Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 931 - Chương 930: Hồn Đăng Thuật

Chưa xác định
Chương 930: Hồn Đăng Thuật

Uỳnh! Uỳnh!

Phía trên không trung đại quân của Hỏa Các, sức mạnh của thần hồn cuồng bạo gào thét, trong toàn bộ trời đất tựa như là đều có sóng âm bén nhọn quanh quẩn, âm thanh cực kỳ chói tai, thần hồn phổ thông mà bị ảnh hướng đến thì tất nhiên sẽ bị xé nát.

Hơn mười nghìn người của Hỏa Các đồng thời thúc dục Nhiên Hồn văn khiến cho sức mạnh của thần hồn bạo phát ra hiển nhiên là đạt đến một cấp độ cực kỳ khủng bố.

Cảm nhận được uy thế khủng bố từ đội ngũ phía sau, trong mắt của Chu Luyện cũng xuất hiện sự sợ hãi, coi như là hắn mà muốn điều khiển một lượng sức mạnh của thần hồn khủng bố như vậy thì cũng cần phải cực kỳ cẩn thận, bởi vì chỉ cần hơi có chút vô ý thì e rằng cũng sẽ bị cắn trả mà tử vong.

Nhưng may mắn thay, ở chỗ này là trong Thiên Viêm Đỉnh, có được cơ chế bảo hộ thần hồn cực kỳ tinh vi, bằng không thì nếu như đổi lại là ở bên ngoài, hắn tất nhiên là không dám đi điều khiển một lượng sức mạnh của thần hồn khủng bố như vậy.

Bởi vì chuyện này cũng không khác gì việc muốn tự sát cả.

Hô.

Chu Luyện hít sâu một hơi rồi nhanh chóng tập trung tinh thần, ngưng tụ sức mạnh của thần hồn khủng bố này, vô số tiếng rít truyền vào trong thần hồn của hắn, làm cho khuôn mặt của hắn trở nên vặn vẹo, từ trong mắt và mũi tựa hồ có máu tươi chảy ra.

Đương nhiên bởi vì lúc này, hắn chỉ đang ở trong trạng thái thần hồn cho nên cũng không có máu tươi thật sự, nhưng đó cũng là biểu hiện cho việc thần hồn đã bị kích thích kịch liệt.

A! A!

Chu Luyện ngửa mặt lên trời gầm thét, dốc sức liều mạng khống chế cái loại sức mạnh của thần hồn khủng bố này, sau đó cố gắng dẫn dắt chúng, cái loại cảm giác này giống như là đang dẫn dắt một con Viễn Cổ hung thú chỉ biết hủy diệt.

Chỉ có điều cũng may là cảnh giới của thần hồn Chu Luyện hoàn toàn chính xác là không kém. ở dưới sự dẫn dắt của hắn, sức mạnh của thần hồn khủng bố kia nhanh chóng ngưng tụ rồi theo thời gian dần trôi qua tạo thành một ngọn núi cao ở trên không trung, ngọn núi này cao ước chừng mười nghìn trượng, che khuất bầu trời, tản ra uy thế như muốn hủy diệt vạn vật.

Đòn tấn công bằng thần hồn không có rực rỡ tươi đẹp, sáng chói như bằng nguyên khí vậy nhưng xét về trình độ nguy hiểm thì chỉ có hơn chứ không có kém, chỉ cần hơi không cẩn thận là thần hồn sẽ lập tức tiêu tán, chết đến không thể chết hơn.

Nhìn qua ngọn núi cao bằng thần hồn ở trên không trung, bất luận người nào ở chỗ này cũng không nhịn được mà tỏ ra sợ hãi.

Đòn tấn công do Hỏa Các dốc hết toàn lực đánh ra làm sao có thể dễ đối phó cho được?

- Lữ Tiêu cùng Chu Luyện này quả thực là điên rồi!

Nhìn qua cảnh tượng này, Mộc Liễu không nhịn được cảm thán.

Bọn họ làm sao có thể không nhìn ra được sự khủng bố của đòn tấn công này, loại trình độ này đã không phải là thứ mà Hỏa Các có thể thi triển được, cho nên bọn họ tất nhiên là sử dụng một loại thủ đoạn liều mạng nào đó, mà loại thủ đoạn này phần lớn đều sẽ để lại một vài di chứng.

Hiển nhiên là vì có thể chiến thắng Phong Các, Hỏa Các đã không từ thủ đoạn rồi.

Mộc Thanh Yên cũng cắn chặt hàm răng vào cặp môi đỏ mọng rồi cười khổ một tiếng, không còn lời nào để nói.

Nếu như Phong Các thua ở dưới sự điên cuồng này của đối phương thì nàng thật sự là không thể trách Chu Nguyên được rồi.

- Chu Nguyên, ta muốm xem lần này ngươi còn có thể ngăn cản thế nào?

Lúc này, khuôn mặt của Chu Luyện cực kỳ dữ tợn, hắn gào thét như sấm. Sau một khắc, ngọn núi cao bằng thần hồn kia nhanh chóng rơi xuống, bóng mờ bao phủ, mang đến uy thế hủy diệt vạn vật.

Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn qua ngọn núi cao bằng thần hồn kia, khuôn mặt cũng tỏ ra ngưng trọng. Đối mặt với đòn tấn công khủng bố này, hắn có cảm giác ngay cả thần hồn cấp độ Hóa Cảnh sơ kỳ đều chưa chắc đã đỡ được.

Hắn hơi cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở chỗ cái đèn lồng hư ảo vừa xuất hiện trước mắt, ở trong cái đèn lồng này giống như là có thêm một ngọn lửa nhỏ bé.

Hồn Đăng Thuật.

Chu Nguyên cười cười. Rồi hắn không hề có chút do dự, tâm niệm khẽ động, con trăn lớn được tạo thành từ những cây châm dài bằng thần hồn đang xoay quanh trên bầu trời, gào thét lao xuống, chui thẳng vào trong cái đèn lồng hư ảo này.

Rầm rầm!

Ngay sau khi con trăn lớn được tạo thành từ những cây châm dài bằng thần hồn kia chui vào bên trong thì chiếc đèn lồng kia lập tức chấn động kịch liệt, giống như sắp sửa bị nứt vỡ vậy.

Dù sao sức mạnh của thần hồn vừa truyền vào là quá mạnh mẽ.

Mà cái đèn lồng này chỉ là vật do Chu Nguyên dựa vào thần hồn của bản thân biến thành thôi.

Cái loại cảm giác này giống như là rót cả một tấn nước vào trong một cái thùng nước vậy.

Lúc này, Chu Nguyên cũng không dám để yên cho Hồn Đăng vỡ vụn, bởi vậy hắn điên cuồng thúc dục sức mạnh thần hồn của bản thân để giúp Hồn Đăng thêm vững chắc, vì vậy trong đầu của hắn cũng bị chấn động, tựa như là có cả ngàn cây châm đang đâm vào não của mình, mang đến cảm giác đau nhức kịch liệt khó có thể tưởng tượng.

Chu Nguyên gắt gao cắn răng, chịu đựng loại đau nhức kịch liệt này.

Ầm ầm!

Cuối cùng khi Chu Nguyên cảm thấy mình sắp sửa không thể chịu đựng được nữa thì con trăn lớn được tạo thành từ những cây châm dài bằng thần hồn kia rốt cục triệt để chui vào bên trong Hồn Đăng.

Hết thảy quy về yên tĩnh.

Vào lúc này, thần hồn đã đạt tới cấp độ Hóa Cảnh của Chu Nguyên cũng trở nên hư ảo hơn rất nhiều, đó là biểu hiện của việc thần hồn tiêu hao quá lớn. Hắn ngẩng đầu nhìn qua ngọn núi cao bằng thần hồn đang rơi xuống, trong mắt cũng có chiến ý rực cháy lên.

Lần này, Hồn Đăng Thuật mà hắn thi triển đã đạt tới một trình độ cực kỳ khủng khiếp, chỉ sợ ở trong một khỏang thời gian rất dài nữa, hắn cũng không thể siêu việt.

Bởi vì một lần này, không phải một mình hắn đang thi triển, mà là mấy ngàn người của Phong Các hợp sức thi triển!

Uỳnh!

Lúc này, ở trên Hồn Đăng có vết nứt hiển hiện rồi sau nháy mắt, Hồn Đăng nổ tung.

Hừng hực!

Mà vào lúc này, tất cả mọi người đều khiếp sợ vì nhìn thấy sau khi Hồn Đăng nổ tung thì từ trong đó có ngọn lửa bạo phát ra, ngọn lửa kia trong suốt như thủy tinh, nhìn qua thì không có gì nguy hiểm cả, nhưng mà khi nhìn thấy ngọn lửa này, tất cả mọi người lại cảm thấy sợ hãi.

- Đó là ... Hồn Viêm?

Vô số tiếng hét hoảng sợ vang lên.

Bọn họ không phải là chưa từng nhìn thấy Hồn Viêm ... nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Hồn Viêm có quy mô lớn như thế!

Hồn Viêm kia gào thét lao ra, tựa như là một con rồng lửa khổng lồ!

Đừng nói là thần hồn cấp độ Hóa Cảnh sơ kỳ Chu Nguyên cùng Chu Luyện, ngay cả thần hồn cấp độ Hóa Cảnh trung kỳ cũng chưa chắc có thể thi triển Hồn Viêm ở trình độ này được, bởi vì sức mạnh của thần hồn chưa đủ!

Nhưng mà hiện tại, Hồn Viêm khủng bố này lại chân chính xuất hiện ...

Nhìn thấy con rồng lửa này, Chu Luyện chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hắn lẩm bẩm nói:

- Làm sao có thể cơ chứ? Hắn làm sao có thể tập hợp sức mạnh thần hồn của những người khác để hóa thành Hồn Viêm được?

Phải biết rằng Hồn Viêm chính là tiêu chí cho Hóa Cảnh, là thứ mà chỉ khi thần hồn đạt đến cấp độ Hóa Cảnh mới có thể ngưng tụ ra được, bằng không thì cho dù sức mạnh của thần hồn lớn đến mức nào cũng không thể ngưng tụ thành, cũng tỷ như bên phía Hỏa Các bọn họ chẳng hạn, thần hồn của hơn mười nghìn người cộng lại chẳng lẽ không đủ mạnh hay sao? Nhưng Chu Luyện lại không có khả năng dùng những sức mạnh của những thần hồn kia ngưng luyện ra Hồn Viêm được.

Chỉ có điều hiện tại, Chu Nguyên đã làm được.

Hơn nữa, Hồn Viêm ở trình độ này đã vượt xa sự tưởng tượng của Chu Luyện.

Cho nên Chu Luyện mới tỏ ra rung động cùng khó tin như thế.

Hừng hực!

Con rồng lửa do Hồn Viêm biến thành gào thét bay lên, cuối cùng đánh tới ngọn núi cao bằng thần hồn đang rơi xuống kia.

Vào lúc này, trong trời đất, bất luận là trong hay ngoài Thiên Viêm Đỉnh, vô số ánh mắt đều tập trung vào cảnh tượng này ...

Hai bên va chạm cũng không có tạo ra bất kỳ tiếng động nào, bởi vì con rồng lửa kia đã trực tiếp hóa thành biển lửa hừng hực, bao phủ ngọn núi cao bằng thần hồn kia. Mà ở dưới uy lực đáng sợ của Hồn Viêm, ngọn núi cao bằng thần hồn kia nhanh chóng bị thiêu đốt rồi bắt đầu tan ra với một tốc độ kinh người.

Hồn Viêm vốn dĩ là thứ có được lực sát thương thật lớn đối với thần hồn.

Ngọn núi cao bằng thần hồn kia cũng chỉ có thể chịu đựng Hồn Viêm thiêu đốt trong vòng hơn mười giây mà thôi. Sau đó, đã không còn gì nữa, tất cả đều bị đốt thành hư vô.

Vì vậy, trong trời đất chỉ còn có tiếng ngọn lửa đang thiêu đốt mà thôi.

Vào lúc này, thần sắc trên mặt Chu Luyện đã cứng lại, giống như khóc cũng giống như cười, vẻ mặt hoảng sợ, thậm chí ngay cả Lữ Tiêu đều nắm chặt tay, thân thể run rẩy, trên mặt ngoại trừ thần sắc phẫn nộ còn có khiếp sợ.

Hắn không thể tin được, khi mình đã chuẩn bị chu toàn như thế vậy mà vẫn như trước là bị thất bại.

Chu Nguyên này rõ ràng chỉ là Thần Phủ Cảnh trung kỳ mà thôi, vì cái gì mà luôn có thể tạo thành phiền toái lớn cho hắn như vậy?

Ở xa xa, Mộc Liễu, Mộc Thanh Yên cũng tỏ ra rung động, coi như là Mộc Liễu đều không nghĩ tới kết quả này.

- Thằng này ...

Mộc Liễu chậc chậc lưỡi, ánh mắt trở nên ngưng trọng, nói:

- Ta làm sao lại có cảm giác rằng hắn thật sự là có thể đánh bại Lữ Tiêu, đoạt được vị trí Tổng Các chủ của bốn Các vậy nhỉ?

Mặc dù Thiên Viêm Tế chỉ là chiến đấu trên phương diện thần hồn, hơn nữa còn là quần chiến, nhưng Chu Nguyên nhiều lần làm được những chuyện không thể tưởng tượng nổi, điều này thật sự là làm cho người khác không dám xem thường.

Mộc Thanh Yên hiếm khi không có tranh cãi với Mộc Liễu, cái miệng nhỏ nhắn của nàng khẽ mấp máy rồi cười khổ nói:

- Nói không chừng ... Thật đúng là có khả năng này đấy.

Bởi vì cảnh tượng ở trước mắt này, quả thực quá mức rung động lòng người.

Vào lúc này, Chu Nguyên cũng hít một hơi thật sâu, ánh mắt của hắn vẫn lạnh lùng như đao gió, nhìn chằm chằm vào Lữ Tiêu. Ánh mắt của hai người đối chọi, ý lạnh làm cho nhiệt độ trong trời đất tựa hồ cũng hạ thấp xuống.

- Xem ra lần này vẫn là Phong Các ta giành chiến thắng.

Giọng nói bình tĩnh của Chu Nguyên vang lên, sau đó hắn vung tay áo lên, Hồn Viêm còn sót lại trên bầu trời lập tức hóa thành biển lửa, bao phủ đội ngũ của Hỏa Các.

Dưới sự thiêu đốt của Hồn Viêm, chỉ thấy được từng thần hồn bên phía Hỏa Các nhanh chóng hóa thành ánh lửa phóng lên trời.

Chu Luyện mất hồn mất vía, tùy ý để cho Hồn Viêm thiêu đốt phía trên thần hồn của hắn, cuối cùng hắn hóa thành ánh lửa biến mất.

Lữ Tiêu cũng không có phản kháng, bởi vì đến một bước này, kết cục đã định.

Lần Thiên Viêm Tế này, Hỏa Các bọn họ thất bại thảm hại.

Hắn chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, Hồn Viêm phản chiếu trong mắt hắn, cuối cùng có giọng nói lạnh nhạt vang lên:

- Chu Nguyên, tháng sau, khi cuộc thi đấu tranh giành vị trí Tổng Các chủ diễn ra, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Ở chỗ sâu trong ánh mắt của hắn có lửa giận hừng hực bùng cháy.

Hồn Viêm bốc lên, thần hồn của Lữ Tiêu cũng hóa thành ánh lửa phóng lên trời.

Vào lúc này, hơn mười nghìn thần hồn của Hỏa Các đều đã tiêu tán.

Trong Thiên Viêm Tế này, kết quả cuối cùng của trận chiến đấu giữa Phong Các cùng Hỏa Các thực sự là ngoài dự kiến của vô số người.

Cho nên, vào lúc này, cả trong hay ngoài Thiên Viêm Đỉnh đều yên tĩnh im ắng.

Bình Luận (0)
Comment