Ở bên trong Thiên Viêm Đỉnh, khi tất cả thành viên của Sơn Các đều hóa thành ánh lửa và biến mất, người của Phong Các và Lâm Các đều bộc phát ra tiếng hoan hô kích động, đinh tai nhức óc.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp kia của Mộc Thanh Yên cũng hiện lên nụ cười vui mừng. Từ đầu, ngay cả nàng đều không thể đoán trước được kết quả hiện tại, dù sao ai có thể nghĩ đến, đội ngũ mạnh nhất trong bốn các là Hỏa Các cuối cùng vậy mà lại bị Phong Các đánh bại.
Mộc Liễu có chút dương dương đắc ý cười nói:
- Như thế nào đây? Lần hợp tác này của ta còn có tính là thất bại nữa hay không?
Nghe được sự đắc ý của Mộc Liễu, cái miệng nhỏ nhắn của Mộc Thanh Yên khẽ mấp máy, ngược lại là không có phủ nhận:
- Chu Nguyên này thật sự là luôn khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Chỉ có điều chợt đôi mắt của nàng khẽ chớp lên, sau đó nàng đến gần Mộc Liễu thấp giọng nói:
- Hôm nay Hỏa Các, Sơn Các đều đã bị thanh trừ, chúng ta có lẽ cũng nên cẩn thận một chút.
Dựa theo điều kiện hợp tác lúc trước Chu Nguyên cùng Mộc Liễu, nếu như bọn họ có thể đánh bại Hỏa Các, Sơn Các vậy thì hai Các sẽ chia đều Thiên Dương Viêm. Lúc trước Mộc Thanh Yên chưa bao giờ nghĩ tới bọn họ có thể thành công, cho nên cũng không có nghĩ sâu, nhưng hôm nay trái cây của sự thắng lợi đã thật sự rõ ràng bày ở trước mắt, chuyện này làm cho Mộc Thanh Yên thanh tỉnh lại.
Phải biết rằng mỗi lần Thiên Viêm Tế diễn ra, nếu như dựa theo số lượng hoa sen lửa để tính toán thì tổng số Thiên Dương Viêm sinh ra sẽ khoảng hơn 1 triệu đóa.
Đây là một cái số lượng cực kỳ khủng bố.
Đối mặt với loại chiến lợi phẩm cấp bậc này, bất kỳ ai đều sẽ sinh lòng tham lam cùng ham muốn chiếm giữ, cho nên Mộc Thanh Yên cũng không dám khẳng định Chu Nguyên sẽ dựa theo ước định lúc trước để chia đều, bởi vì điều này đại biểu cho việc Phong Các tối thiểu cũng sẽ tổn thất mấy trăm ngàn đóa hoa sen lửa do Thiên Dương Viêm biến thành.
Nhiều Thiên Dương Viêm như vậy nếu như có thể chiếm cả thì tất nhiên thực lực của Phong Các sẽ tăng lên không chỉ một bậc.
Tiền tài động lòng người, huống chi là Thiên Dương Viêm còn hấp dẫn hơn cả tiền tài bình thường, đây là thứ mà chỉ cường giả Thiên Dương Cảnh mới có thể ngưng luyện ra, hơn nữa số lượng cùng chất lượng đều không có tinh thuần được như những Thiên Dương Viêm trong Thiên Dương Đỉnh này tới.
Hơn nữa, dựa vào thủ đoạn mà lúc trước Chu Nguyên đã biểu hiện ra thì ở dưới sự khống chế của hắn, thực lực chỉnh thể trên phương diện thần hồn của Phong Các chỉ sợ đã mạnh hơn Lâm Các bọn họ quá nhiều, cho nên bọn họ cũng có được năng lực để không tuân thủ ước định.
Nghe Mộc Thanh Yên nói vậy, Mộc Liễu thì là cười cười, cũng không có vẻ để ý, hắn nói:
- Nếu như là Lữ Tiêu thì ta đây có thể sẽ âm thầm đề phòng, chỉ có điều đổi lại là Chu Nguyên thì ta lại cảm thấy không cần cẩn thận như vậy.
Mộc Thanh Yên không nói gì thêm, chỉ là đôi mắt dễ thương khẽ chớp động, hiển nhiên là mang theo sự cảnh giác.
Mà lúc này, Chu Nguyên cũng mang theo Diệp Băng Lăng, Y Thu Thủy đi tới. Nhìn về phía Mộc Liễu, Chu Nguyên mỉm cười, vươn tay ra, nói:
- Xem ra lần đầu tiên hợp tác của chúng ta có kết quả cũng không tệ lắm.
Mộc Liễu cũng đưa tay, nắm chặt lấy bàn tay của Chu Nguyên, vui mừng hỏi:
- Bây giờ là lúc hưởng thụ thành quả chiến đấu rồi, Chu huynh còn ý định bảo trì ước định lúc trước hay sao? Dù sao lúc này đây là Phong Các xuất lực nhiều hơn, cho nên nếu Chu huynh muốn lấy thêm một vài phần nữa thì chúng ta cũng có thể hiểu được.
Chu Nguyên khoát tay áo, nói:
- Lúc trước nói như thế nào thì hiện tại cứ chia như vậy thôi. Nếu như không có Lâm Các ngăn chặn Sơn Các thì Phong Các chúng ta cũng chưa chắc đã có thể làm thịt được Hỏa Các.
Mộc Liễu liếc nhìn hắn, trên khuôn mặt tuấn lãng của Chu Nguyên xuất hiện nụ cười ôn hòa, thần sắc này hoàn toàn không giống với sự lăng lệ, ác liệt, tàn nhẫn khi quyết đấu cùng Hỏa Các lúc trước.
Mà từ trong ánh mắt cảu Chu Nguyên, Mộc Liễu cũng có thể biết được hắn thực sự không phải là đang nói lời khách sáo.
Chu Nguyên thật sự là nghĩ như vậy.
Vì vậy Mộc Liễu cũng nở một nụ cười tươi và nói:
- Chu huynh quả nhiên là rộng rãi. Đã như vậy, ta không thể bỏ qua người bạn như Chu huynh rồi.
- Khi Mộc huynh đáp ứng hợp tác cùng ta thì chúng ta cũng đã là bạn rồi.
Chu Nguyên cười cười, cũng không có nhiều lời về vấn đề này, mà chỉ nói:
- Chúng ta nắm chặt thời gian thu thập Thiên Dương Viêm thôi. Lấy chỗ này làm đường ranh giới, hai phe tất cả một nửa, Mộc huynh nghĩ như thế nào?
Mộc Liễu tự nhiên không có dị nghị gì.
Thấy thế, Chu Nguyên cũng lập tức quay người, mang theo đội ngũ của Phong Các rời đi, thu thập Thiên Dương Viêm ở ven đường.
Nhìn thấy đội ngũ cuả Phong Các đã đi xa, Mộc Liễu quay đầu đắc ý nói với Mộc Thanh Yên đang nhíu mày:
- Muội thấy thế nào? Ta đã nói rồi mà!
- Đúng .. đúng rồi, là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Mộc Thanh Yên trợn mắt trắng không còn chút máu. Chỉ có điều đối với loại khí độ này của Chu Nguyên, trong nội tâm của nàng thật sự là có chút kinh ngạc, khó trách ngay cả người xưa nay tự ngạo đến mức gần như quái gở là Mộc Liễu cũng sẽ lựa chọn liều mình để hợp tác cùng hắn khi chỉ mới gặp mặt có 1,2 lần.
- Chúng ta cũng bắt đầu thu thập thôi. Mặt khác, cho dù Chu Nguyên rộng lượng không so đo cái gì, nhưng ta cũng không phải là người ưa thích chiếm tiện nghi, chờ cuối cùng, sau khi thu thập hết Thiên Dương Viêm, ta quyết định, chúng ta sẽ lấy một trăm nghìn đóa hoa sen lửa ra, đưa cho Phong Các. Mọi người có phản đối không?
Mộc Liễu nói ra.
Nghe Mộc Liễu nói vậy, Mộc Thanh Yên ngược lại là khẽ gật đầu. Nếu như là trong dĩ vãng thì một trăm nghìn đóa hoa sen lửa đã gần như là tất cả thu hoạch của bọn họ rồi, nhưng lần này thì khác, sau khi loại bỏ Hỏa Các, Sơn Các, thu hoạch của bọn họ sẽ vượt xa trong dĩ vãng, một trăm nghìn đóa hoa sen lửa hẳn là lấy ra được.
Vì vậy, nàng cũng không nói thêm lời, chỉ quay người, vung tay lên, dẫn thành viên của Lâm Các đi thu thập Thiên Dương Viêm.
Tiếp đó, trong Thiên Dương Đỉnh khá bình thản, thành viên của Phong Các cùng Lâm Các không ngừng càn quét, thu thập Thiên Dương Viêm, bất luận là trong khe núi hay là trên đỉnh núi cao, tất cả Thiên Dương Viêm đều bị lấy đi, có thể nói là đào sâu ba thước đất, không còn có một ngọn cỏ nào cả.
Cứ như thế ước chừng khoảng nửa ngày sau.
Đội ngũ của hai Các lại lần nữa tập trung tại trung ương Thiên Viêm Đỉnh.
Vào lúc này, trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều lộ rõ sự hưng phấn cùng kích động, bởi vì ở phía sau bọn họ, ở trong hai quả cầu màu đỏ có ngọn lửa màu vàng cháy rừng rực, bàng bạc mà hùng hồn.
- Thu hoạch của mọi người như thế nào?
Mộc Liễu cười hỏi.
- Bảy trăm ngàn đóa Thiên Dương Viêm.
Nghe vậy, trong mắt cuả Chu Nguyên cũng có không che dấu được sự phấn khởi. Bọn họ thu hoạch được lượng Thiên Dương Viêm lớn như thế, cuối cùng phần phân đến trong tay hắn tất nhiên cũng sẽ không phải là số lượng nhỏ. Trong tháng tiếp theo, hắn thậm chí có thể bế quan, nói không chừng trước khi cuộc thi đấu tranh giành vị trí Tổng Các chủ diễn ra, hắn có thể đột phá đến Thần Phủ Cảnh hậu kỳ.
- Chúng ta bên này là 650 nghìn đóa.
Mộc Liễu cũng chép miệng chậc lưỡi, sắc mặt sợ hãi, thán phục. Trong dĩ vãng, ở bên trên Thiên Viêm Tế, cho dù là một lần tối đa thì Lâm Các bọn họ cũng chỉ mới thu hoạch được khoảng hơn hai trăm ngàn đóa, lúc này đây thu hoạch đã vượt quá tưởng tượng của bọn họ.
- À! Đúng rồi! Chu huynh …
Mộc Liễu quay sang, gật đầu ra hiệu với Mộc Thanh Yên ở một bên, người sau cũng khẽ gật đầu rồi vận chuyển sức mạnh của thần hồn, lấy một ngọn lửa lớn ra từ trong Tụ Hỏa Đài của Lâm Các bọn họ.
- Ngọn lửa này tương ứng với một trăm nghìn đóa Thiên Dương Viêm. Chu huynh đừng vội cự tuyệt. Trong lần Thiên Viêm Tế này, hai Các chúng ta có thể chiến thắng, Chu huynh chính là nguyên nhân chủ yếu, từ trước đến nay, ta luôn tuân thủ quy tắc làm được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
- Nếu như Chu huynh không thu lại vậy thì chính là xem thường ta. Về sau, chúng ta sẽ không hợp tác nữa.
Chu Nguyên còn chưa kịp nói lời cự tuyệt thì những lời vừa rồi của Mộc Liễu đã khiến cho hắn khó có thể mở miệng từ chối. Nhìn thấy thần sắc nghiêm túc trên mặt người sau, Chu Nguyên chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, hắn cũng không có sĩ diện từ chối nữa, chỉ là gật gật đầu, sau đó nhận lấy ngọn lửa kia, truyền vào trong Tụ Hỏa Đài của Phong Các bọn họ.
- Hợp tác vui sướng.
Sau khi Thiên Dương Viêm bị thu thập, phân phối triệt để, Chu Nguyên biết rõ lần Thiên Viêm Tế này cũng đã đến khâu cuối cùng, hắn cười nói với Mộc Liễu.
- Hợp tác vui sướng.
Mộc Liễu cũng nở nụ cười sáng lạn.
Lúc này, bầu trời phía trên Thiên Viêm Đỉnh đột nhiên tối sầm lại, chỉ thấy được một cột sáng khổng lồ phóng xuống, nhanh chóng bao phủ thành viên của hai Các rồi cuốn tất cả bay ra.
Lúc này, ở bên ngoài Đại Viêm Sơn.
Khi thần hồn chui vào trong thân thể thì chỉ trong một cái chớp mắt, Chu Nguyên đã mở mắt ra, sau khi cảm thụ được thân thể hùng mạnh của mình, hắn lặng lẽ thở ra một hơi dài, lần này xem như là lần đầu tiên hắn để cho thần hồn ly khai thân thể lâu như vậy.
Mà hiển nhiên, mặc dù hôm nay thần hồn đã bước vào Hóa Cảnh, nhưng vẫn là chỉ khi ở trong thân thể, thần hồn mới có thể triệt để an ổn, phiêu đãng ở bên ngoài, hắn luôn khó có thể an tâm.
Ở bên cạnh hắn, thần hồn của Diệp Băng Lăng, Y Thu Thủy cùng thành viên của Phong Các cũng đã trở về vị trí cũ, biểu hiện của bọn họ kém hơn Chu Nguyên rất nhiều, nguyên một đám co quắp xuống, tay chân run rẩy.
Chu Nguyên cười cười, sau đó ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía trước mặt của bọn họ, ở chỗ đó, Tụ Hỏa Đài màu đỏ lẳng lặng đứng sừng sững, Thiên Dương Viêm hừng hực thiêu đốt ở bên trong quả cầu màu đỏ trên đỉnh Tụ Hỏa Đài làm cho ánh mắt của mọi người xung quanh trở nên tham lam.
Đối mặt với Thiên Dương Viêm tinh thuần mà bàng bạc như thế, coi như là cường giả Thiên Dương Cảnh đều sẽ động tâm.
- Lần Thiên Viêm Tế này, Phong Các đến tay tổng cộng tám trăm ngàn đóa Thiên Dương Viêm, dựa theo quy tắc, Các chủ có thể được chia 30% trong đó, nói cách khác ta có thể lấy được 240 nghìn đóa Thiên Dương Viêm
Chu Nguyên tính toán sơ qua một chút rồi ánh mắt lập tức sáng lên, 240 nghìn đóa Thiên Dương Viêm chắc hẳn là đã đủ để hắn đột phá đến Thần Phủ Cảnh hậu kỳ rồi chứ?
Chu Nguyên duỗi cái lưng mệt mỏi và thở ra một hơi dài như trút được gánh nặng.
Hắn biết rõ, một tháng tiếp theo này, mình nên bế quan.
Bởi vì trong nội tâm của hắn hiểu rất rõ ràng, tất cả thành công có được lúc trước đều chẳng qua là tranh thủ tư cách cho cuộc thi đấu tranh giành vị trí Tổng Các chủ mà thôi. Hôm nay tư cách là đã có, nhưng nếu như cuối cùng hắn thua, vậy thì mọi thành công có đượclúc trước kia cũng sẽ như là một tòa thành bằng cát trên bãi biển, chỉ cần một con sóng là có thể phá hủy đến không còn.
Cho nên vì thế, hắn phải chuẩn bị cho thật tốt.