Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 924 - Chương 923: Xích Đồng Tán, Tụ Hỏa Đài

Chưa xác định
Chương 923: Xích Đồng Tán, Tụ Hỏa Đài

Trên đỉnh núi, thần hồn của Chu Nguyên ngồi xếp bằng, sức mạnh của thần hồn lan tỏa ra, nhanh chóng chặn đứng những đóa hoa sen lửa màu vàng từ trên trời rơi xuống kia, sau đó dùng sức mạnh của thần hồn quấn lấy, xoay quanh người của hắn.

Mà lúc này, số hoa sen lửa màu vàng ở quanh người Chu Nguyên đã nhiều đến hai mươi đóa.

Chỉ có điều loại phương thức dùng thần hồn quấn quanh, dẫn dắt này quá mức phiền toái, dựa theo Chu Nguyên đoán chừng, cực hạn của hắn cũng chỉ có thể dẫn dắt khoảng trăm đóa hoa mà thôi, nếu là nhiều hơn nữa thì sẽ luống cuống tay chân, khó có thể chiến đấu.

Nhưng cũng may chính là một nén nhang sau, thần hồn của Y Thu Thủy đã đi tới.

- Chu Nguyên, Xích Đồng Tán làm tốt rồi!

Y Thu Thủy vung cánh tay ngọc lên, một vệt sáng màu đỏ lập tức bay về phía Chu Nguyên.

Thần hồn của Chu Nguyên khẽ chấn động, vệt sáng màu đỏ kia liền lơ lửng ở trước mặt hắn, ánh sáng màu đỏ ở xung quanh tán đi hiện ra một cái ô màu đỏ đậm, mặt ô bóng loáng như kính, rõ ràng là được làm từ gỗ, nhưng lại tựa như là đồng đỏ.

- Cái này chính là Xích Đồng Tán hay sao?

Chu Nguyên hơi cảm thấy hiếu kỳ, thần hồn nhanh chóng quấn quanh ở bên trên Xích Đồng Tán, mở nó ra, lập tức có ánh sáng màu đỏ đậm lan tràn xuống, tạo thành một màn sáng bao phủ thần hồn của hắn. Ngay sau đó, Chu Nguyên cảm thấy nhiệt độ ở quanh người mình nhanh chóng giảm xuống, giống như là bị màn sáng màu đỏ kia che đậy.

Chu Nguyên cầm chặt Xích Đồng Tán, sau đó quay mặt ô về phía hơn hai mươi đoạt đóa hoa sen lửa màu vàng đang lơ lửng ở chung quanh. Những đóa hoa sen lửa kia giống như bị mặt ô hấp dẫn, lập tức vọt vào trong Xích Đồng Tán, hóa thành nhiều hình vẽ hoa sen lửa sáng chói, chậm rãi lưu chuyển ở chỗ biên giới của mặt ô, trông cực kỳ đẹp mắt.

Thấy thế, Chu Nguyên cũng không nhịn được nở nụ cười. Lúc trước, hắn không ngừng dùng sức mạnh của thần hồn dẫn dắt những đóa hoa sen lửa màu vàng này, tuy nói tiêu hao không lớn, nhưng chung quy lại là vẫn làm cho hắn có chút bó tay bó chân, mà hôm nay dựa vào Xích Đồng Tán này, hắn lại có thể nhẹ nhõm thu hoạch những đóa hoa sen lửa kia rồi.

Dựa theo suy đoán của hắn, một cái Xích Đồng Tán này có lẽ là có thể thu nhận trên trăm đóa hoa sen lửa màu vàng.

Khó trách nói Xích Đồng Tán này là một trong những vật thiết yếu nhất cuả Thiên Viêm Tế. Đã có nó, việc thu hoạch Thiên Dương Viêm thật sự là dễ dàng hơn quá nhiều.

- Muốn chế tạo đủ Xích Đồng Tán để phân phối cho tất cả mọi người thì còn cần bao lâu?

Chu Nguyên hỏi.

Chỉ có phân phối đủ Xích Đồng Tán thì bọn họ mới có thể tùy ý đi lại ở trong Thiên Viêm Đỉnh này, dù sao Thiên Dương Viêm ở một chỗ là có hạn, bọn họ muốn thu thập thêm nữa thì nhất định phải không ngừng di chuyển.

Y Thu Thủy nói:

- Hiện tại, chúng ta đã chế tạo được hơn 300 chiếc, muốn phân phối đủ cho tất cả mọi người có lẽ cần thêm khoảng nửa ngày nữa, mặt khác Tụ Hỏa Đài cũng đang được chế tạo rồi.

Chu Nguyên đưa mắt, nhìn theo hướng tay của Y Thu Thủy, chỉ thấy được ở trong sơn cốc phía dưới, có một đài cao màu đỏ khổng lồ đang dần dần thành hình, chất liệu để chế tạo đài cao màu đỏ này là Xích Đồng Thụ cùng với Xích Đồng Thạch ở trong Thiên Viêm Đỉnh.

Đài cao này đúng là Tụ Hỏa Đài.

Chu Nguyên gật gật đầu, nói:

- Mọi người tiếp tục cố gắng hoàn thiện Tụ Hỏa Đài. Đồng thời, phân phối Xích Đồng Tán cho một nhóm người trước để bọn họ đi thu thập Thiên Dương Viêm ở bốn phía.

- Vậy còn Hỏa Các thì sao?

Y Thu Thủy hỏi.

Chu Nguyên nói:

- Trước yên lặng theo dõi kỳ biến đã. Thực lực chỉnh thể của bọn họ mạnh hơn chúng ta quá nhiều, cho nên chúng ta chỉ có thể chờ đợi bọn họ ra tay trước, mới có thể tìm kiếm sơ hở để phản kích.

Thực lực chỉnh thể của Hỏa Các mạnh hơn Phong Các bọn họ quá nhiều, nếu như bọn họ chủ động tấn công trước thì cũng không có ưu thế gì.

Y Thu Thủy khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời, nhanh chóng quay người lướt xuống, tiếp tục đi thúc giục mọi người tăng cao tốc độ chế tác Xích Đồng Tán cùng Tụ Hỏa Đài.

Chu Nguyên thì là ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa, hai mắt nhắm lại. Hiện tại, cục diện nhìn như bình tĩnh, nhưng mà ẩn dưới sự bình tĩnh là mạch nước ngầm đang chảy mạnh.

Trong nửa ngày kế tiếp, trong Thiên Viêm Đỉnh cũng không có bộc phát ra bất luận trận chiến nào. Mà Phong Các bên này, càng ngày càng có nhiều Xích Đồng Tán chế tạo ra, hơn nữa còn đã phân phối đủ cho tất cả mọi người.

- Các chủ, Tụ Hỏa Đài chế tác xong rồi!

Nghe được thanh âm vui mừng này truyền đến, trong mắt cuả Chu Nguyên cũng xuất hiện sự vui vẻ, thân hình khẽ động là đã xuất hiện ở trong sơn cốc, hắn nhìn về phía trước, chỉ thấy được ở chỗ đó có một đài cao khoảng mười trượng, điểm nổi bật chính là quả cầu màu đỏ khổng lồ ở trên đỉnh của đài cao.

- Mọi người nhanh chóng rót Thiên Dương Viêm đã thu thập được vào trong Tụ Hỏa Đài đi.

Chu Nguyên phất phất tay.

Nghe được mệnh lệnh của Chu Nguyên, lập tức có rất nhiều bóng người xuất hiện ở phía dưới đài cao, Xích Đồng Tán trong tay chậm rãi khép lại rồi được đặt lên đài cao, ngay sau đó những hình vẽ hoa sen lửa màu vàng ở phía trên mặt ô chấn động và chảy ra, cuối cùng chui vào trong Tụ Hỏa Đài.

Hừng hực!

Sau khi có khoảng một ngàn đóa Thiên Dương Viêm rót vào, bên trong quả cầu màu đỏ phía trên đỉnh Tụ Hỏa Đài có ngọn lửa màu vàng bốc cháy lên, làm cho cả Tụ Hỏa Đài sáng rực lên, chỉ có điều bởi vì đặc tính ngăn cách nhiệt độ của gỗ Xích Đồng, cho nên mọi người ở xung quanh cũng không cảm thấy khó chịu.

Chu Nguyên cũng tiến lên, rót mấy chục đóa Thiên Dương Viêm trong Xích Đồng Tán của mình vào Tụ Hỏa Đài.

Nhìn qua ngọn lửa càng ngày càng đậm hơn ở trong quả cầu màu đỏ phía trên đỉnh Tụ Hỏa Đài, không chỉ có Chu Nguyên mà mấy ngàn thành viên khác của Phong Các cũng tỏ vẻ vui mừng, bởi vì ngọn lửa này cháy càng to thì về sau số Thiên Dương Viêm mà bọn họ có thể phân đến tay cũng nhiều hơn.

- Ân?

Chỉ có điều, vào lúc này, Chu Nguyên chợt ngẩng đầu, nhìn qua phía xa xa, bàn tay vung lên:

- Tất cả mọi người chú ý, đề phòng!

Nghe Chu Nguyên nói vậy, tất cả thành viên của Phong Các lập tức cảnh giác lên, kết thành trận thế.

Ngay sau đó, có tầm khoảng một nghìn thần hồn gào thét lao tới, đó là đội ngũ của Hỏa Các.

Mà ở phía trước nhất có một bóng người coi như là khá quen thuộc, đúng là Phó Các chủ của Hỏa Các, Vương Trần.

Thần hồn của Chu Nguyên chậm rãi bay lên không, ánh mắt lãnh đạm nhìn qua Vương Trần kia, mở miệng nói:

- Chẳng lẽ Hỏa Các cho rằng dựa vào khoảng nghìn người các ngươi là có thể ăn được Phong Các ta hay sao?

Vương Trần dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, nói:

- Chu Nguyên Các chủ suy nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ là phụng lệnh của Lữ Tiêu Các chủ đến đây truyền lời thôi. Các chủ của chúng ta nhân từ, nguyện ý cho Phong Các thêm một cơ hội nữa. Nếu như trong lần Thiên Viêm Tế này, Phong Các có thể nộp một trăm nghìn đóa hoa sen lửa cho chúng ta thì Hỏa Các ta có thể lưu một phần thể diện cho Phong Các.

Nghe được lời nói cuồng vọng, khoác lác như thế của Vương Trần, mọi người trong Phong Các đều tỏ ra phẫn nộ, nếu như nộp cho Hỏa Các một trăm nghìn đóa hoa sen lửa thì bọn họ còn cái gì nữa đâu. Khẩu vị của Hỏa Các này cũng không khỏi quá lớn rồi, đây là ý định coi Phong Các làm cu li thu hoạch Thiên Dương Viêm không công cho Hỏa Các bọn họ hay sao?

Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào Vương Trần, hắn không tức giận, ngược lại là cười cười:

- Hay là Vương Trần Phó Các chủ dẫn người tiến lại gần đây, hai bên chúng ta thương lượng một chút?

Nghe Chu Nguyên nói vậy, Vương Trần cười lạnh:

- Chu Nguyên Các chủ, ngươi đừng nghĩ sẽ lừa ta như trẻ con vậy, đây là thông điệp cuối cùng của Lữ Tiêu Các chủ rồi, nếu Phong Các còn không chấp nhận thì lần sau đến chỉ sợ cũng không phải là một nhúm người như này rồi.

Vương Trần đương nhiên sẽ không thật sự ngu xuẩn cho rằng Chu Nguyên sẽ đồng ý thương lượng với mình, cho nên sao chịu tiến đến được. Bằng vào đội ngũ này một ngàn người của hắn thì làm sao có thể sẽ là đối thủ của Phong Các được. Khoảng cách hiện nay là an toàn nhất, có thể tiến mà cũng có thể nhanh chóng thối lui.

Chu Nguyên lắc đầu, ánh mắt tỏ ra khinh miệt.

Thấy thế, sắc mặt của Vương Trần có chút âm trầm, chỉ có điều cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, bởi vì hắn biết rõ đây là Chu Nguyên cố ý chọc giận mình, chỉ cần hắn thật sự dám tới gần, Chu Nguyên chắc chắn sẽ trực tiếp làm thịt đội ngũ này của bọn họ, làm yếu bớt sức mạnh của Hỏa Các.

Nhìn thấy Vương Trần này không mắc mưu, Chu Nguyên cũng lắc đầu rồi chẳng muốn lại để ý tới kẻ này nữa. Hắn nhìn về phía thành viên của Phong Các, hạ lệnh:

- Mọi người hãy nắm chặt thời gian để thu thập Thiên Dương Viêm.

Hắn biết rõ mục đích mà mấy người Vương Trần được phái đến đây hẳn là do Lữ Tiêu muốn giám sát bọn họ. Hắn vốn dĩ là còn tưởng rằng Lữ Tiêu sẽ không chịu nổi mà chạy đến tìm phiền phức ngay, nhưng hiện tại xem ra, Lữ Tiêu này thật đúng là bảo trì bình thản, chắc hẳn khi chưa có chế tạo đủ Xích Đồng Tán để phân phối cho tất cả mọi người, Hỏa Các sẽ không chủ động đến công, miễn cho bọn họ thừa dịp cắn ngược một miếng.

Chỉ có điều, Chu Nguyên cũng không e ngại, hắn đã chuẩn bị hết cho mọi trường hợp rồi, hiện tại chính là binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, đến tột cùng cuối cùng ai có thể trở thành người thắng lớn nhất, chung quy còn phải đấu một trận mới biết được.

- Rõ.

Nghe được mệnh lệnh của Chu Nguyên, các thành viên khác của Phong Các lập tức đồng thanh trả lời, bọn họ lưu lại một ngàn người nhìn chằm chằm vào mấy người Vương Trần ở xa xa, những người còn lại thì là nhanh chóng phân tán, thu thập Thiên Dương Viêm.

Tuy nói trên bầu trời còn không ngừng có đóa hoa sen lửa màu vàng rơi xuống, nhưng ở dưới sự càn quét của mấy ngàn người, rất nhanh là Thiên Dương Viêm bên trong ngọn núi lớn này đã bị cướp sạch không còn, mà ngọn lửa màu vàng bên trong quả cầu màu đỏ phía trên đỉnh Tụ Hỏa Đài càng ngày càng sáng ngời.

Sau khi thu thấp hết Thiên Dương Viêm ở nơi này, Chu Nguyên căn bản không để ý tới mấy người Vương Trần ở xa xa, hắn lập tức vung tay lên, mang người của Phong Các di chuyển trận địa, tiếp tục thu thập Thiên Dương Viêm.

Vì vậy, mấy ngàn người cầm Xích Đồng Tán trong tay, bay vút qua không trung, ngay cả Tụ Hỏa Đài kia cũng được rất nhiều thần hồn khiêng lên, bay theo.

Nhìn thấy người của Phong Các coi mình như không có gì, ánh mắt của Vương Trần càng ngày càng âm trầm, cuối cùng hắn vung tay lên, trên mặt nở một nụ cười lạnh quỷ dị:

- Đi theo bọn họ cho ta! Phải nhớ liên tục hồi báo vị trí cho Các chủ.

- Cứ để cho bọn họ thu thập Thiên Dương Viêm đi, càng nhiều càng tốt. Bởi vì tất cả cuối cùng rồi cũng sẽ thuộc về Hỏa Các chúng ta mà thôi.

- Đợi đến khi kế hoạch của Các chủ thành công thì tự nhiên là lúc Chu Nguyên kia phải khóc rồi!

Bình Luận (0)
Comment