Thần hồn của mấy ngàn người trong Phong Các gào thét di chuyển trong tầng trời thấp, thanh thế hạo hạo đãng đãng, ở những nơi mà bọn họ đi qua, bất luận là đóa hoa sen lửa màu vàng bay xuống từ trên bầu trời, hay là chảy đi ra từ giữa khe đá trên mặt đất đều bị cướp sạch sạch sẽ.
Chu Nguyên đứng lơ lửng giữa hư không. Hắn nhìn qua Tụ Hỏa Đài ở vào trung ương của đội ngũ, hôm nay ngọn lửa màu vàng ở trong quả cầu màu đỏ kia đã càng ngày càng đậm hơn, tính sơ qua ở trong đó cũng đã có khoảng hơn mười nghìn đóa hoa sen lửa màu vàng.
Đối với loại tốc độ thu thập này, Chu Nguyên cũng thoả mãn gật đầu.
Chỉ có điều, khi ánh mắt của hắn nhìn về phía sau, sắc mặt cũng không khỏi trầm xuống, bởi vì ở cách đó không xa, đội ngũ của Hỏa Các do Vương Trần suất lĩnh hơn một ngàn người vẫn bám theo sát bọn họ giống như là u hồn vậy, bọn họ không chịu tiếp cận gần hơn nhưng cũng không rời đi.
Chu Nguyên biết rõ mục đích của mấy người Vương Trần này là nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Phong Các bọn họ, chờ báo tin cho đội ngũ chủ lực của Hỏa Các. Chỉ là không biết vì sao, hắn ẩn ẩn cảm giác được chuyện có chút không bình thường.
- Thu Thủy, chúng ta tiến vào Thiên Viêm Đỉnh đã bao lâu rồi nhỉ?
Chu Nguyên chợt quay sang hỏi Y Thu Thủy.
Ở một bên, Y Thu Thủy lập tức trả lời:
- Tính toán thời gian thì cũng đã gần một ngày rồi.
Nghe được câu trả lời này của Y Thu Thủy, ngón tay của Chu Nguyên nhẹ nhàng gõ gõ vào trán của mình rồi hắn chậm rãi nói:
- Mặc dù số lượng người tham gia Thiên Viêm Tế của Hỏa Các rất đông nhưng đến lúc này chắc hẳn là cũng có thể chế tạo đủ Xích Đồng Tán để phân phối cho tất cả mọi người rồi chứ nhỉ?
Y Thu Thủy khẽ gật đầu, nói:
- Không sai biệt lắm thì hẳn là đã xong rồi.
- Vậy thì vì sao hiện tại chúng ta còn không phát hiện bóng dáng đội ngũ chủ lực của Hỏa Các?
Ánh mắt của Chu Nguyên lóe lên.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, Y Thu Thủy khẽ giật mình, trong đôi mắt cũng hiện lên sự bất an, hoàn toàn chính xác là như vậy, nếu như Hỏa Các đã chế tạo xong Xích Đồng Tán thì có lẽ nên nhanh chóng chạy đến tiêu diệt bọn họ mới đúng? Vì sao hiện tại lại chậm chạp không có động tĩnh gì, chỉ là phái một ngàn người đến nhìn chằm chằm vào bọn họ?
Lữ Tiêu đến tột cùng là muốn làm cái gì?
Đột nhiên, giống như là nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt của Chu Nguyên lóe lên. Ngay lập tức, hắn quyết đoán nói:
- Mặc kệ Lữ Tiêu muốn làm cái gì, trước tiên chúng ta cứ xử lý đội ngũ cuả Vương Trần này đã!
Mấy người Vương Trần cứ lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt hắn, nếu như không làm thịt bọn họ thì quả thực là sẽ để nội tâm cảm thấy khó chịu.
Y Thu Thủy nhíu mày lại, nói:
- Nhưng Vương Trần này rất cẩn thận, hắn vẫn một mực duy trì một khoảng cách an toàn với đội ngũ của chúng ta, một khi chúng ta có dấu hiệu sẽ công kích thì hắn hoàn toàn có đủ thời gian để dẫn người rút đi, về sau lại tiếp tục đi theo.
Chu Nguyên khẽ cười một tiếng, nói:
- Vậy thì thì cắt đứt đường lui của bọn họ, làm cho bọn họ không còn đường có thể trốn nữa là được rồi.
- Chúng ta phải làm như thế nào mới cắt đứt được đây?
Lông mi thon dài của Y Thu Thủy khẽ chớp chớp.
Chu Nguyên cười nói:
- Chẳng lẽ muội không có phát hiện đội ngũ của chúng ta đã thiếu đi một phần hay sao?
Nghe Chu Nguyên nói vậy, lúc này, Y Thu Thủy tỏ ra kinh hãi, đôi mắt đẹp lập tức nhìn quanh, quả nhiên là phát giác được không biết từ khi nào đội ngũ của bọn họ đã thiếu mất mấy trăm người, trong nội tâm nàng khẽ động, nói:
- Dọc theo con đường này, khi gặp phải mấy ngọn núi lớn, huynh đều cố ý dừng lại thêm một thời gian, những người kia ẩn núp chính là vào lúc đó hay sao?
Chu Nguyên gật gật đầu, nói:
- Mỗi lần cho khoảng hơn mười người ẩn núp, Vương Trần ở cách quá xa, căn bản không phát hiện được, cho nên lúc này hắn chỉ sợ còn không biết, chung quanh hắn sớm đã bị ta phong tỏa.
Y Thu Thủy lộ ra sự mừng rỡ, mân môi khẽ cười:
- Các chủ thật đúng là giảo hoạt đấy.
Chỉ cần đường lui của mấy người Vương Trần bị cắt đứt, như vậy Phong Các bọn họ tất nhiên là có thể làm thịt toàn bộ đội ngũ hơn một ngàn người này, làm như thế cũng coi như là suy yếu một phần sức mạnh của Hỏa Các.
Chu Nguyên cười cười, chợt bàn tay vung lên. Mấy ngàn thần hồn đang đi về phía trước lập tức ngừng lại, sau đó Chu Nguyên dẫn đầu quay người, đánh về phía mấy người Vương Trần ở phía xa xa, đòn tấn công mạnh mẽ, dẫn tới hư không nhộn nhạo.
Đội ngũ của Phong Các theo sát phía sau, khí thế làm cho người ta sợ hãi.
Mà bên này, mấy người Chu Nguyên vừa khẽ động thì Vương Trần lập tức phát giác ra được.
- Hừ. Ngu xuẩn! Chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng ta sẽ mặc cho các ngươi ăn hay sao?
Vương Trần cười lạnh một tiếng, không chút do dự hạ lệnh:
- Lui về phía sau!
Nghe được mệnh lệnh của Vương Trần, đội ngũ gồm hơn một ngàn thần hồn bên này lập tức thối lui, không người nào có ý định đánh giáp lá cà cùng Phong Các, dù sao nhiệm vụ cuả bọn họ chỉ là nhìn chằm chằm vào, theo dõi nhất cử nhất động của Phong Các mà thôi, chứ không phải là chiến đấu với mấy người Chu Nguyên.
Hai bên một tiến một lui nhưng lại thủy chung bảo trì một khoảng cách nhất định, mấy người Chu Nguyên cũng khó có thể thật sự tới gần đội ngũ của Vương Trần.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Vương Trần không nhịn được mà cười ha hả, ánh mắt mỉa mai nhìn qua mấy người Chu Nguyên đang đuổi theo ở xa xa. Lúc này, hắn có một loại cảm giác thoải mái giống như là mèo đùa giỡn con chuột vậy. Dù sao, trong khoảng thời gian này, ở trong bốn Các, thanh danh của Chu Nguyên có thể nói là đang lên cao, đã không kém gì ba vị Các chủ khác rồi, nhưng thế thì tính sao, hiện tại còn không phải đang hít khói ở phía sau hắn hay sao.
Ông!
Chỉ có điều, ngay khi Vương Trần còn đang cười to thì đột nhiên, hư không ở phía trước có sức mạnh của thần hồn bộc phát, tựa như là một tầng bình chướng vô hình, chặn đường đi của bọn họ.
Thấy thế, tiếng cười của Vương Trần lập tức im bặt, hắn kinh hãi nhìn qua mấy trăm bóng người đột nhiên xuất hiện ở phía trước rồi hét lên kinh hãi:
- Làm sao có thể? Mấy trăm người này ở đâu ra vậy? Bọn họ tách nhóm từ lúc nào? Sao ta không phát hiện ra được?
- Nhanh! Đánh nát bình chướng bằng thần hồn kia đi!
Hắn rít gào.
Hơn một ngàn người bên phía hắn đồng thời ra tay, sức mạnh của thần hồn đánh lên trên bình chướng bằng thần hồn ở phía trước, tạo thành những tiếng nổ mạnh, vang trời. Bị nhiều đòn đánh lên như thế, bình chướng bằng thần hồn kia cũng không ngừng rung động, nhưng nhất thời lại khó có thể bị công phá.
Mà chỉ cần một lúc này, đội ngũ của Phong Các do Chu Nguyên đã đuổi được đến nơi.
Thấy thế, trên trán Vương Trần có mồ hôi lạnh hiện ra đến.
- Vương Trần Phó Các chủ, xem ra ngươi vẫn quá không cẩn thận rồi.
Chu Nguyên cười nhạt nói.
Vừa dứt lời, Chu Nguyên đã lập tức xòe bàn tay ra và nhẹ nhàng vung lên.
- Giết hắn!
Oanh!
Mấy ngàn đòn tấn công bằng thần hồn đồng thời gào thét lao ra, tựa như nước lũ, nhanh chóng đánh tới mấy người Vương Trần. Ở dưới loại ưu thế tuyệt đối này, Chu Nguyên cũng không cần thi triển bất luận thủ đoạn gì, chỉ cần đường đường chính chính nghiền áp là được.
Cảm thụ được sự bàng bạc của dòng nước lũ bằng thần hồn kia, da đầu của Vương Trần cũng khẽ run lên, hắn vội vàng chỉ huy đội ngũ, thúc dục sức mạnh của thần hồn nghênh chiến.
Ầm ầm!
Hai dòng nước lũ bằng thần hồn đụng vào cùng một chỗ, có tiếng sấm nổ vang.
Mà sau khi tiếng sấm kết thúc, hơn một ngàn thần hồn bên Vương Trần lập tức kêu lên thảm thiết, thần hồn của bọn họ nhanh chóng trở nên hư ảo, cuối cùng gần như tất cả hóa thành một những tia sáng phóng lên trời, đó là bị cơ chế bảo hộ của Thiên Viêm Đỉnh đưa đi ra ngoài.
Sau một lần giao chiến, hơn một ngàn thần hồn bên phía Vương Trần chỉ còn lại có hơn mười thần hồn, hơn nữa chỉ còn là đang đau khổ chèo chống mà thôi, nhìn qua trông đặc biệt thê lương.
Nhìn qua cảnh tượng này, Vương Trần tức đến cắn chặt răng, sắc mặt âm trầm.
- Chu Nguyên, ngươi chớ có đắc ý. Chờ đến khi đội ngũ chủ lực của Hỏa Các ta chạy đến thì đó chính là lúc ngươi phải khóc!
Nghe vậy nhưng thần sắc trên mặt Chu Nguyên vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Trần thật lâu rồi đột nhiên nói:
- Kỳ thật các ngươi không phải đến đây để theo dõi, đúng hay không? Lữ Tiêu cố ý phái mấy ngàn người các ngươi tới chính là muốn cho ta nghĩ Hỏa Các các ngươi sẽ lập tức tìm đến ta để gây phiền toái, đúng hay không?
Nghe Chu Nguyên nói vậy, đồng tử của Vương Trần cũng hơi co lại.
Chu Nguyên híp hai mắt lại, nói tiếp:
- Nói đi! Lữ Tiêu định làm cái gì?
Vương Trần cười lạnh, không nói gì.
Chu Nguyên thoáng trầm mặc một lát rồi chậm rãi nói tiếp:
- Xem ra là Hỏa Các các ngươi định liên hợp Sơn Các, đi tiêu diệt toàn bộ Lâm Các đúng không? Chờ sau khi Lâm Các bị tiêu diệt thì sẽ đến phiên Phong Các chúng ta , đúng hay không?
Nghe được suy đoán của Chu Nguyên, trong lòng Vương Trần lập tức chấn động, sắc mặt lập tức thay đổi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Chu Nguyên cũng đã minh bạch, suy đoán của bản thân lại thực sự chính xác. Lúc này, sắc mặt của hắn không khỏi trầm xuống, hắn không nghĩ tới Lữ Tiêu lại cẩn thận như vậy. Mặc dù là đối mặt với một Phong Các có thực lực chỉnh thể yếu hơn hắn Hỏa Các, Lữ Tiêu cũng không có trực tiếp đến công kích, ngược lại là ý định liên thủ Sơn Các, đối phó Lâm Các trước.
Mà chỉ cần Lâm Các bị tiêu diệt, Hỏa Các cùng Sơn Các lại liên thủ, như vậy ở dưới ưu thế tuyệt đối, cho dù Chu Nguyên có bản lĩnh bằng trời cũng khó có thể lật bàn.
Thật không ngờ sau mấy lần chịu thiệt, thằng này lại trở nên cẩn thận như vậy, quả thực là như gà hóa cáo rồi.
Hắn cố ý phái Vương Trần đến nhìn chằm chằm vào bọn họ, chỉ sợ sẽ định dùng trò này để kéo dài thời gian, dù sao mặc kệ là bất kỳ ai, sau khi bị nhìn thẳng thì đều sẽ cho rằng đội ngũ chủ lực của Hỏa Các sắp chạy đến, nhưng ai có thể nghĩ đến Lữ Tiêu lại không đi theo suy nghĩ thông thường, dĩ nhiên là buông tha cho việc tấn công Phong Các và chuyển hướng về phía Lâm Các
Ở một bên, vào lúc này, sắc mặt của hai người Y Thu Thủy, Diệp Băng Lăng cũng trở nên ngưng trọng, các nàng rất rõ ràng, nếu như Lâm Các bị tiêu diệt, như vậy với thực lực của Phong Các bọn họ thì căn bản không ngăn được liên minh của Hỏa Các và Sơn Các.
Thấy Chu Nguyên đã nhận ra, Vương Trần cũng không dấu diếm nữa, hắn mỉa mai cười nói:
- Chu Nguyên, ngươi quá coi thường Lữ Tiêu Các chủ rồi, chờ Hỏa Các cùng Sơn Các chúng ta giải quyết xong Lâm Các thì các ngươi phải thua không thể nghi ngờ!
Lúc này, sắc mặt của Chu Nguyên vẫn cực kỳ bình tĩnh, trong lòng bàn tay của hắn có Hồn Viêm vô hình ngưng tụ. Hắn cong ngón tay rồi búng ra, Hồn Viêm bắn ra, nhanh chóng bao phủ hơn mười thần hồn còn lại kể cả Vương Trần vào.
Hồn Viêm thiêu đốt, thần hồn của mấy người Vương Trần nhanh chóng trở nên mờ đi.
- Chu Nguyên, Phong Các các ngươi nhất định phải thua!
Vương Trần gào thét, sau một khắc, thần hồn của bọn họ cũng hóa thành một tia sáng phóng lên trời, biến mất ở trong hư không.
Thần sắc trên mặt Chu Nguyên vẫn khá lạnh nhạt, giống như là không hề để ý đến câu nói của Vương Trần vậy. Hắn đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy lúc này mấy ngàn người của Phong Các đều nhìn chằm chằm vào hắn, cùng đợi mệnh lệnh của hắn, mà hắn cũng không có bất kỳ do dự, trực tiếp vung tay lên, tiếng quát như sấm.
- Đình chỉ thu thập Thiên Dương Viêm.
- Lập tức gấp rút tiếp viện Lâm Các.
- Diệt Hỏa Sơn hai Các!
Vừa dứt lời, thần hồn của hắn đã dẫn đầu bay vút lên không trung, ở phía sau, thần hồn của mấy ngàn người Phong Các hạo hạo đãng đãng theo sát tới.
Mà lúc này, ở bên ngoài Thiên Viêm Đỉnh đang có vô số ánh mắt nhìn chăm chú động tĩnh trong đỉnh. Khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này thì đều có chút ít kinh ngạc, xem ra Chu Nguyên kia đã biết được kế hoạch thực sự của Hỏa Các rồi. Tất cả mọi người đều tỏ ra mong đợi, bởi vì trận chiến giữa bốn Các tiếp đó không thể nghi ngờ mới là cảnh tượng đặc sắc nhất của Thiên Viêm Tế.