Kết quả cuối cùng đầy bất ngờ của Thiên Viêm tế đã khiến cho dư luận Thiên Uyên Động Thiên không khỏi bàn tán xôn xao, dù sao ai cũng không ngờ tới rằng Hỏa các vốn chiếm cứ ưu thế tuyệt đối lại thua ở trong tay Phong các.
Mà thanh danh của Chu Nguyên cũng trở nên càng thêm vang dội.
Bất kể ai được xem trực tiếp trận chiến này thì đều hiểu nguyên nhân chủ yếu nhất mà Phong các có thể vùng lên lấy yếu thắng mạnh là bởi vì có sự dẫn dắt của Chu Nguyên.
Điều này khiến cho nhiều người, trong đó có cả các tầng quản lý cấp cao của Thiên Uyên Động Thiên, bắt đầu đưa ánh mắt nhìn về phía ngôi sao mới nổi trong mấy tháng gần đây của Phong các này.
Trong quá khứ, mặc dù chiến tích của Chu Nguyên còn không tệ, nhưng đối với bọn họ mà nói thì còn chưa đủ để phải chú ý coi trọng. Bởi vì chỉ là một các chủ Phong các thì còn chưa đủ tư cách, có lẽ là tổng các chủ bốn các thì may ra còn được.
Nhưng mà theo nhận định của rất nhiều người, vị trí tổng các chủ đã thuộc về Lữ Tiêu rồi.
Mà mặc dù Chu Nguyên là nhân tố gây nhiều bất ngờ, nhưng từ đầu thì còn chưa đủ tư cách...
Đây là ý kiến của tất cả mọi người, nhưng bọn họ không ngờ được là theo thời gian trôi qua thì Chu Nguyên lại có sự tiến bộ thần tốc, dưới sự dẫn dắt của hắn thì Phong các cũng đang tỏa ra sức sống.
Mà sau chiến thắng tại Thiên Viêm tế, tất cả mọi người bắt đầu thay đổi cái nhìn, bọn hắn phải thừa nhận là vị các chủ mới lên nhậm chức của Phong các này thật sự có tư cách tranh đoạt chức vị tổng các chủ cùng các vị các chủ lâu năm khác như Lữ Tiêu, Hàn Uyên, Mộc Liễu.
Tiến bộ như vậy quả là kinh người.
Cho nên rất nhiều người không khỏi cân nhắc, lỡ đâu trong cuộc chiến tranh chức vị tổng các chủ thì Chu Nguyên lại có thể gây nên sự bất ngờ thì sao?
Có lẽ chỉ là các chủ của một các thì còn chưa được tính là có chức có quyền trong Thiên Uyên Động Thiên, nhưng lên tới tổng các chủ thì đã có thể so sánh với trưởng lão của Trưởng Lão đoàn rồi. Chỉ cần ngồi lên được cái vị trí này là đã có thể trở thành tầng quản lý cấp cao của Thiên Uyên Vực, quyền hạn gia tăng mạnh.
Đương nhiên, việc Chu Nguyên có đủ tư cách ngồi lên vị trí này hay không thì cũng chỉ nằm trong phạm vi ý kiến riêng của mỗi người.
Nhưng một sự thật không thể chối cãi là kể từ khi Chu Nguyên tiến vào Phong các, trở thành các chủ, chiến thắng trong Thiên Viêm tế, gây nên nhiều sự kiện bất ngờ, thì có một điều kiện tiên quyết mà Chu Nguyên làm được như vậy đó là vì Lữ Tiêu không tự mình ra tay.
Có lẽ chính vì vậy mà Chu Nguyên mới có thể thu gặt được chiến thắng một cách dễ dàng như thế. Nhưng tới đây, khi diễn ra cuộc chiến tranh chức vị tổng các chủ, thì Lữ Tiêu sẽ tự mình lên trận. Vị thiên kiêu siêu cấp của thế hệ tuổi trẻ Thần Phủ cảnh Thiên Uyên Vực cũng có hội thể hiện sức mạnh đáng sợ của mình.
Không ai dám khẳng định rằng Chu Nguyên có thể lại sáng tạo kỳ tích khi mà đối thủ của hắn là vị Lữ Tiêu kia.
Mặt khác, đừng nhìn thời gian này Chu Nguyên liên tục lập công giành thắng lợi, nhưng nếu trong trận chiến tới đây hắn bị Lữ Tiêu đánh bại, vậy chuỗi chiến thắng của hắn chẳng khác nào bị chém ngang lưng, tất cả vinh quang giành được trước đó đều trở thành đá kê chân cho Lữ Tiêu, làm cho danh vọng vốn hiển hách của Lữ Tiêu càng thêm sáng chói...
Cho nên, Chu Nguyên có thể chân chính quật khởi, trở thành ngôi sao sáng chói nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Thiên Uyên Vực hay không, hay lại chết yểu rơi xuống đất... thì phải xem kết quả của cuộc chiến tranh chức vị tổng các chủ diễn ra vào tháng sau tới đây.
Trên một tòa đài cao, mây mù lượn lờ.
Tông chủ Huyền Côn đứng chắp tay, khuôn mặt già nua đạm mạc, hai mắt như vực sâu, quanh thân không có bất cứ ba động nguyên khí nào, nhưng chỉ cần hắn đứng ở nơi đó thôi thì vạn vật xung quanh đều phải cúi đầu kính sợ.
Lúc này, sau lưng Huyền Côn là một người đang quỳ một chân trên mặt đất, chính là Lữ Tiêu.
Lữ Tiêu cúi thấp đầu, trên trán chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt. Mặc dù tông chủ Huyền Côn không thể hiện bất kì cảm xúc nào, nhưng Lữ Tiêu vẫn không ngăn được nỗi sợ hãi trong lòng. Bởi vì lão giả gầy yếu trước mặt chính là một trong những tồn tại đỉnh cao nhất của Thiên Uyên Vực này.
- Lữ Tiêu, thành tích mấy tháng gần đây của ngươi làm cho ta hơi thất vọng! -Rốt cuộc, âm thanh nhàn nhạt của tông chủ Huyền Côn vang lên.
Lữ Tiêu không dám biện giải, chỉ càng cúi thấp đầu.
Tông chủ Huyền Côn xoay người lại, đôi mắt như vực sâu nhìn chằm chằm Lữ Tiêu, nói:
- Cũng may mà thất bại trong mấy tháng này sẽ không tạo thành hâu quả gì quá nghiêm trọng... Nhưng hẳn ngươi cũng biết cuộc chiến tranh chức vị tổng các chủ tới đây quan trọng cỡ nào rồi?
- Thiên Linh tông chúng ta chuẩn bị nhiều năm trời, dốc sức bồi dưỡng ngươi trở thành người đứng đầu của thế hệ tuổi trẻ Thiên Uyên Vực, mục tiêu cuối cùng cũng là vì chiến thắng trong cuộc chiến này.
- Nếu như ngươi lại thất bại, chắc hẳn ngươi cũng đã biết hậu quả!
Nghe thấy âm thanh không có cảm tình của Huyền Côn, Lữ Tiêu run lên, thấp giọng nói:
- Xin tông chủ yên tâm, trước đó là vì đệ tử không có cách nào ra tay, nên mới để cho tên Chu Nguyên kia được giành chiến thắng. Nhưng lần này đích thân đệ tử sẽ đoạt toàn bộ những chiến tích đó trở về.
Tông chủ Huyền Côn gật đầu, nói:
- Có lòng tin là tốt.
- Nhưng cũng không được chủ quan. Tên Chu Nguyên kia có lai lịch không rõ, có chút quỷ dị. Rõ ràng là Thần Phủ cảnh trung kỳ, nhưng mức độ nguyên khí lại vô cùng hùng hậu. Nếu như ta không đoán sai thì Thần Phủ của hắn hẳn là Thần Phủ cấp chín thượng phẩm biến dị.
Lữ Tiêu ngưng mắt lại, trong chỗ sâu con mắt hiện lên sự ghen ghét, không ngờ lại là Thần Phủ cấp chín thượng phẩm biến dị!
Trước đó, hắn từng suy đoán Chu Nguyên có Thần Phủ cấp chín biến dị, nhưng nhiều lắm là Thần Phủ cấp chín hạ phẩm biến dị. Nhưng bây giờ nghe thấy suy đoán của tông chủ thì hóa ra đó lại là Thần Phủ cấp chín thượng phẩm?!
Mặc dù hai bên chỉ có cách gọi khác nhau một chữ, nhưng độ chênh về thực lực lại là một trời một vực.
Bây giờ Lữ Tiêu cũng chỉ là Thần Phủ cấp chín thượng phẩm mà thôi, nhưng nếu thêm hai chữ biến dị mà nói thì còn mạnh hơn rất nhiều so với các Thần Phủ thượng phẩm thông thường khác. Thảo nào mà mức độ nguyên khí của Chu Nguyên lại mạnh mẽ như thế...
Tuy nhiên, Lữ Tiêu cũng không vì thế mà phải e sợ Chu Nguyên. Bởi vì hắn có ưu thế là đi trước Chu Nguyên một bước, bây giờ chín tầng Thần Phủ của hắn đều đã được rèn luyện thông suốt từ lâu, mà Chu Nguyên muốn đạt tới cấp độ này thì còn phải tiêu tốn rất nhiều thời gian nữa.
- Trong lần Thiên Viên tế này, tiểu tử kia đoạt được khá nhiều Thiên Dương Viêm, đệ tử nghĩ đợi đến lúc cuộc chiến tranh chức vị tổng các chủ diễn ra thì thực lực của hắn sẽ lại có bước tiến dài, không chừng sẽ thông suốt được bảy tầng Thần Phủ, bước vào Thần Phủ cảnh hậu kỳ.
Nói tới đây, Lữ Tiêu hơi híp mắt lại, nói:
- Nhưng dù cho như vậy, hắn cũng không thể nào đền bù chênh lệch giữa hai bên.
Tông chủ Huyền Côn gật đầu, bởi vì dù cho Thần Phủ của Chu Nguyên có là cấp chín thượng phẩm biến dị đi nữa, nhưng bản thân Lữ Tiêu cũng có Thần Phủ cấp chín, hơn nữa thiên phú trác tuyệt, lại có ưu thế tu luyện sớm hơn rất nhiều.
- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng khí vận của tên tiểu tử này khá quỷ dị, ta không muốn lại có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra nữa.
Huyền Côn khoát tay áo, ngăn lại Lữ Tiêu còn đang muốn nói gì đó, ánh mắt sắc bén tĩnh mịch:
- Ngươi không gánh nổi hậu quả nếu có gì ngoài ý muốn xảy ra.
Lữ Tiêu do dự một chút, nói:
- Vậy ý của tông chủ là...
Huyền Côn vung tay áo lên, một quả cầu thủy tinh xuất hiện trước mặt hắn. Bên trong quả cầu cất chứa một chất lỏng màu đen, sền sệt, âm lãnh.
Chất lỏng màu đen quay cuồng, hóa thành hình dạng như một con mắt dọc.
- Đây là huyết mạch của Thâm Uyên Cửu Đầu Mãng, trong khoảng thời gian tới đây ngươi hãy dung hợp nó vào máu của mình đi, coi như là có thêm một lá át chủ bài.
Lữ Tiêu giật mình, Thâm Uyên Cửu Đầu Mãng là Nguyên thú thất phẩm, có thể sánh ngang với cường giả Nguyên Anh cảnh. Nếu bây giờ hắn mà luyện hóa máu của nó thì có khả năng sẽ bị ảnh hưởng tới thần trí.
Nhưng Lữ Tiêu cũng không ngu xuẩn đến mức mở miệng từ chối. Hắn nhìn chằm chằm quả cầu màu đen kia, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết. Dù cho luyện hóa máu của Thâm Uyên Cửu Đầu Mãng sẽ mang tới nguy hiểm, nhưng nếu thành công thì cũng là một kỳ ngộ to lớn.
Mặc dù hắn tin tưởng mình có thể đánh bại Chu Nguyên, nhưng như những gì tông chủ Huyền Côn nói, chuẩn bị kĩ càng vẫn tốt hơn.
Lữ Tiêu cắn răng, duỗi tay tiếp nhận quả cầu thủy tinh kia. Hắn nhìn chăm chú con mắt dọc lạnh lẽo như ẩn như hiện bên trong quả cầu, trong đồng tử cũng hiện lên sự hung ác.
“Chu Nguyên, lần này, ta sẽ dẫm ngươi xuống dưới chân, không cho ngươi có cơ hội được lật người!”
“Ta sẽ khiến cho mọi thắng lợi trước đó của ngươi trở thành trò cười. Muốn thay thế đia vị của ta tại Thiên Uyên Vực ư? Ngươi còn chưa đủ tư cách!”