lúc này Phong Các đã sớm bị tiêu diệt rồi.
Lữ Tiêu thản nhiên nói:
- Chu Nguyên kia có chút tà môn, lần Thiên Viêm Tế này vốn dĩ là do Thiên Linh Tông ta chủ trì, nhưng mà hết lần này tới lần khác Hi Tinh nguyên lão lại chặn ngang một cước, làm cho tông chủ cải biến quy tắc thành tự do tranh đoạt, nếu như Hỏa Các ta lật thuyền trong mương thì chỉ sợ cũng không tốt giao phó, cho nên cẩn thận một chút thì vẫn hơn.
Mặc dù Hàn Uyên cảm thấy Lữ Tiêu có chút chuyện bé xé ra to, đối phó với một cái Phong Các mà thôi, lại vẫn tốn nhiều tâm tư như vậy, chỉ có điều hắn cũng minh bạch việc này có quan hệ đến mặt mũi của Huyền Côn tông chủ cho nên Lữ Tiêu cũng không dám không cẩn thận.
- Chờ sau khi chúng ta liên thủ giải quyết Lâm Các, mặc kệ Chu Nguyên kia ẩn dấu thủ đoạn gì thì đều không có phần thắng nữa!
Hàn Uyên cười nói.
Lữ Tiêu gật gật đầu, thúc giục hai người Chu Luyện, Triệu Dần:
- Tăng cường thế công, mau chóng công phá cái màn sáng bằng thần hồn này, loại bỏ Lâm Các.
Nghe Lữ Tiêu phân phó, Chu Luyện cùng Triệu Dần cũng không dám lãnh đạm, hai vị có thần hồn cấp độ Hóa Cảnh tự mình ra tay, chỉ huy đội ngũ, sóng thần hồn tựa như là mấy con sóng cao đến cả mười nghìn trượng, liên tục không ngừng đánh lên màn hào quang cực lớn bằng thần hồn kia.
Mà sau khi thế công của Hỏa Các, Sơn Các tăng cường, ở bên trong màn sáng bằng thần hồn, đội ngũ của Lâm Các cũng cảm giác được áp lực tăng gấp đôi.
Mộc Liễu đứng ở trên đỉnh núi, vào lúc này, khuôn mặt tuấn lãng của hắn có chút trầm xuống. Hỏa Các cùng Sơn Các đột nhiên liên thủ vây quét Lâm Các bọn họ đích thật là khiến cho hắn có chút trở tay không kịp, dù sao Thiên Viêm Tế đã được tổ chức nhiều năm như vậy nhưng chỉ sợ đây coi như là lần đầu tiên việc này diễn ra.
Trước kia có lẽ không có một lần Thiên Viêm Tế nào thảm liệt như lần này vậy.
Mộc Liễu cắn răng, nhìn về phía sau. Ở chỗ đó, trên một tảng đá to, Mộc Thanh Yên ngồi xếp bằng, nàng nghiến chặt hàm răng, không ngừng chỉ huy gần mười nhìn thần hồn của Phong Các bổ sung cho màn sáng bằng thần hồn, dốc sức liều mạng tử thủ phòng ngự.
Chỉ có điều theo thời gian trôi qua, Mộc Liễu có thể trông thấy không ngừng có thần hồn của thành viên trong Lâm Các hóa thành ánh lửa rồi bay lên trời, đó là bởi vì thần hồn đã suy yếu đến một cái trình độ nhất định khiến cho cơ chế bảo hộ của Thiên Viêm Đỉnh bị kích hoạt.
Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì thì Lâm Các bọn họ cũng bị Hỏa Các và Sơn Các vây khốn rồi tiêu diệt sạch.
- Mộc Liễu, ngươi là tên khốn kiếp, chúng ta nhanh không kiên trì nổi rồi!
Mộc Thanh Yên mắng.
Mộc Liễu gãi gãi đầu, cười khổ. Nếu như lúc này là bản thể của hắn ở đây thì hắn còn có thể dựa vào thực lực của bản thân, lao ra chém giết cùng đối phương. Nhưng đáng tiếc chính là ở chỗ này, hắn chỉ là một thần hồn, tu vi thần hồn của hắn cũng chỉ là Thực Cảnh mà thôi, cho dù lao ra rồi cũng sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.
- Ta cũng không có biện pháp gì cả. Ai mà biết được Hỏa Các và Sơn Các không biết xấu hổ như vậy, lại lựa chọn vây quét Lâm Các chúng ta trước, quả thực ra bài không dựa theo lẽ thường.
Mộc Liễu bất đắc dĩ nói.
Mộc Thanh Yên trợn mắt lên với hắn, tức giận nói:
- Còn không phải là tại ngươi bị Chu Nguyên lừa dối, muốn hợp tác cùng Phong Các, cho nên bây giờ chúng ta mới khổ như vậy.
Mộc Liễu nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói:
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
- Còn có thể làm sao nữa? Đương nhiên chỉ có thể chờ đợi Phong Các phát hiện tình huống không đúng, chạy đến đây cứu viện thôi!
Nhưng mà ngay sau đó, Mộc Thanh Yên lại nói thầm:
- Chỉ có điều e rằng lúc này Chu Nguyên kia vẫn còn ngây ngốc đợi Hỏa Các chủ động tìm tới cửa cơ. Hơn nữa, mặc dù tên kia đã phát hiện ra được, nói không chừng cũng không dám dẫn người đến đây. Dù sao bây giờ nơi này có cả đội ngũ của Hỏa Các cùng Sơn Các.
Mộc Liễu lắc đầu, nói:
- Nếu như Chu Nguyên kia là loại người này thì hắn cũng không đủ dũng cảm để làm thịt Phương Ngao kia rồi. Muội đừng thấy thằng này ngày bình thường ôn hòa mà hiểu lầm, trên thực tế hắn hung ác lắm.
- Hy vọng đi.
Mộc Thanh Yên khẽ gật đầu, sau đó liền không cần phải nhiều lời nữa, tập trung tinh thần chỉ huy thành viên của Lâm Các, kết giới Vạn Hồn Vân Qua này phải do chính bản thân nàng đến điều khiển thần hồn của mọi người, bằng không thì rất nhanh sẽ sụp đổ dưới thế công mạnh mẽ của đối phương.
Chỉ có điều, nàng cũng biết, đối mặt với loại áp lực cực lớn này, mặc dù là kết giới Vạn Hồn Vân Qua cũng không có cách nào để kiên trì quá lâu, bị công phá chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Hiện tại, bọn họ cũng chỉ có thể hi vọng Chu Nguyên kia có thể thông minh một chút thôi.
Cứ như thế, đội ngũ của Lâm Các cắn răng tử thủ, thời gian nửa ngày lặng yên trôi qua.
Hiện tại, kết giới Vạn Hồn Vân Qua bao phủ đội ngũ của Lâm Các đã trở nên cực kỳ mỏng manh, tựa như một tờ giấy vậy, bất cứ ai đều có thể nhìn ra được, Lâm Các bên này đã khó có thể duy trì được lâu nữa.
Trên bầu trời, nhìn qua cảnh tượng này, Chu Luyện cũng lặng yên thở dài một hơi. Tiếp đó, bọn họ chỉ cần tấn công thêm một lần nữa là màn sáng bằng thần hồn này tất nhiên sẽ bị nghiền nát. Đến lúc đó Lâm Các không có phòng hộ mà sẽ đối mặt với thế công điên cuồng của Hỏa Các và Sơn Các.
- Các chủ, Lâm Các xong rồi.
Chu Luyện đưa mắt nhìn về phía Lữ Tiêu, đắc ý cười nói.
Lữ Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, nhìn ra được vào lúc này thần sắc của hắn cũng đã hòa hoãn xuống, chỉ cần Lâm Các bi loại, như vậy Phong Các sẽ thành thịt cá nằm trên thớt, khó có thể phản kháng, bọn họ có thể tùy ý mổ xẻ đối phương.
- Chu Nguyên, con thỏ dù tung tăng thế nào thì cũng vẫn chỉ là con thỏ mà thôi, khi Sư tử đang ngủ tỉnh lại thì cũng là lúc con thỏ tử vong.
Nghĩ đến đây, Lữ Tiêu cũng không nhịn được mà nở một nụ cười vui vẻ.
Chỉ có điều, hắn mới vừa dứt lời thì sắc mặt của hai người Chu Luyện cùng Triệu Dần ở bên cạnh bỗng nhiên biến đổi, cả hai đồng thời quay đầu, nhìn về một hướng với khuôn mặt khó coi.
- Có chuyện gì thế?
Thấy thế, Hàn Uyên nghi hoặc hỏi.
Nhưng sau một khắc, thanh âm của hắn im bặt, hắn nhìn qua xa xa mà đồng tử có chút co rụt lại, chỉ thấy được ở chỗ đó, thần hồn của mấy ngàn người nhanh chóng lướt đi trong hư không, sau đó ùn ùn lao về phía này.
Lữ Tiêu lạnh lùng nhìn qua cảnh tượng này, khóe miệng có chút run rẩy, hàn ý trong mắt cơ hồ là muốn đóng băng không khí ở chung quanh.
- Phong Các đến rồi
Chu Nguyên này thật đúng là luôn luôn biết cách phá hỏng chuyện tốt của hắn!